Chỉ nhìn động tác và vẻ mặt của anh, Chu Hải Mạn liền biết điều anh đang nghĩ tới có bao nhiêu bẩn thỉu, cô nắm tay thành quyền giơ trước mặt anh: “Còn muốn ăn một đấm sao?”
Tiết Thiệu Luân bị dọa lùi về sau một bước, cười nói: “Đừng kích động chứ, đại mỹ nữ. Tôi thật lòng đến xin lỗi cô thôi mà, hôm đó tôi uống say, cho nên mới không cẩn thận----” không cẩn thận chiếm tiện nghi của cô, lời này nghe có chút kì kì.
“Chỉ là, tôi không phải cũng nhận của cô một quyền đó sao, hơn nữa, luật sư Chu luyện qua phải không, cú đấm đó thật không đơn giản.”
Chu Hải Mạn lười biếng trả lời: “Luyện qua thì không dám nhận, mới học Tiệt Quyền Đạo bậc ba mà thôi----”
Tiết Thiệu Luân không kìm được suýt xoa, nếu như lúc đó mình bị cô ta đá một phát, kết cục thảm hại đó---- thật không dám nghĩ tới.
“Thế nào? Muốn thử không?”
Tiết Thiệu Luân không nhịn được liếc mắt nhìn chiếc váy chữ nhất của cô, nếu như nhấc chân lên, là bao nhiêu cảnh sắc diễm lệ đây, nhưng chưa đợi anh nghĩ ra bức tranh đó, Chu Hải Mạn đã quay người rời đi.
“Cô Chu, đợi đã, đừng đi vội thế chứ.”
“Anh còn chuyện gì sao? Cũng đã xin lỗi rồi, những gì cần nói cũng nói rồi.”
Tiết Thiệu Luân lấy tấm danh thiếp từ túi áo ra đưa cho Chu Hải Mạn, “Tôi là bác sĩ, về sau nếu luật sư Chu có bị bệnh, cứ đến tìm tôi.”
Có người hi vọng người khác sinh bệnh sao? Chu Hải Mạn cũng không thèm nhìn một cái, rút một tấm danh thiếp từ túi xách đáp lễ đưa cho anh, “Đây là danh thiếp của tôi, sau nay anh Tiết có vướng víu tới kiện cáo, có thể để người bị hại bị anh quấy rầy tới tìm tôi.”
Tiết Thiệu Luân “==”
“Anh Tiết còn chuyện gì nữa không?”
Tiết Thiệu Luân lắc đầu, “Hết rồi.”
“Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt đâu, vậy tạm biệt ở đâu nhé!”
Tiết Thiệu Luân kết luận, người phụ nữ này quá kiêu kì, đương nhiên, một màn tiếp theo càng khiến Tiết Thiệu Luân trực tiếp muốn thổ huyết----
Lúc đingang qua một chiếc thùng rác bên đường, Chu Hải Mạn trực tiếp vứt tấm danh thiếp anh vừa đưa vào thùng.
Trên khuôn mặt ưa nhìn của Tiết Thiệu Luân hiện lên một nụ cười sâu xa, xem ra không cho cô chút màu sắc, cô sẽ không biết hai ma trảo từng sờ ngực cô của anh đã từng cầm dao phẫu thuật.
***************
Lúc Chu Hải Mạn về tới nhà, Chu Vũ Khiết đang làm công trình trên mặt, ngẩng đầu ra mở cửa cho cô. Chu Hải Mạn nhìn cô một cái, mặt không chút biểu cảm đá phăng đôi giày cao gót, chân trần bước trên thảm, “Cháu về rồi.”
“Lại không đeo dép----”
“Chân của cháu cần được nghỉ ngơi, đeo giày cao gót cả ngày mệt chết đi được. Cô, cô đoán xem hôm nay cháu gặp phải ai?”
“Ai chứ? Không phải là Chung Hán Lương chứ?”
Chu Hải Mạn trợn mắt, rõ ràng là cô cô, sao có thể còn thích mơ mộng giữa ban ngày hơn cháu gái chứ, “Chính là tên lưu manh cháu nói với cô lần trước, anh ta là em họ của chồng Trình Phi.”
Chu Vũ Khiết hứng thú sát lại gần cô, cười nói: “Thật sao? Lần này cậu ta sờ đâu cháu?”
“= =”, Chu Hải Mạn không còn gì để nói, người phụ nữ trước mặt này có phải là cô ruột cô hay không?! “Cháu không cho anh ta sắc mặt tốt, chắc anh ta lạnh cóng rồi.”
Chu Vũ Khiết nhếch nhếch môi, còn không phải, Chu Hải Mạn một khi đã lạnh mặt, nước sông trong vòng mấy chục cây số cũng đóng băng hết, trái tim người bình thường sao chịu nổi.
“Đến nỗi thế không----”
“Cái này là quấy rối tình dục, quấy rối tình dục đó, cháu không kiện anh ta, anh ta phải thắp hương cảm tạ tổ tiên rồi đó.”
