Ôn Hành Viễn cách đó nghìn dặm xuống máy bay gần như cùng lúc với Si Nhan.Trương Tử Lương không đề cập tới chuyện Ôn Hành Viễn thà bỏ lỡ cũng phải cố chấp giữ kín như bưng. Anh lái xe đi thẳng tới ngõ thành cổ, “Người cô đơn thật đáng thương, tối nay để tôi tiếp đón cậu nhé!”.
Ôn Hành Viễn nở nụ cười cảm kích, “Tối mai nhé, mang theo cả bạn gái cậu nữa”.
“Tu khổ hạnh gì chứ? Nhan Nhan không có ở đây, xem cậu có buồn bực chết không!”
“Cô ây có mặt tôi vẫn buồn bực như vậy cả thôi.”
Trương Tử Lương phá cười, “Cũng đúng, cô ấy đối đãi với cậu còn không nhiệt tình bằng tôi”.
Lời không lọt tai, nhưng là lời thật lòng.
“Về phương diện không đếm xỉa đến cảm nhận của tôi, cậu và cô ấy có thể nói cùng một kiểu người”, Ôn Hành Viễn xuống xe, “Đi thong thả , không tiễn”.
Trương Tử Lương khởi động xe, “Buồn bực đủ rồi thì ngày mai đến quán bar, tốt xấu gì thì cậu cũng là ông chủ”.
Ôn Hành Viễn quay lưng về phía Trương Tử Lương vẫy tay.
Một mình thả bước trên mặt đường đá mà Si Nhan từng bước đi trong buổi sớm, cách nhà càng gần, sự ấm áp trong lòng Ôn Hành Viễn càng trở nên rõ nét.
Là bởi vì mỗi ngày cô đều đi ngang qua đây nên anh mới cảm nhận được sự thân thiết lạ lùng?
Thật ấu trĩ.
Đứng dưới tầng khu chung cư, ngẩng đầu lên nhìn rèm cử sổ màu xanh lá cây nhạt, Ôn Hành Viễn cười tự giễu.
Nhà, một từ vốn dĩ quá xa sỉ đối với anh. Thế nhưng vào lúc giao chìa vào tay Si Nhan, anh lại gọi nơi này là nhà một cách tự nhiên, ngôi nhà có cô.
Rút chà khóa mở cửa phòng, Ôn Hành Viễn đưa mắt nhìn quanh phòng khách.
Căn hộ ba phòng rộng ba trăm mét vuông, phòng ngủ lớn, phòng ngủ nhỏ và phòng khách. Si Nhan ở trong phòng ngủ lớn có ánh sáng tốt nhất. Hai năm trước, vào lúc anh rời đi, vì không an tâm cô sống một mình bên ngoài, chưa cần sự đồng ý của Si Nhan, anh đã mang hành lý của cô từ phòng ký của công ty đến đây, còn chuyển đồ của mình vào phòng ngủ nhỏ, nhường cho cô phòng ngủ lớn.
Ôn Hành Viễn không chỉ một lần nghĩ, có một ngày họ cùng mở cửa phòng, mỉn cười đứng đó, cảnh tượng sẽ ấm áp dường nào. Anh mở nhạc, trong căn phòng tràn ngập tiếng du dương, Ôn Hành Viễn đứng tựa trước cửa sổ, nhớ lại cảnh tượng anh dẫn cô đến cổ trấn vào ba năm về trước.
“Cám ơn anh” Si Nhan mặt không lộ cảm xúc nói, quay người đi về phòng ký túc.
“Tiểu Nhan”, vào đúng lúc cô lướt qua người mình, Ôn Hành Viễn đã kéo cô lại, “Nhớ số điện thoại của anh không?”.
Si Nhan ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, trống rỗng, hiển nhiên là không biết.
Ôn Hành Viễn tự lấy điện thoại trong túi cô ra, nhập số điện thoại của mình vào, rồi nhét vào tay cô, “Có chuyện gì thì gọi cho anh, bất cứ lúc nào”.
Si Nhan ngây người “ồ” lên một tiếng, sau đó quay người rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng cô, lòng Ôn Hành Viễn rối rắm khó hiêu.
Si Nhan, người em yêu nhất là cậu ta. Còn người anh yêu nhất, là em. Đáng tiếc, anh đến muộn một bước, cậu ta đã bước vào tim em trước anh.
Tâm ý của Si Nhan, ngay từ phút ban đầu, Ôn Hành Viễn đã rõ mồn một. Thế nhưng, anh chưa từng dao động, luôn giữ trọn tấm chân tình của ngày đầu, mộy lòng kiên định.
Bắt đầu từ ngày đó, Si Nhan ở lại cổ trấn làm việc tại công ty thiết kế đang bước đầu phát triển. Ôn Hành Viễn cũng ở lại đây, thường xuyên gọi điện hỏi han tình hình của cô, thi thoảng hẹn cô ra ngoài ăn. Cô luôn từ chối một cách thản nhiên, viện cớ bận công việc. Anh không hề buồn bực, chỉ cười nhạt nói, "Vậy để làn sau đi".
Cứ như vậy, vô số lần.
Trong một năm đó, Si Nhan bắt đầu dùng phần lớn thời gian để trầm lặng. Cô học được cách uống cà phê không thêm đường, học được cách uống rượu mạnh, chén này nối tiếp chén khác, sống nửa tỉnh nửa say trong cơn hoang mang. Anh vẫn còn nhớ biểu cảm mờ ảo nhìn không rõ của cô trong ánh đèn chập chờn, nhưng giọng nói khe khẽ lại khiến người ta cảm nhận nổi bi thương trong cô.
"Tại sao bỗng nhiên mọi thứ đều thay đổi, ngay cả chút thời gian chuẩn bị cũng không có?".
"Cái gọi là bất ngờ, chính là không thể chuẩn bị trước khi xảy ra chuyện", ánh mắt nấn ná trên khuôn mặt phớt hồng của cô, Ôn Hành Viễn toan lấy đi ly rượu trên tay cô.
Si Nhan nắm chặt không buông, nheo mắt nhìn anh, "Làm gì vậy, anh từng nói là sẽ không quản em nữa mà!".
"Em ngốc thật", Ôn Hành Viễn chẳng buồn nhiều lời với con sâu rượu, cướp lấy ly rượu trên tay cô không chút khách sáo.
Con sâu rượu ấm ức, " Anh mới là ngốc ấy, đồ ngốc!".
Ôn Hành Viễn trừng mắt với cô, "Anh ngốc ở đâu hả?".
"Chỗ nào cũng ngốc hết!", Si Nhan chu miệng lầu bầu như con nít, cánh tay gác lên quầy bar, đợi một hồi lâu không thấy anh lên tiếng, mặt dày gọi anh, "Này, giận đến đần người ra luôn rồi hả?".
Khuôn mặt trước giờ ôn hoà lộ vẻ âu sầu, Ôn Hành Viễn một hồi lâu mới rít một câu qua kẽ răng, "Còn cãi nữa là anh sẽ chôn em xuống hố cây bên ngoàii đấy!".
Si Nhan bật cười hì hì, nhắm mắt lẩm bẩm, "Đồ ngốc!"
Ôn Hành Viễn lấy hết sức vò tóc cô.
Trong quán bar, dập dềnh tiếng nhạc nhẹ nhàng bi thương, chừng như muốn khơi lên tâm sự của ai đó. Si Nhan ghé người vào quầy bar. Im lặng.
Có vẻ là cô đã ngủ . Còn Ôn Hành Viễn chỉ trầm lặng ngồi bên cạnh cô, dốc cạn ly rượu này đến ly rượu khác.
Từng giây từng phút trôi qua, khách dần thư thớt.
Si Nhan đá vào cẳng chân anh, "Nói một câu bằng tiếng nguời đi!".
Ôn Hành Viễn nghiêng đầu quét mắt về phía cô, "Muốn ăn đánh hả?".
Si Nhan cười hì hì, "Trái Đất đúng thật nguy hiểm, anh đưa em về sao Hoả đi".
Ôn Hành Viễn bị dáng vẻ ngây thơ của cô chọc cười, bỏ ly rượu xuống, đỡ cô đứng dậy, "Xem ra em say thật rồi, lại bắt đầu nói linh tinh", vừa nói anh vừa dìu cô ra cửa.
"Em còn chưa uống xong mà, đồ keo kiệt", miệng lưỡi của cô không tha ai, bước chân cũng không chịu phối hợp, song không địch lại sức lực của anh.
Ôn Hành Viễn thuận tay túm lấy áo khoác lên người cô, ôm cô đi về nhà anh.
"Ôn Hành Viễn?"
"Sao?"
"Anh nói xem có phải thế giới này trở nên u tối hơn rồi không?"
"Trở nên phức tạp rồi."
Bước chân của Si Nhan có phần chệch choạng, đầu lưỡi líu lại, "A, là trở nên thực tế rồi!".
Đối với cô mà nói thê giới này trong nháy mắt quả thực đã trở nên u tối. Cho dù là cố xoá nhoà dung mạo trong ký ức, cô vẫn sống trong hoang mang, bởi vì trong hiện thực đáng sợ kia có thể chạm đến vết thương của cô bất cứ lúc nào. Cho dù anh có ở gần bên cô thê nào thì vẫn không thể thay thế được người trú ngụ nơi đáy lòng cô.
Ôn Hành Viễn không nói lời nào, chỉ siết chặt vòng ôm cô hơn.
Dường như cảm nhận được sức luẹc ở cánh tay Ôn Hành Viễn, Si Nhan ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng dừng ở khuôn mặt anh, "Sao anh không nói gì thế? Không phải anh trước giờ nói chuyện đều đâu ra đó sao?
Ôn Hành Viễn buồn bực trừng mắt với cô, cố ý buông lỏng tay, vào lúc cô suýt chút nữa ngã nhào lại đưa tay ôm lấy cô.
"Anh định mưu sát em đấy à?", chóp mũi đập mạnh vào vòm ngực Ôn Hành Viễn, Si Nhan ủ rũ, cánh tau tự động ôm lấy eo anh, chỉ sợ anh lại giở trò quái đản mà buông lỏng tay ra.
Người hành hung khẽ cười, ánh mắt thoáng qua tia quyến luyến nhanh chóng được che đậy đi, "Anh tưởng em say rồi chứ?".
"Say nhưng vẫn có thể mắng anh à kẻ ngốc!", hài lòng nhìn sang khuôn mặt anh biến sắc, Si Nhan cười ngây ngô, "Đi đâu thế này? Phòng trọ của em ở hướng này à?"
"Đến vùng núi hẻo lánh, mang em đi bán!'
"Em đắt lắm, không có ai mua nổi đâu", Si Nhan muốn nhấc chân lên đá anh, lại suýt chút nữa làm mình vấp ngã.
"Đồ ngốc!", Ôn Hành Viễn chau cặp mày rậm mắng cô, tay tăng thêm lực, ôm chặt cô vào lòng.
"Anh mới là đồ ngốc ấy!"
"Em còn cãi nữa là anh kệ em tự về đấy!"
"Anh tưởng là em không thể sao?"
"Lại còn ra vẻ", đỡ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể cô, anh bước men theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trong hẻm nhỏ.
Cô là bí mật của anh. Đã nhiều năm trô qua, Ôn Hành Viễn vẫn nhớ như in từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Si Nhan cùng với cảm xúc mà bản thân âm thầm dồn nén lúc bấy giờ.
Một từ "yêu" này, Ôn Hành Viễn cho rằng đó là một phần dịu dàng nhất trong tình cảm, nên tồn tại nơi ấm áp nhất, gần kề con tim nhất. Không phải là keo kiệt lời yêu, chỉ là Ôn Hành Viễn của lúc bấy giờ hiểu rõ ràng rằng, không phải ai ở gần Si Nhan cũng sẽ sống trong lòng cô.
Hai người cứ tiếp xúc như vậy trong vòng một năm, Si Nhan đã bắt đầu yêu thích cổ trấn. Ngoài giờ làm việc, cuối cùng cô đã chịu ra ngoài đi dạo. Cho dù cô vẫn từ chối lời mời của Ôn Hành Viễn, cho dù vẫn lạnh nhạt với anh, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được, tâm tình của cô đang thay đổi, chí ít không còn một mực đắm chìm trong biến cố mà không có cách nào thoát ra được nữa.
Đối với Ôn Hành Viễn mà nói, như thế đã đủ.
Đã đủ.
Khi công việc dần đi vào quỹ đạo, Si Nhan cuối cùng đã đồng ý đến quán bar giúp việc vào thời gian rảnh rỗi, làm quen với những người bạn mới. Nhìn dáng vẻ cô bận rộn, nhìn nụ cười khe khẽ có phần ấm áp của cô khi đối diện với khách, Ôn Hành Viễn như trút được gánh nặng.
Rất nhiều năm về sau khi nh lại quãng thời gian ấy. Ôn Hành Viễn luôn cảm thấy đó là quãng thời gian hạnh phúc anh vừa trải qua vừa thận trọng lại vừa không thể khống chế nhất. Với tư cách là “ông chủ” của Si Nhan, anh cuối cùng đã viện có danh chính ngôn thuận để can dự vào cuộc sống của cô. Mặc cho cô từ chối không ngừng, anh vẫn cố chấp đưa cô về ký túc sau khi quán bar đóng cửa. Ngày ấy, họ gần như chưa từng nói chuyện nghiêm chỉnh, toàn là ghé vai đứng bên quầy bar, tay cầm ly rượu, miệng lưỡi sắc bén đay nghiến đối phương.
Cam tâm tình nguyện hy sinh vì một người phụ nữ trong lòng chỉ có bòng hình người khác, tình yêu của Ôn Hành Viễn liệu có còn bao nhiêu tự tôn?!
Sáng sớm tinh mơ, những giọt nắng mai chiếu vào căn phòng, phủ lên đồ vật trong phòng một tầng ánh sáng màu vàng.
Si Nhan mơ màng tỉnh giấc, nhìn hơn mười cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một số máy trên màn hình điện thoại, cô vội vàng bấm số gọi lại. Điện thoại vừa mới đổ một hồi chuông đã có người bắt máy, Si Nhan nhìn đồng hồ, chưa tới bảy giờ, “Đã quấy rầy giấc ngủ của anh rồi sao?”.
“Em ngủ say như chết thế? Gọi điệnthoại bao nhiêu cuộc mà không nghe máy”, giọng Ôn Hành Viễn trong trẻo, hoàn toàn không giống với người vừa tỉnh ngủ.
Gần như chưa từng thấy anh cáu, Si Nhan giật mình, “Anh ngủ say như chết thì có, nửa đêm nửa hôm còn gọi điện làm gì hả?”.
Ôn Hành Viễn hít một hơi thật sâu, “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Anh muốn đi ngủ rồi, buồn ngủ!”, sau đó ngắt điện thoại.
Từ khi quen biết anh tới nay, đây là lần đầu tiên anh ngắt điện thoại trước.
Nghe âm thanh máy bận truyền tới từ ống nghe, Si Nhan quẳng điẹn thoại xuống giường, “Chẳng hiểu đàu đuôi tai nheo ra làm sao hết!”. Cô hoàn toàn không biết Ôn Hành Viễn đã lo lắng suốt một đêm vì không gọi được cho cô.
Đúng tam giờ, Si Nhan chuẩn bị xuong xuôi, nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi nhà.
Mọi việc trong lễ cưới đều được Đường Nghị Phàm lo liệu hết, hiển nhiên không cần phù dâu như cô động tay vào việc gì. Hôm nay cô cùng Quý Nhã Ngưng ra ngoài, tưởng cô ấy muốn mua vài thứ gì đó, không ngờ lại dẫn cô đến trường.
Đó là nơi Si Nhan và Quý Nhã Ngưng bắt đầu tình bạn, cũng là điểm khởi đầu cho tình yêu của Si Nhan và Hàn Nặc.
Trong chớp mắt quãng thời gian đại học đã qua đi. Khi căn phòng ký túc tràn ngập tiếng cười đùa dần tở nên tĩnh lặng, Si Nhan đứng trên ban công tiễn từng người bạn cùng phòng, lòng trống rỗng khong thể diễn tả thành lời, may mà ngày ấy có Hàn Nặc và Quý Nhã Ngưng ở bên cạnh nắm lấy tay cô. Đáng tiếc không lâu sau đó, Hàn Nặc đã vứt bỏ cô. Rồi đến cô vứt bỏ thành phố này, để lại Quý Nhã Ngưng không mảy may hay biết chuyện gì.
Ba năm tiếp theo đó, sau mấy ngày đầu bặt vô âm tín, Si Nhan cuối cùng cũng đã chủ đọng liên lạc với Quý Nhã Ngưng, khoảng cách vài nghìn dặm, cô dùng giọng điệu khẩn cầu để nói, “Nhã Ngưng, cậu có thể đừng hỏi gì tớ được không?”.
Quý Nhã Ngưng quả thực không hỏi gì hết, chỉ quan tâm nói, “Cậu vẫn ổn chứ?”.
Si Nhan bỗng nhiên bật khóc. Cô không thể dối lòng nói rằng mình ổn, cũng không đành lòng nói không ổn để Quý Nhã Ngưng phải lo lắng.
Quý Nhã Ngưngcũng khóc, “Đừng tưởng rằng rơi vài giọt nước mắt tớ sẽ tha thứ cho sự ra đi không lời từ biệt của cậu. Là một người bạn thân, cậu nợ tớ một lời giải thích. Món nợ này, chúng ta từ từ tính cả đời”.
Chúng ta đã giao hẹn, phải làm bạn cả mổ đời, cho nên, chúng ta còn thời gian một đời, từ từ tính nợ.
Si Nhan nghẹn ngào.
Tình bạn cho dù cách xa ngàn dặm, lòng vẫn luôn hướng về nhau, như nước nhỏ giọt, lẳng lặng chảy xuôi trong lòng nhau. Sẽ không vì thời gian và khoảng cách mà trở nên xa cách.
Lại một lần nữa dạo bước trên con đường dưới tán lá cây trong sân thể dục, Si Nhan cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Đã lâu trước đây, cô được Hàn Nặc nắm chặt tay, trong buổi sớm mưa nhỏ, trong buổi chiều tuyết rơi, dưới ánh mặt trời, trong bầu trời đêm, hạnh phúc vui vẻ thả bước nơi đây. Si Nhan thậm chí còn nhớ cả việc con đường này có bao nhiêu gốc liễu, cùng vơi ánh mặt trời dịu dàng ngắm nhìn cô dưới bóng cây kia. Thế nhưg giờ đây, ngay đến cây liễu cũng thay đổi hình dáng dưới madn sương tuyết mịt mù. Con người, sao có thể như trước được nữa?
Chỉ tại ngày ấy, cô quá ngây thơ.
Quý Nhã Ngưng nhìn thẳng vào mắt cô, “ớ có thói quen là thì chỉ cần cuộc sống thay đổi thì sẽ quay lại một lần. Trong ba năm cậu đi, tớ đã không nhớ rõ mình đến đây bao nhiêu lần, ban đầu là đi một mình, sau đó co Nghị Phàm, nhưng tớ vẫn thích đi cùng với cậu”.
Si Nhan cố nén dòng lệ đang rưng rưng nơi khóe mắt.
Quý Nhã Ngưng thích cùng cô dạo bước con đường dưới những tán cây. Cô thích cùng Hàn Nặc thả bước trên con đường ấy. Dần dà, thường là buổi học tối vừa kết thúc, Hàn Nặc liền nắm lấy bàn tay Si Nhan đưa hai cô gái về phòng. Sau đó, Quý Nhã Ngưng và Hàn Nặc trở nên thân quen, Quý Nhã Ngưng có hỏi, “Có phải là anh ghét em lắm không?”.
Hàn Nặc bị hỏi đến ngây người, Si Nhan lại bật cười thành tiếng, “Anh ấy vô cùng ghét nhóm anh em của anh ấy, đá trúng ai mà chẳng được, đằng này lại đá trúng tớ”, ý cười ấm áp phảng phất trên gương mặt cô, là bởi vì cô đang nhớ lại cuộc gặp gỡ với Hàn Nặc.
Hàn Nặc kịp thời phản ứng, đưa tay vén những lọn toac phất phơ của Si Nhan qua tai, “Anh không sao cả, chỉ là bọn họ thì buồn phiền lắm”.
