- Băng Nhi à, con có yêu cha không?
- Có chứ ạ , iu nhất trên đời nuôn !
- Vậy, con có thể giúp cha một điều không ?
- Được tứ ạ. Chỉ cần cha thích con sẽ nàm
- Cha.. đã luôn mong con là con trai thì hay biết mấy… lúc đó, cha sẽ không phải ngại ngừng gì giao toàn bộ công ty, khách sạn, tài sản của cha cho con, để ta có thể tự do đeo đuổi dương cầm, có thể khoe con trai ta cho dòng họ, và mẹ con cũng không bỏ đi… Con hiểu chứ ?
Băng Băng gật gật đầu. Mặc dù chắc chắn rằng đầu óc non nớt của mình sẽ chẳng hiểu gì
- Ừm.. cha muốn con tiếp tục ước mơ của cha… Thi vào Đại Học Viện Âm Nhạc Hacene... với thân phận… con trai ta..nối tiếp con đường của ta đang dang dở…con có thể thực hiện được không…? Băng nhi
- Vâng! Con hứa , móc ngoéo nun ná. Cha à, cười lên đi !! dzống con nà Hiiiiiii
- Hahahaha, được rồi, móc ngoéo nhé, con hứa với cha rồi đấy.”
……..
Giật mình, Băng Băng bật dậy, người nhể nhại mồ hôi. Vơ lấy chiếc đồng hồ, Băng Băng vén mái tóc :
- 3 giờ sáng… Còn sớm quá…
Băng Băng bước xuống giường đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong sữa ấm, Băng Băng, nhắm mắt, miệng khẽ run lên :
- Cha…
Tắm xong, cô thay đồ, một bộ đồng phục nam. Cô ngắm lại mình trong gương, thân hình chuẩn người mẫu 1m76 hơi mảnh mai của cô khá hợp với bộ đồ nam, chỉ cần nó rộng một chút là ổn.
Cô ra khỏi phòng và đi vòng trên hành lang. Căn biệt thự tối om, chỉ lấp ló những ánh nến mờ mờ. Đã lâu lắm rồi, căn biệt thự rộng lớn này đã vắng hẳn tiếng cười. Nguyệt Băng Băng- Chủ nhân của căn biệt thự. Cô không bao giờ thuê người, quản gia hay bất cứ ai. Vì nơi này chỉ có 1 người xứng đáng bước vào : Cha cô. Ông đã mất từ khi Băng Băng chỉ mới 7 tuổi, để cô một mình lớn lên trong căn nhà này. Dần dần, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, Có cười thì cũng chỉ là những nụ cười vô hồn. Những áp lực vì công việc kinh doanh cha cô để lại đè nặng trên vai cô. Cô lao đầu vào kiếm tiền, làm quần quật như một cổ máy, luyện dương cầm hằn đêm…chỉ để thực hiện lời hứa khi xưa.
Băng Băng bước vào trong căn phòng lớn ở đại sảnh, căn phòng với lối thiết kế phong cách cổ điển, bụi bặm và màu xám tro là chủ đạo. Ở giữa căn phòng, chiếc đàn dương cầm đen bóng đã bám bụi nằm im lặng. Đây là nơi mà cha cô dạy cô học đàn. Băng Băng nhẹ nhàng ấn lên từng phím một
“ ting..ting..”
- Âm thanh vẫn tốt – Băng Băng khẽ nói. Hôm nào cô cũng vào đây, vẫn những hành động ấy lặp đi lặp lại mãi. Cô áp mặt lên bàn phím, cười nhẹ :
-
- Cha, con sắp bắt đầu thực hiện lời hứa của con rồi đây. Hôm nay là ngày con chính thức bước vào Học viện Hacene, cha có vui không ?
Băng Băng ngước lên và ra khỏi phòng:
- Con nhớ cha lắm…Cha …
Khoác cặp lên vai, Băng Băng đi về phía chiếc BMW mui trần trước cửa, nhìn lại chiếc đồng hồ, Băng Băng gật gù :
- 5 giờ 30, còn một tiếng để chỉnh mái tóc và đến trường. Hừm..
Khẽ nhúng vai, Băng Băng phóng nhanh ra đường. Giờ này vẫn còn rất ít người nên Băng Băng tha hồ phóng hết tốc lực.
“ két ét ttttttttttt”
Chiếc BMW phanh gấp trước một salon 5 sao. Vừa mới bước vào, bà chủ tiệm đã hớt hải chạy lại cúi gập người :
- Kính chào cô chủ. Xin hỏi cô chủ tới đây vì việc chi ạ
- Làm cho ta kiểu tóc nam, gọn gàng vào. Tôi cho cô 5 phút thôi đấy. Nhanh và NGAY LẶP TỨC !!! – Băng Băng trừng mắt, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người.
- Vâ..vâng..ạ. Mời cô ngồi…
……………
Đúng 5 phút sau thì bà chủ tiệm cũng cắt xong. Băng Băng chau mày nhìn vào gương rồi đứng lên :
- Tạm ổn. Tôi sẽ tăng lương cho cô.
Xong, Băng Băng đẩy cửa chạy ra xe và phóng đi mất, để lại pà chủ tịm tụi ngịp, ngất tại chỗ vì đau tim.
“ Két ét ttttttttt”
Phanh gấp lần 2 ( pánh xe: huhu, tha cho em, em đã làm gì nên tội mà chị cứ pắt em chà mặt xún đất thế, phỏng mất dzòi TT) ( B.Băng: câm ngay nếu như mi chưa mún ta chọc thủng lốp xe) (pánh xe: aaa, tha cko em, em im :x)
Từ ghế lái, một chàng thanh niên với dáng người mảnh khảnh đi ra, ngước nhìn lên chiếc bảng tên trường pự chảng (mỏi cả cổ qớ)
- Đại Học Viện Âm Nhạc HACENE. – Băng Băng nói thầm trong miệng. Cô khẽ nhết mép:
- Được rồi, đi học thôi !