• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ Lão Đại Sủng Vợ!]

Tác giả: Thanh Hoài.

Thể loại: sủng.

Căn phòng ấm áp, tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ, tạo ra một khung cảnh đầy lãng mạn, ánh đèn mập mờ, nửa sáng nửa tối, ánh trăng rọi vào cũng phải xuýt xoa thân thể người phụ nữ đẹp như thiên sứ kia, người đàn ông cũng không kém, thân thể cường tráng vạm vỡ bao trùm lấy người phụ nữ.

...

Sáng hôm sau.

Hạ Quyên Quyên lờ đờ mở mắt, thân hình vô cùng đau nhức, nhích một xíu là đau đến thấu tủy, uể oải nhìn khắp căn phòng.

Đây là đâu? Phòng mình sao hôm nay lạ vậy?

Cách bài trí căn phòng khá trang trọng, kiểu quý tộc phương đông ngày xưa. Cô cảm thấy phía eo có gì đó nặng nề đặt vào, khẽ liếc xuống, tá hỏa kinh hoàng.

Một cánh tay to lớn!

- Á!

Tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp căn phòng. Người đàn ông kia tỉnh giấc, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng vô cùng đẹp trai, ánh mắt sâu thẳm nhìn Quyên Quyên.

- Boss, sao anh lại nằm đây?

Tên của hắn là Trần Dương Thần, vị tổng giám đốc đầy cao ngạo của tập đoàn L.A. Tập đoàn đứng đầu thế giới về sản xuất dầu mỏ.

Cô hiện là thư kí của hắn.

- Em hãy chịu trách nhiệm đi!

- Sao...sao cơ?

Cô hơi ngẩn ngơ, anh ta ngồi thẳng dậy, lộ ra cơ múi đầy to lớn. Ánh mắt chim ưng nhìn cô, đôi mày khẽ chau lại.

- Đêm qua em đã "ăn" tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm đi chứ!

- Anh đang nói gì vậy? Tôi mới là người chịu thiệt cơ mà!

Hắn khẽ nhếch môi cười.

- Vậy...em trả lại "đời trai" cho tôi đi! Tấm thân "trong trắng" này tôi đã gìn giữ hơn 30 mươi năm rồi, thế mà đêm qua lại bị em ăn sạch.

- Từ từ, tôi cần phải định hình lại đã.

Rõ ràng là đêm qua cô đi bar uống rượu để mừng công việc mới, rồi bạn cô đưa chìa khóa phòng khách sạn này, cô lảo đảo bước vào rồi ngủ thẳng cẳng, rồi gì gì đó mà cô không thể nhớ nổi, sáng hôm sau thì bắt gặp hắn nằm ở đây.

- Anh...tại sao lại vào đây được?

- Đây là phòng của tôi!

- Sao chứ! Đây là khách sạn mà?

- Ừ thì...cái khách sạn này là của tôi và đương nhiên phòng nào cũng là của tôi.

Hắn cười nham hiểm, rồi trầm giọng nói.

- Anh...cố ý phải không?

Quyên Quyên nhận ra mùi gian tà ở đây, hắn quá nguy hiểm.

- Là em câu dẫn tôi rồi còn làm mất "đời trai trong trắng" của tôi, em nói đi, em có nên...chịu trách nhiệm không?

Hắn đứng dậy, tấm chăn che "chỗ đó" đột ngột rớt ra, khiến cô không khỏi bất ngờ mà bối rối.

- Á! Anh đừng đứng lên.

Hắn tiến sát gần lại cô, thì thầm nhỏ vào tai.

- Đêm qua cái gì cũng thấy hết rồi, em còn ngại ngùng gì nữa!

- Á! Anh đừng nói nữa!

Dương Thần bắt đầu rờ mó người Quyên Quyên, bàn tay tham lam sờ mó tấm lưng trắng nõn nà, khiến cô không khỏi giật mình, bàn tay không tự chủ mà tát thẳng vào mặt hắn.

Bốp.

- Á! Đồ lưu manh.

Một bạt tay in trên mặt hắn, khuôn mặt đẹp trai in 5 ngón tay rõ ràng từng ngón một. Cô xấu hổ đẩy tay hắn ra, hắn đang sờ soạng ở nơi đâu thế không biết, đích thị là một tên biến thái mà.

Gương mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt nổi lên tia không hài lòng, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn chưa từng bị ai đánh, nhất là phụ nữ. Cô gái này quả rất ngông cuồng.

Cô biết mình đã đụng vào "ổ kiến lửa" nên lập tức rút lui, rời khỏi cái giường tính bỏ trốn nhưng mà xui làm sao bàn tay to lớn nắm chặt eo cô lại, bao bọc cô trong lồng ngực vạm vỡ.

- Em đừng mơ mà trốn thoát khỏi tôi, tính ăn xong bỏ trốn sao?

Ánh mắt vô cùng sắc bén như ngọn giáo chỉa vào Quyên Quyên, cô xanh mặt, mồ hôi nhễ nhại nhìn hắn.

Hắn đích thị là ác ma rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang