Vì thời gian còn sớm, Tiết Thiệu Luân đề nghị đi xem phim, Chu Hải Mạn nghĩ Tiết lưu manh bây giờ là đồng bọn, hạnh phúc của Chu Vũ Khiết có thể giao cho họ, nên cô đồng ý.
Rõ ràng là đi xem phim hài, nhưng Triết Thiệu Luân mấy lần cố gắng mở lời đều không được, nhìn Chu Hải Mạn ngồi bên cạnh, đâu còn hình dáng của một luận sư lạnh lùng, cười đến nỗi nước mắt sắp chảy ra đến nơi rồi, đến nỗi mà thời gian mà Tiết Thiệu Luân nhìn cô ấy nhiều hơn là xem phim, người phụ nữ này, rốt cuộc có bao nhiêu mặt? Sao thay đổi nhanh vậy?
“Một anh chàng đẹp trai lại bị râu ria làm xấu đi—”
“Không hiểu sao lại để Cổ Thiên Lạc tạo dáng kiểu ấy, xấu chết đi được---”
“Ngoài mấy câu tiếng địa phương đó, còn chỗ nào buồn cười nữa đâu?”
“Thất vọng quá---”
“---”
Sau khi bộ phim chiếu xong, những người xem phim như cá bơi ra, vừa đi vừa nói về cảm xúc sau khi xem phim, nghe nhiều lời phê bình như vậy, Chu Hải Mạn tự nhiên nhăn mặt, hỏi Tiết Thiệu Luân bên cạnh, “Anh thấy sao?”
Tiết Thiệu Luân sờ cằm suy nghĩ, vì anh ta vừa nãy không chú ý xem phim, “Mỗi người đều có cách nghĩ riêng, cũng như mỗi người có chiều cao khác nhau, nhìn cô Chu cười vui như vậy, chắc là người dễ cười lắm nhỉ---”
Chu Hải Mạn liếc anh ta một cái, rồi hít thở sâu, rõ ràng là anh ta đề nghị xem ---cô ấy chỉ là cảm thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ lôi thôi của họ là cô buồn cười, “Anh Tiết, anh thật là—”
“Tôi dễ cười thì làm sao? Tôi dễ cười chứng minh tôi dễ cảm thấy hạnh phúc hơn người khác!”
Chu Hải Mạn chưa nói xong, thì nghe sau lưng có người nói gì đó, không biết cô gái nào nói câu này, nhưng càng nghe càng thích, thế là Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân đồng thời tìm chủ nhân của tiếng nói.
“Hạ Tiểu Dương, tôi nói cậu ngố mà, cậu ngố lắm!”
Cô gái tên Hạ Tiểu Dương hai mắt trừng to, lấy lại bỏng ngô mà cô bạn gái vừa xin của mình, “Lâm Tiệp Tiệp, tôi dễ cười với kém cỏi không có quan hệ gì hết.”
“Hừ---”
“Loại phim như thế mà cậu có thể cười như thế này, linh ta linh tinh, có gì buồn cười đâu?”
“Không như thế sao gọi là cặp đôi thần kì? Thần kì có hiểu không vậy?”
Cô gái phê bình Hạ Tiểu Dương nhếch mép cười, “Thần kì lắm cơ---”
Hai người đi qua Chu Hải Mạn, Hạ tiểu Dương luôn để bỏng ngô trong lòng của mình, Lâm Tiệp Tiệp mấy lần muốn cướp đều không thành, Chu Hải Mạn nhìn dáng vẻ của họ đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sau khi cười, Chu Hải Mạn vươn thẳng vai, ngáp một cái rồi nói: “Anh Tiết, chúng ta đi thôi.”
Tiết Thiệu Luân lái xe đưa cô ấy về nhà, tuy chỉ đi một lần, nhưng như đã đi rất nhiều lần, lúc sắp đến chung cư, Chu Hải Mạn bảo anh dừng xe trước siêu thị phía trước, cô đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước Chu Vũ Khiết dặn mình mua đồ, cô cũng còn một thứ cũng chưa mua.
Sau khi Tiết Thiệu Luân dừng xe, muốn xuống xe cùng cô ấy, Chu Hải Mạn quay đầu, nhìn anh một cái, “Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, anh về đi.”
“Hự hự—” Tiết Thiệu Luân gãi gãi tóc, cười nói, “Tôi có chút khát nước, vào mua chai nước uống đã.”
Chu Hải Mạn mím môi, chỉ còn cách vào siêu thị cùng anh.
Cô chỉ vào hàng hoá bên tay trái, nói với anh ta: “Bên đó toàn đồ uống.”
“Ừ---” Tiết Thiệu Luân đi đến đó tuỳ ý lấy một chai giải khát, ánh mắt lại nhìn Chu Hải Mạn.
Đến khi Chu Hải Mạn liếc anh một cái, nhấc làn đựng đồ đến bên cạnh anh, chỉ vào chai giải khát màu trắng trên tay anh, “Anh chắc là mình muốn uống cái này?”
Tiết triệu luân cúi đầu nhìn đồ trên tay, đôi mắt mở to---
Sữa dinh dưỡng---
Chu Hải Mạn cười vỗ vai của anh, ở trên giá hàng lấy mấy chai coca để vào trong làn, nói một cách có hàm ý: “Đối với anh Tiết đây thì còn có tác dụng khác nhỉ?”
Tác dụng gì? Làm cái ấy sao? Tiết Thiệu Luân lập tức bỏ về chỗ cũ, đành lấy một chai nước lọc, “Ơ--hình như cô mua rất nhiều—”
“Ừ.” Chu Hải Mạn cười đi qua anh, “Có nhiều thứ tôi lâu lâu mới mua, nên mua nhiều.”
Tiết Thiệu Luân cầm chai nước lọc đi sát ngay sau cô, Chu Hải Mạn quay lưng, nhăn mày, “Anh Tiết, có cần tôi gửi tiền một thể?”
“Không phải—”
“Thế anh về sớm đi, trời tối rồi, tôi đi mấy bước là đến nhà rồi.”
Tiết Thiệu Luân chỉ biết thất vọng gật đầu, anh tưởng rằng lần này có thể vào nhà của mĩ nhân rồi? Xem ra, con đường cách mạng không những quanh co, mà còn rất dài, “Cũng được—một mình em cẩn thận—”
“Ừ, không sao đâu, anh lái xe cẩn thận, tạm biệt.”
Thời gian mà Tiết Thiệu Luân nhếch mép cười tạm biệt, người ta đã đi xa, thậm chí cũng không nhìn anh lần cuối.
Anh ngồi vào trong xe, vất chai nước lọc vào cốp, thật ra---anh không khát chút nào.
Hai tay anh cầm lái, ngón tay không ngừng gõ vào vô lăng, người phụ nữ đó giống như con sâu trong bụng anh vậy, mỗi ý nghĩ của anh cô đều dễ dàng biết được, mỗi lần anh mất mặt trước cô, cô không một chút khách sáo cười chê anh.
Người phụ nữ này quả là thông minh, bất chợt môi anh nhếch lên, chả trách sao người ta nói không nên thích người phụ nữ thông minh, nhưng, anh lại có hứng với người phụ nữ thông minh này.
Tiết Thiệu Luân quay đầu nhìn về hướng cửa của siêu thị một cái, sau đó chỉnh lại tóc mình trong gương, không sao, anh thích con gái khó đeo đuổi, như thế thì khi thành công sẽ rất hãnh diện, hơn nữa anh cũng có lòng kiên nhẫn.
Nghĩ như vậy xong, tâm trạng của Tiết Thiệu Luân tự nhiên lại tốt lên, vừa huýt sáo vừa khởi động xe, lúc ngang qua siêu thị muốn nhìn dáng vẻ của Chu Hải Mạn lần cuối—tiếc là không nhìn được.
Lúc Chu Hải Mạn mua xong đi thanh toán, điện thoại rung một cái, cô vừa đưa đồ cho cô bán hàng vừa lấy điện thoại.
“Nhắc nhở bạn một cách chân thành: Sữa vừa không dinh dưỡng vừa không nhanh chóng, nếu có nhu cầu, đề nghị ra siêu thị đi về phía tay trái, đi thêm 1000 mét là mua được hàng chuẩn chuyên nghiệp.”
“Ha ha—” Sau khi xem xong, Chu Hải Mạn bất chợt cười lên, ngón tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, trả lời: “Anh tiết, quả nhiên là hiểu biết rộng.”
Để ý thấy ánh mắt nghi ngờ của cô bán hàng, cô giải thích, “Chuyện cười thôi.”
Còn Tiết Thiệu Luân vừa ngang qua siêu thị đọc tin nhắn của cô, suýt nữa đâm đầu chết trên vô lăng.
Chu Hải Mạn nhận tiền lẻ từ tay của cô bán hàng xong, xách đồ ra khỏi siêu thị, nhưng cô không đi về phía tay trái, mà là phía tay phải, vừa đi vừa cảm thấy Tiết Thiệu Luân trẻ con đến buồn cười.
Sắp đến cửa chung cư, Chu Hải Mạn nhìn thấy một dáng vẻ quen thuộc, anh ấy quay lưng lại với cô hai tay đút vào trong áo khoát, đầu hơi ngẩng lên.
Đã từng bao nhiêu lần cô lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ này, Chu Hải Mạn dừng lại ở chỗ cách anh vài bước, vì quá tập trung, nên không để ý cô ở phía sau.
