''Tiểu Linh àh dậy đi con'' tiếng mama vang lên ngoài phòng khách, đã 4 năm từ lúc cô rời Việt Nam khi mới sống ở Mĩ vì không quen thời tiết nên cô ngủ rất sớm nhưng kể từ khi thích nghi thì ngày nào cũng nghe được tiếng mama gọi cô .
'' Tiểu Linh còn không dậy sẽ trể học đấy''
Trong phòng vẫn không động tĩnh, mama vẫn kiên nhẫn gọi lại lần nữa.
''Tiểu Linh ''
Vì mãi vẫn không thấy động tĩnh bà liền mở cửa vào phòng cảnh tượng trước mắt khiến bà chỉ biết câm lặng, trên sàn nhà thuốc ngủ nằm rải rác còn vật thể đang nằm kìa thì lại vô cùng thoải mái vùa nghe nhạc vừa ngủ.
'' Tiểu Linh , Tiểu Linh, Tiể....''
'' Mama trời... vẫn chưa sáng ...có chuyện gì vậyyyy'' Cô híp mắt nhìn xung quanh miệng vừa nói vừa quơ lấy đồng hồ trên bàn.
'' Con xem mấy giờ rồi, chẳng phải con nói hôm nay có buổi lễ gì đó sau, còn không dậy sẽ trễ '' Bà rất muốn nói đến mấy viên thuốc ngủ kia nhưng khi nhìn thấy đôi mát nó sưng húp bà lại thôi..
'' Hả??? Trời! chết rồi con quên mất '' Cô luốn cuốn chạy vào phòng tắm VSCN chưa được 15 phút liền vọt ra khỏi nhà, trước khi đi chỉ quơ tạm miếng sandwiches trên bàn rồi hấp tấp chạy đi.
'' Lái xe cẩn thận nha con'' Mama nói với theo.
''Dạ con biết rồi''
Cô qua được Mĩ được 2 năm thì bắt đầu lái xe lúc đầu mama không cho vì sợ cô gặp nguy hiểm, nhưng khi cô tốt nghiệp mama đành mua cho cô 1 chiếc xe vì không thể đưa đón . Nhà cô chỉ có 4 người, cô là con út và có một người anh trai lớn hơn 4 tuổi, ba cô thì hay đi công tác nên ít khi ở nhà ( ba cô giám đốc của một hãng rượu vang nên thường đi đây đó để kiểm tra các chi nhánh ở nước khác) còn mama một bà nội trợ rất xinh đẹp ^^.( gia đình cô không phô trương nên không thuê người giúp việc, mọi việc trong nhà đều do mama đảm đang)
Vùa gặm bánh mì vừa lái xe,cô chửi thầm trong bụng, '' Thật xui xẻo, sao Jack không gọi mình nhỉ??''
Vừa đậu xe cô lấy vỏ xách chạy vào thang máy, '' Nếu không vì tháng tới mình về Việt Nam, mình sẽ không đến dự buổi lễ chết tiệc này, đúng là đen thiệt mà....'' Lúc cô nói câu đó xung quanh có vài người da đen, nên khi nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng liền cuối gằm mặt…
*Chú thích*
*Vì chị này dùng tiếng anh*
Khi bước vào phòng cô ngạc nhiên vô cùng, không phải vì phòng này rộng quá đâu nhá chỉ vì cô thấy lãng phí quá thôi. Chỉ là buổi lễ gặp mặt để chọn học sinh đi các nước để giao lưu, giúp đỡ nghiên cứu, tính luôn cả thầy cô thì cũng chỉ có dưới 30 người, mà đồ ăn và cả qùa tặng thì ít gì cũng có thể dùng cho 50 người vậy chẳng phải quá lãng phí sao.
'' Những thứ đó nếu không dùng hết thì họ cũng vứt đi thôi, thật là không biết tiết kiệm gì cả'' Nó thầm nghĩ nhìn mấy người tây đó mà lắc đầu,'' nước Mĩ đúng là rất xa hoa ha ha ha ha '' ý nghĩ đó vừa loé lên cô liền cười toe toét...
''Lin'' phía trước một anh chàng tây vừa chạy đến vừa mừng rở kêu lên.
'' Jack, I told u my name is LINH not LIN.'' cô lườm anh ta một cái anh chàng liền gãi đầu giả vờ như không nghe thấy. Cô liền tiến tới kê sát mặt anh ta hỏi thêm lần nữa vừa hỏi vừa gằn giọng. '' Do u understand wats I say? huh! "
Jack quay lại nhìn cô vẻ mặt bất đắc dĩ '' But, LIN so easy to call u. '' Nhìn anh chàng vẻ mặt cầu khẩn cô liền hạ quả thầm nghĩ '' xem như còn biết sợ''
'' Okay, Okay, Whatever u want to call''
Jack hớn hở cười lớn cô nhìn mà cũng chỉ biết cười theo biết sao được mấy năm nay anh ta toàn gọi như vậy giờ bảo anh ta sửa cũng hơi khó khăn...
Thoát khỏi suy nghĩ cô quay sang hỏi Jack .
'' Jack, do u know we had been here for?''
'' I don't know I just know they want to choose the student to exchange for some nation.''
'' Ahhh! so do u know when ?''
'' Maybe next-month''
'' watttt next-month! kidding?''
Cô ôm đầu chán nản, nếu là tháng sau vậy cô phải huỷ chiến đi Việt Nam rồi '' Hazzzz'' cô thở dài trong lòng
'' What wrong? or u don't want to go?'' Jack thấy cô đột nhiên lại xịu mặt xuống liền hỏi.
'' ohh, um.. No..nothing...Hihihi'' cô cười giã lã, biết trả lời thế nào nếu nói vì đi chơi mà bỏ học thế nào cô cũng bị Jack chọc cho một trận đành cười cho qua z.
Và một phần cũng vì cô thuộc dạng người không thích giả thích cho lắm.Jack nhìn cô khó hiểu, cô biết Jack thích mình, 3 năm rồi Jack vẫn luôn quan tâm và bảo vệ cô nhưng cô không thể chấp nhận tình cảm này được cô nghĩ vì cô chưa sẵn sàng để yêu hay vì lí do nào khác cô cũng không hiểu rõ.
Đang suy nghĩ lung tung thì Jack đã nắm lấy tay cô kéo đi khiến cô bừng tỉnh, thì ra buổi lễ đã bắt đầu, cô chỉnh trang lại quần áo bước đến kéo ghế ngồi vào hàng.
Màn hình lớn trong hội truòng bắt đầu chiếu sáng, đầu tiên là danh sách của 24 người học sinh vị giáo viên trên đó bắt đầu thao tác các phần mềm vừa di chuyên ngón tay vừa nói.
'' Today, we'll choose twelve student to exchange for six countries and all students are randomly selected''
Vị giáo viên người da đen vừa nói vừa đảo mắt xuống dưới.
'' For all the students here are students and academic scores very well so all of you do not need to worry about the difficulties in other countries''
Vị giáo viên đó vừa dứt lời trên màng hình máy tính hiện ra một loạt tên, cô vừa đọc vừa cầu mong không có tên mình, khi chỉ còn 2 tên nữa là hết cô chưa kịp mừng thì 2 cái tên đó hiện lên, là cô và Jack cô nhìn cái tên trên màn hình máy tính mà mếu máo.
Đứng lên lấy đơn để điền thông tin khi điền đến mục quốc gia cô liền thắc mắc,'' quốc gia là sao?'' vừa vứt lời vị giáo viên trên bục liền rút ra 6 quả cầu và bắt cặp cho cô, trời xui thế nào cô và Jack lại là một cặp, hazzzz! cô bước lên để bóc thăm bóc thế nào cô lại chọn được ngay nước VN đầu tiên, gương mặt cô hiện giớ có thể nói là không thể nhìn ra đc nữa.
Đến lượt Jack lần này anh chàng lại bóc trúng ngay nước Nhật không biết có thú vị gì mà anh chàng cứ cầm quả cầu rồi đứng cười tủm tỉm. Thắc mắc nổi lên cô bèn bước tới gần hỏi '' Jack, what fun things with that ball?''
'' ahh nothing, but u know Japan there are many hot springs'' Jack vừa nói vứt câu cô liền muốn giết chết anh ta, cứ nghĩ anh chàng đang vui mừng vì có thể giao lưu với nước Nhật, vì nước nhật là nơi có công nghệ tiên tiến nhất nhì thế giới, không ngờ anh ta cứ nghĩ tới ăn chơi. Cô lườm anh chàng một cái dường như hiểu được ý cô anh chàng chỉ cười cười rồi cho qua, cô cũng không chấp nhất liền bắt sang chuyện khác. '' Jack I think u should learn Vietnamese''.
'' WHY?"
'' So, u think u will come to Vietnam without knowing Vietnamese?'' cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, '' anh chàng này nghĩ gì không biết'' cô tự hỏi. Jack giỏi thật đấy, có thể nói là xuất sắc hơn người khác, nhưng không đồng nghĩa là không học cũng biết.
'' But, don't need ritgh now, right?''
Mặt cô bắt đầu đen lại,'' anh chàng này nghĩ mình là thiên tài chắc, còn mỗi một tháng không chịu học định đến ngày cười cùng mới học à?'' Bực mình cô không thèm giải thích chỉ nói lại một câu rồi chạy đi mất.''
'' I give you a month, from now until u left the US, what little you have to speak Vietnamese to me, if u don't learn we'll rupture.''
Anh chàng chỉ biết ú ớ gọi với theo.
'' WAITTTTTT''