Buồn phiền? Đau lòng thay cho anh? Si Nhan không vui, “Bạn bè không ra sao hết!”.
Quen biết Hàn Nặc, Si Nhan đã phải trả bằng “máu”. Đó là một buổi chiều thứ nam Đại học, cô và Quý Nhã Ngưng đi xuyên qua sân tập thể dục trở về phòng, Hàn Nặc đang hăng say chơi bóng cùng mấy cậu bạn học trên sân bíng rổ. Một quả bóng chuyền sai hướng, bay về phía Si Nhan, tiếng gào mắng của cô không chỉ làm điếc tai Hàn Nặc, mà ngay cả mấy cậu nam sinh không sợ trời không sợ đất kia cũng sắp biến thành người khiếm thính. Trái bóng thực ra chỉ khẽ chạm vào Si Nhan, còn chỗ chảy máu trên đầu gối cô cơ bản là do cô tự ngã nhài mà thành.
Hàn Nặc là người chy đáo nhất trong mấy cậu nam sinh, cho nên nhiệm vụ đưa Si Nhan đến phòng y tế dĩ nhiên là rơi xuống vai anh. Si Nhan sợ đau, lúc xử lý vết thương cứ kêu gào mãi, vai của Hàn Nặc hằn vệt móng tay cô, lại còn phải dịu dàng dỗ dành, “Cố chịu đựng một chút, sẽ ổn ngay thôi”.
Si Nhan cảm thấy cổ họng mình đã nghẹn ứ, “Nói thì đơn gaỉan, đổi lại là anh thử chịu đựng một chút xem”.
Hàn Nặc tính tình tốt lại nói, “Xin lỗi”.
“Xin lỗi có ích gì chứ? Lấy thân báo đáp thì còn xem xét.”
Tay của bác sĩ phòng y tế trường run rẩy vài chặp, Si Nhan kêu lên một tiếng.
Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Nặc, Si Nhan ý thức được mình lỡ lời, tức anh ách giải thích, “Ý của tôi là trước khi chân của tôi khỏi, anh phải chăm sóc tôi, ví dụ như đi lấy nước nóng! Tôi bị anh bức hại ra thế này rồi, lẽ nào anh không định chịu trách nhiệm với tôi sao? Ức hiếp người tàn tật hả?”.”
Hàn Nặc nói bằng giọng điệu đong đầy ý cười, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Sau này họ yêu nhau, khi tình cảm của hai người đang độ tốt đẹp, Hàn Nặc từng hứa hẹn, “Anh sẽ chịu trách nhiệm cả đời”.
Cỉ là một đời quá dài, anh chỉ kiên trì được bốn năm.
Vì vậy, cuối cùng Si Nhan đã hiểu: Hứa hẹn, luôn luôn là vì làm không được.
“Thực ra tớ biết, sẽ không thể quay về một lần nữa”, sao Si Nhan có thể không hiểu ý của Quý Nhã Ngưng khi đưa mình về trường, thế nhưng, “Muốn xóa sạch một người ra khỏi ký ức, quá đỗi khó khăn”.
“vậy thì người từng thật lòng yêu, tại sao cứ nhất định phải cố quên?”, không ngờ Quý Nhã Ngưng lại nói, “Nếu như cậu chưa từng nghi ngờ gì, khi yêu anh ấy cũng thật tâm đối đãi với cậu, thì ghi nhớ không phải là điều không thể. Còn chuyện tổi thương, nếu đã là không thể cứu vãn, thì đừng cố chấp thêm nữa. Muốn có được hạnh phúc, thì phải chấp nhận buông tay”.
Bởi vì Si Nhan không muốn nói về quá khứ, nên đến giờ Quý Nhã Ngưng vẫn không hay biết vì sao cô và Hàn Nặc chia tay, thậm chí còn phải tha phương khi gia đình cô gặp biến cố lớn. Còn Tạ Viễn Đằng, người được coi là bạn thời thơ ấu của Si Nhan kia, tại sao trong chớp mắt lại trở thành bạn gái mới của Hàn Nặc? Sự chuyển biến thân phận đột ngột như thế đã khiến Quý Nhã Ngưng rối tung không hiểu nổi.