Ánh sáng dịu dàng của đèn đường cùng với ánh trăng rơi trên người của anh ấy, dáng vẻ của anh ấy vẫn như trước đây, khôi ngô tuấn tú, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, áo của anh ấy rung nhẹ, ở khoảng cách gần như vậy, Chu Hải Mạn cảm thấy thời gian như dừng lại.
Dường như lại quay về thời trung học, cô giống như một cô bé âm thầm đứng cạnh sau anh, tiếng kêu của ô tô, cách đó không xa còn có tiếng ồn, cô đều không nghe thấy, cô và anh ấy dường như tách biệt với thế giới.
Cuối cùng, Lã Thượng Quân quay lại, ánh mắt rơi trên người Chu Hải Mạn. May mà Chu Hải mạn đã tỉnh táo trong giây phút anh nhìn cô, chuyển ánh nhìn ra chỗ khác, đi về phía trước mấy bước, cười nói: “Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?”
Lã Thượng Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Hải Mạn, trong ấn tượng của anh, cô ấy luôn xinh đẹp, hơn nữa vẻ đẹp của cô ấy mang lại cho người khác cảm giác dễ chịu, có lẽ ánh trăng đêm nay dịu dàng quá, khuôn mặt của cô ấy dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh đến đây gặp một khách hàng, tiện ngang qua đây, nên—” Vì là nói dối nên không biết nói sao nữa, chỉ biết cười với Chu Hải Mạn.
“Ồ, em ở đây—”
“Anh biết.”
Chu Hải Mạn nghi ngờ, “Sao anh lại biết?”
“Anh hỏi dì Chương.” Lã Thượng Quân trả lời một cách thành thật.
Sao cô lại quên? Dì Chương là người làm mối cho họ, chỉ cần hỏi, dì ấy chắc chắn đồng ý nói hết chuyện của cô cho anh ấy, nghĩ đến dì Chương, Chu Hải Mạn giật mình, không lẽ ngay cả chuyện cô đi xem mắt bao nhiêu lần cũng nói cho anh ấy biết rồi chứ?
Cô không tự nhiên, anh nhìn thấy hết, thế là Lã Thượng Quân đi đến trước mặt của côra vẻ tự nhiên nói: “Hình như em quên, bây giờ em và anh không những là bạn học, mà còn là đối tượng xem mắt.”
Chu Hải Mạn chỉ còn cách cười ngượng, “Ừm, hình như là như vậy, ha ha—”
“Thế cô Chu, em có ghét anh không?”
“Hả?” Chu Hải Mạn không hiểu gì hết, nhưng thấy anh nghiêm túc, “Sao lại ghét được?”
Lã Thượng Quân gật đầu một cách mãn nguyện, khuôn mặt hiện ra nụ cười khó hiểu, “Anh không ghét em, thế chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo, giống như những cặp xem mắt khác?”
Bước tiếp theo? Ý của anh là muốn quan hệ của họ càng gần hơn hay sao? Hình như là thế. Chu Hải Mạn ra vẻ bình tĩnh nhìn anh, anh cũng không né tránh ánh mắt của cô, nhìn thẳng vào cô ấy, cuối cùng cô đã thua, nói một cách không tự tin, “Vậy thì chúng ta thử xem.”
Lã Thượng Quân bất chợt nhăn mày, hình như cô ấy bị ép buộc vậy? Nhưng nghe cô đồng ý qua lại theo hướng tích cực, tâm trạng của anh tốt hơn nhiều, “Vậy thì ngày mai anh đến công ty đón em rồi tính tiếp được không?”
Quả nhiên anh làm đúng như các bước đi xem mặt, Chu Hải Mạn gật đầu đồng ý, đương nhiên là được rồi.
Anh không nói gì nữa, Chu Hải Mạn đột nhiên nhớ ra bây giờ họ đang ở dưới nhà, mà cô lại quên không mời anh vào anh.
“Anh về đây, tạm biệt.”
“Anh có lên nhà em ngồi chút không? Em ở tầng 3.”
Lã Thượng Quân ngẩng đầu lên, nhìn lên tầng 3, sau đó trêu cô ấy: “Thế này thì nhanh quá?”
Rõ ràng là anh cố ý hiểu nhầm ýcủa cô, Chu Hải Mạn đỏ mặt mặt, vội vàng giải thích rằng: “Em không có ý đó.”
“Ha ha –” nhìn cô ấy bây giờ thật đáng yêu, Lã Thượng Quân bất chợt cười lớn, “Anh biết, nhưng, có tiện không?”
“Em ở với cô.” Chu Hải Mạn trả lời.
Lã Thượng Quân lập tức nhớ ra vị tiền bối lắm chuyện luôn khiến Chu Hải Mạn đau đầu, hình như cô ấy tên là Chu Vũ Khiết.
“Hôm khác anh sẽ đến chơi, em về nghỉ sớm đi.”
“Vâng.” Chu Hải Mạn gật đầu, “Thế anh về cẩn thận.”
“Ừm, ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Xem thêm...