Chu Vũ Khiết lấy từng miếng dưa chuột đắp trên mặt xuống: “Chỉ là sờ ngực cháu một chút thôi mà, có đến nỗi phải ghi hận người ta thành bộ dạng này không, nói hơn nữa, cô đoán nếu người ta không say rượu, mới không sờ ngực của cháu----” Chu Vũ Khiết liếc mắt nhìn phần ngực của cô rồi nói tiếp, “giống như sân bay vậy. Đều nói cháu gái giống cô, sao cháu lại không thừa hưởng được một nửa ưu điểm của cô vậy, cháu xem cô này, cúp----” Chu Vũ Khiết ưỡn ngực hóp bụng, cực lực phô bày ra thân hình đẹp của mình.
“= =, cúp D tiêu chuẩn, cô đã nói không dưới một lần rồi, cẩn thận nói nhiều bị lép xuống đó.”
“Con bé chết tiệt này nói gì thế hả, hả? Cô đã nói là cháu cũng nên thu lại bộ mặt Cương Thi đó đi, người ta thành tâm thành ý đến xin lỗi, cháu cũng nên độ lượng một chút, đừng dọa người ta chứ.”
Thành tâm thành ý sao? Chu Hải Mạn nghĩ lại nụ cười đáng đánh đòn của anh ta liền muốn cho anh ta một trận, đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, không làm việc chính đáng, chỉ chuyên dùng để tán gái.
Chu Vũ Khiết không kìm được tò mò hỏi: “Khuôn mặt đẹp ngoài dùng để tán gái còn có thể dùng để làm gì khác?”
Chu Hải Mạn: “= =, chân chính kiếm một cô bạn gái a.”
Chu Vũ Khiết: “Đó không phải tán gái sao?”
Chu Hải Mạn: “= =”
************
Tiết Thiệu Luân đẩy một lon bia cho Thẩm Thành Lượng, “Nào, bia này em mời.”
“Chỉ mời uống lon bia thôi sao?”
Tiết Thiệu Luân chút nữa thì sặc ngụm bia vừa xuống bụng, “Anh trai, anh nói anh ở chỗ em, ăn của em, uống của em, em không nói gì, anh còn không có lương tâm mà nói thế, vậy anh coi ngôi biệt thự hào hoa của em như lon bia mà ở sao?”
“Xin lỗi, người anh em, anh nói sai rồi. Đại ân đại đức của em anh sẽ ghi lòng tạc dạ, ngày sau nếu có gì cần giúp đỡ, anh quyết lên núi đao xuống biển lửa, quyết không từ.”
Lời này nghe còn thuận tai, chí ít cũng làm vừa lòng Tiết Thiệu Luận, “Còn tạm được.”
“Hắc hắc, người anh em, thêm lon nữa đi----”
Tiết Thiệu Luân ném lon bia cạnh người cho anh ta, “Anh còn nói, trước mắt em có chuyện muốn nhờ anh giúp đây----”
Thẩm Thành Lượng không nhanh không chậm uống hết lon bia, nói: Việc này anh thực không giúp được cậu, anh và luật sư Chu không có nửa điểm giao tình, hơn nữa, cô ấy là luật sư chị dâu cậu mời, cậu muốn làm quen với cô ấy, thì đi nói chuyện với chị dâu cậu ấy, nói với anh cũng vô dụng.”
“Chị dâu em?” Tiết Thiệu Luân nhướng nhướng mày, “Anh à, anh đùa hả?”
“Không đùa, lời anh nói là thật.”
Tiết Thiệu Luân dựa vào sofa, không kìm được nghĩ đến tình huống gặp cô hôm nay, người phụ nữ xinh đẹp có thể gặp được bất cứ lúc nào, người phụ nữ xinh đẹp mà thú vị thì quả thật là có thể gặp mà không thể cầu, càng hơn nữa, xúc cảm mềm mại mà đàn hồi đó, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến người ta-----
“Lão đệ, nói thế nào em cũng là người bước ra từ cả vạn đám hoa, nuốt nước miếng vì một người phụ nữ cũng làm hỏng hết thanh danh của Tiết đại thiếu rồi.”
Tiết Thiệu Luân ném lon bia rỗng về phía Thẩm Thành Lượng, thuận tay lau lau góc miệng, “Ai nuốt nước miếng, đó là tiếng uống rượu.”
Thẩm Thành Lượng cười cười, biểu thị đã hiểu, “Anh nói cậu cũng không còn nhỏ nữa, cứ sống tiếp thế này, mẹ cậu lại lo đó.”
“Em thế này thì sao chứ?” Tiết Thiệu Luân không cho là như thế, “Em thế này không phải rất tốt sao?”
“Cũng đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.” Thẩm Thành Lượng vỗ vỗ vai anh, “Người anh em à, làm cho tốt, nếu cậu đã coi trọng luật sư Chu, anh ủng hộ vô điều kiện, chỉ là, cậu thật lòng với người ta sao?”