Vào ngày thứ ba từ khi Si Nhan không từ mà biệt, Quý Nhã Ngưng - người sốt sắng đến phát điên cuối cùng đã tìm thấy Hàn Nặc - người trốn tránh không tìm thấy đâu từ bấy đến giờ. Nhìn thấy Tạ Viễn Đằng im lặng ngồi cạnh HÀn Nặc, nỗi thất vọng và cơn giận của Quý Nhã Ngưng không cần nói cũng đủ hiểu, “Hàn Nặc, uổng công cho tôi tin tưởng anh đối với Si Nhan tình sâu nghĩa đậm”.
Động tác cắt bò bít tết của Hàn Nặc không mảy may bị ảnh hưởng bởi giọng điệu của Quý Nhã Ngưng, vẫn rất thành thạo và tao nhã, “Chúng tôi chia tay rồi”.
“Chia tay? Tại sao? Từ lúc nào?”, Quý Nhã Ngưng nhìn Hàn NẶc chằm chặp bằng ánh mắt khó có thể tin nổi, cố tìm ra dù chỉ một tia lưu luyến trên gương mặt anh, thế nhưng cô đã thất bại, bởi vì Hàn Nặc tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức vô tình.
Đưa tay chỉ về phía Tạ Viễn Đằng, Quý Nhã Ngưng gằn giọng nói rành rọt từng chữ, “Thế nên, cô ta là niềm vui mới?”.
Đáy mắt Tạ Viễn Đằng vằn lên tia giận dữ, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng không lên tiếng, chờ đợi Hàn Nặc trả lời.
“Viễn Đằng là bạn của tôi, còn chuyện của tôi và Nhan Nhan”, Hàn Nặc nhìn thẳng vào mắt Quý Nhã Ngưng, “Không cần thiết phải giải thích với cô”.
“Anh tưởng rằng tôi báu bở lời giải thích của anh lắm sao? Chia tay rồi chứ gì, vậy thì anh nhớu cho kỹ đây, từ lúc anh nói ra hai chữ chia tay kia, anh và Nhan Nhan, hai người không còn là gì của nhau hết!”, Quý Nhã Ngưng nói dứt lời, toan bỏ đi thì mấy người phục vụbuwng khay đi tới, cầm ly lên, quay người hắc vào mặt Hàn Nặc, “Hàn Nặc, anh đừng hối hận!”.
Tạ Viên Đằng đứng phắt dậy, “Cậu đừng có quá đáng!”.
Quý Nhã Ngưng ngước nhìn cô ta, người phụ nữ trươc mặt trang điêm tinh tế, dưới ánh sáng ngọn đèn không đậm không nhạt mà vừa đẹp, chiếc váy dài vừa người màu quả hạnh ôm lấy cơ thể, lộ ra vóc dáng thon thả cân đối, trên xuóng quai xanh mềm mại có đeo một sợi dây chuyền đính đá, mái tóc đen được buộc lên đơn giản, nét trưởng thandf quyến rũ.
Là kiểu người khác biệt hoàn toàn với Si Nhan.
Quý Nhã Ngưng đặt ly rượu xuống bàn ăn, “Tạ Viễn Đằng, chúc cô may mắn!”.
Không đếm xỉa tới cái gọi là lời chúc của Quý Nhã Ngưng, Tạ Viễn Đăng hỏi Hàn Nặc “Anh không sao chứ? Có cần đi chỗ khác không?”.
Hàn Nặc không hề cảm thấy lúng túng, anh ném lại một câu “Không cần”, kéo Quý Nhã Ngưng ra khỏ nhà hàng.
Sau lưng là dòng xe cộ nườm nợp qua lại, trước mặt là Hàn Nặc - vẻ mặt cuối cùng đa có chút dao động, Quý Nhã Ngưng nghe thấy anh nói, “Tôi yêu cô ấy, nhưng tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời, chia tay đối với chúng tôi mà nói mà nói là kết cục tốt nhất. Quý Nhã Ngưng, nếu như có thể, thay tôi, xin thay tôi chăm sóc cô ấy”.