Tiết Thiệu Luân chậm rãi hỏi lại: “Thế nào mới gọi là thật lòng?”
“Cậu có dự định kết hôn với cô ấy không?”
“Phụt-----” Tiết Thiệu Luân phun một ngụm bia, rốt cục cũng là người đàn ông đã kết hôn, anh cùng Chu Hải Mạn mới gặp nhau mấy lần chứ, đã nhảy tới bước kết hôn rồi, “Anh à, anh đừng dọa em, em chưa muốn làm anh hùng chết trẻ đâu.”
“Rốt cục vẫn là một tên nhóc, chẳng lẽ cậu không có ý định kết hôn với ai sao? Lúc anh ở tuổi cậu đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với chị dâu cậu rồi, lúc đó----”
“Dừng, dừng, dừng, dừng lại.” Tiết Thiệu Luân làm một động tác ngừng với Thẩm Thành Lượng, “Cho nên, anh xem lúc hai người hành động thật không lí trí, nếu như hai người không kết hôn, bây giờ sao có thể đòi li hôn? Cảm giác có nhà mà không thể về thế nào?”
Không kết hôm sẽ không li hôn, nhưng cũng không đại biểu rằng, kết hôn rồi nhất định phải li hôn, chỉ là trái tim của hai người sẽ dần xa nhau thôi, cho nên mới không thể không đi tới bước li hôn này, Thẩm Thành Lượng chỉ buồn bã uống rượu, không trả lời.
“Hôm nhân có phải nấm mồ của tình yêu hay không em không biết, nhưng hôn nhân nhất định lag nấm mồ của đàn ông.” Tiết Thiệu Luân nhìn chằm chằm lon bia trong tay rồi nói tiếp, “Mỹ nữ không phải để lấy, mà là để bổ mắt, nhìn đủ rồi thì trả về chỗ cũ, mới có thể bình an vô sự, chuyện tự tìm rắc rối cho mình em không làm.”
Anh đem lon bia trong tay lại gần miệng, uống vài ngụm rồi lại để về chỗ ban đầu, “Cũng giống như lon bia này vậy.”
Thẩm Thành Lượng nhìn anh, nhếch nhếch mép, “Sao có thể giống được, cậu uống nhiều như vậy rồi.”
Tiết Thiệu Luân cười đáp: “Em không có uống hết.”
Thẩm Thành Lượng: “= =”, có gì khác biệt sao?
Tiết Thiệu Luân lại cầm lon bia vừa uống kia lên, nhìn nó xoay qua xoay lại trong tay anh, ý cười ở góc miệng ngày càng sâu, ánh mắt chơi đùa, mị hoặc, săn mồi cứ theo sát lon bia trong tay, “Học vấn nằm ở chỗ em uống bao nhiêu.”
Thẩm Thành Lượng hỏi: “Vậy cậu định uống bao nhiêu?”
Tiết Thiệu Luân nhún nhún vai: “Xem tình hình.”
Thẩm Thành Lượng: “= =”
“Được rồi, anh, lấy lại tinh thần đi, đợi sau khi anh li hôn với chị dâu, trở về trạng thái độc thân, em sẽ chơi cùng anh, đừng cúi đầu ủ rũ chứ, tự do muôn năm.”
Thẩm Thành Lượng tiếp tục uống rượu, nhàn nhạt liếc anh một cái, “Cậu không hiểu đâu.”
Tiết Thiệu Luân chỉ cười cười, có gì mà không hiểu, tình yêu thôi mà, chính là trò chơi người chạy người đuổi, ai kiên trì được đến cùng thì là kẻ chiến thắng, kẻ thua cuộc chính là kẻ chìm đắm trong đó trước. Bên cạnh anh có rất nhiều chàng trai cô gái, họ yêu rồi chia tay, sau đó lại tiếp tục yêu, lại chia tay, phân phân hợp hợp từa như không có điểm dừng. Chỉ có anh là thiếu gia phong lưu bên ngoài những đám hoa đó, từ đầu tới cuối, đều là một mình, vừa không đau lòng vì người khác, cũng không cho người khác tổn thương anh.
“Uống rượu có ích gì? Hay là thêm chút whisky?”
Thẩm Thành Lượng ngẩng đầu lên, một bên nước mũi một bên nước mắt nói: “Em trai, anh muốn uống lâu rồi, tri kỉ a!”
Anh lấy ra hai ly, rót cho Thẩm Thành Lượng trước rồi rót cho mình một ly, tối nay Thẩm Thành Lượng là người đau lòng, những chuyện khác anh không thể làm cho anh ấy, nhưng mà rượu, đối với anh mà nói, chuyện nhỏ.
Tiết Thiệu Luân chơi đùa chiếc ly trong tay, đột nhiên nghĩ tới mỹ nhân lạnh lùng vô cùng kiêu ngạo đó, góc miệng nhếch lên một nụ cười ya vị thâm trường, không biết cảm giác chơi cùng luật sư Chu sẽ như thế nào?
Xem thêm...