Thay tôi , xin thay tôi… sự bất đắc dĩ và ý khẩn cầu sau đậm ẩn chứa trong năm chữ kia khiến Quý Nhã Ngưng, trong giây phút ấy, không biết nên đáp trả thế nào.
Quý Nhã Ngưng tìm Si Nhan, truy hỏi nơi ở của Si Nhan, Si Hạ nói, “Đừng lo lắng Nhan Nhan chỉ muốn yên tĩnh thôi, đợi con bé nghĩ thong suốt rồi, nó sẽ liên lạc với em. Hai người là bạn thân tốt nhất của nhau, em có thể thông cảm cho nó, phải vậy không?”.
Khi Si Nhan cuối cùng đã chịu liên lạc với Quý Nhã Ngưng, song không hè nhắc đến chuyện Hàn Nặc, Quý Nhã Ngưng có hỏi Hàn Nặc, “Anh xác định chia tay là lựa chọn duy nhất của hai người à?”.
Hàn Nặc trầm lặng một hồi lâu, lâu đến độ Quý Nhã Ngưng tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi của cô, cuối cùng anh đã nói ra ba chữ, “Tôi không biết”.
Ngay cả anh còn không biết, Quý Nhã Ngưng có thể đi hỏi ai?
Ba năm trôi qua, Quý Nhã Ngưng vẫn chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình để an ủi, “Điều có thể ép các cậu chia tay một cách dứt khoát trong lúc tình cảm đang đẹp đẽ như thế, tớ nghĩ chỉ có thể liên quan đến dì,. Nếu là như vậy thật, có lẽ hai cậu có duyên mà không có phận thật. Nhan Nhan, cậu đã trốn chạy ba năm rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn trốn cả đời nữa hay sao? Người mất đã mất, người sống vẫn còn đó. Cậu cứ tiếp tục chìm đắm trong quá khứ như thế này cũng không thê khiến mọi chuyện quay trở về vị trí ban đầu, hà tất phải gây khó dễ cho bản thân và cho người khác?”.
Si Nhan khó khắn lắm mới kìm nén được cảm giác muốn khóc, trong chớp mắt, cảm giác ấy lại dấy lên. Cô bỗng nhiên ý thức được rằng, ngay cả Quý Nhã Ngưng, người ừng yếu đuối như con mèo cũng đã trưởng thành, chỉ có cô sống trong quá khứ, sống trong quãng hồi ức thuộc về Hàn Nặc, vô số lần hoang tưởng rằng có mọt ngày tỉnh dậy, ánh mặt trời còn đó, tình yêu còn đó, mẹ còn đó…
Chung quy chỉ là giấc mộng. Trong giấc mọng ấy, Si Nhan vùa khốn khổ vừa cố chấp lựa chọn một mình bước đi một quãng đường rất dài, rất dài.
Mệt mỏi đến độ không thể tỉnh lại.
Khóe miệng Si Nhan khẽ động, mang theo nụ cười khổ, cô nói, “Xin lỗi!”.
Quý Nhã Ngưng thấy lòng mình trĩu buồn, “Cậu không có lỗi gì với tớ hết, người duy nhất mà cậu có lỗi chính là bản thân cậu!”.
Si Nhan không nói gì thêm, khẽ gật đầu, nhìn mây trời trôi vần vũ, chừng như hồi tưởng, chừng như lãng quên. Như thể tất cả thảy ký ức có liên quan đến nơi này trong phút chốc bị cắt đứt, còn bản thân cô đang vùi mình vào một thế giới khác, không có đau đớn, không có anh.
Chạng vạng tối, hai cô gái ngồi song đôi trên bậc thang của sân thể dục, lặng nhìn ánh tà dương dần biến mất khỏi chân trời, sắc trời nhàn nhạc mỏng manh tựa như một tầng sương khói, tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Trải dài từ tuổi ấu thơ đến tuổi thất tuần, ở trong một trang nào đó trong cuốn sổ hồi ức, nếu như bạn đã khóc, đó nhất định là đoạn kí ức sâu đậm nhất, là trải nghiệm đau đớn nhất. Người từng quyến luyến không quên, kí ức những tưởng sẽ trân quý cất giấu một đời, cuối cùng đều bị thời gian vùi lấp.
Hãy cho thời gian thêm chút thời gian.