"Anh...", tựa hồ trong thoáng chốc đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, Si Nhan không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, đầu bên kia điện thoại có giọng nói con gái xa lạ truyền tới, "Để em lái xe cho Hành Viễn, anh nghe điện thoại đi".
Ôn Hành Viễn không hề từ chối, anh đáp một tiếng "được", rồi mới tiếp tục nói chuyện với Si Nhan, "Có chuyện gì sao, Tiểu Nhan?".
Câu hỏi như này khiến Si Nhan ngửi thấy mùi vị “xa lạ", còn giọng nói gọi "Hành Viễn" dịu dàng kia khiến dũng khí mà cô tích góp được bỗng dưng biến mất. Lòng Si Nhan chùng xuống, khóe miệng giật giật, nói một câu "Không có gì đâu, em gọi nhầm số thôi, tạm biệt", rồi ngắt diện thoại.
Đối với Ôn Hành Viễn, sự chờ đợi của anh luôn khiến người ta cảm thấy đó là lẽ tự nhiên, tình yêu của anh trước giờ chưa từng được nói bằng lời, mà chỉ dùng hành động để biểu đạt. Si Nhan giống như đứa trẻ được nuông chiều đâm hư, nhiều năm như vậy rồi, chỉ một mực tiếp nhận, mà không hề báo đáp. Anh xuất sắc thế nào, có bao nhiêu cô gái xiêu lòng vì anh, cô đều biết. Chỉ cần anh gật đầu, anh không thiếu tình yêu.
Điều đơn giản thế này, trước thời điểm anh đính hôn, Si Nhan cuối cùng đã nhận ra.
Đối diện với sự không biết trân trọng của cô, anh đã buông tay. Vậy nên, anh quyết định đính hôn. Vậy nên, ngoài cô ra, bên cạnh anh cuối cùng đã có người phụ nữ khác. Đáy lòng dấy lên từng hồi chua xót, dần dần lan tỏa thành cơn đau, Si Nhan nở nụ cười khổ, một hồi lâu, giọng gần như vỡ vụn, cô nói, "Như vậy cũng tốt".
Cuộc sống không hề bởi vì sự ngã lòng của ai mà dừng lại. Sau cuộc diện thoại không nội dung kia, Si Nhan vẫn đi làm như thường ngày, sau khi tan làm, cô trở về nhà. Buối tối, cô ngồi trước máy tính, dùng đầu ngón tay gõ lên tâm tình, khóa chặt bản thân trong một góc thế giới, gạn lọc cảm xúc không thể bình tĩnh của bản thân.
Sáng sớm, Si Nhan lên MSN, tài khoản của Quý Nhã Ngưng đã phát sáng.
Si Nhan mở khung trò chuyện, không đợi cô lên tiếng, Quý Nhã Ngưng đã gửi tin đến, hỏi, “Cưng ơi, cậu còn sống không vậy?".
Si Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười trên màn hình, ngẩn người hồi lâu, mới khó khăn gõ ra một câu, “Có phải là tớ sai thật rồi không?".
Vấn đề này có vẻ khiến Quý Nhã Ngưng sững người, một hồi sau cô mới trả lời, "Nhan Nhan, tớ không phải là cậu, chúng ta có tri kỷ thế nào, tớ cũng không thể khẳng định là mình hoàn toàn hiểu cậu. Tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu, nghe tin anh ấy đính hôn, tâm trạng của cậu thế nào?".
Tâm trạng? Con tim chết lặng, nói sao được tâm trạng?
Trầm lặng hồi lâu, trước khi thoát khỏi MSN, Si Nhan trả lời, "Nếu như họ yêu nhau, tớ chúc phúc. Nếu như anh ấy giận tớ, anh ấy muốn tớ phải làm thế nào đây?".
Trong cùng bầu trời đêm ấy, Quý Nhã Ngưng mò ra một địa chỉ mạng trong tệp lưu trữ. Hệt như những gì cô dự liệu, blog bỏ hoang ba năm trời cuối cùng đã có sức sống mới. Cô tỉ mỉ xem từng trang nhật ký, hiểu những bất đắc dĩ và... tình cảm đằng sau câu “anh ấy muốn tớ phải làm thế nào đây” kia.
Ngày hôm sau, Tạ Viễn Đằng đến Hoa Thành nộp bản phương án, Ôn Hành Viễn đang họp, Quý Nhà Ngưng dẫn Tạ Viễn Đằng đến phòng khách, "Đợi một chút, chắc còn mười phút nữa là cuộc họp kết thúc".
Thấy Quý Nhã Ngưng quay người toan rời đi, Tạ Viễn Đằng hỏi, "Cậu vẫn không ưa tôi như trước kia".
Tạ Viễn Đằng thẳng thắn, Quý Nhã Ngưng cũng không vòng vo, "Đúng vậy, tôi quả thực không có thiện cảm với cậu, nếu không tôi cũng không hắt rượu vào cậu", dừng lại một lát, trước khi Tạ Viễn Đằng mở lời, Quý Nhã Ngưng nói tiếp, "Nhưng mà, hiện giờ tôi đã thay đổi cách nhìn về cậu rồi".
Tạ Viễn Đằng có phần bất ngờ.
Quý Nhã Ngưng nở nụ cười áy náy, "Là bạn thân của Nhan Nhan, bất kể là cậu và Hàn Nặc ở bên nhau vì nguyên nhân gì, tôi đều không thể đối đãi với cậu như thường, đây là sự hẹp hòi và lòng ích kỷ của cá nhân tôi. Nhưng hiện giờ, mối quan hệ giữa Nhan Nhan và Hàn Nặc đã được lật sang trang mới, không có liên quan gì đến việc cậu và Hàn Nặc có ở bên nhau hay không. Cho nên đối với cậu, thù hận của tôi cũng tiêu tan rồi".
Tạ Viễn Đằng không hề vui vẻ bởi chuyện Quý Nhã Ngưng không ghi hận, ngược lại, "Lật sang trang khác với Hàn Nặc rồi?", cô cười như thể tự giễu, "Các người quá không hiểu Hàn Nặc rồi".
Quý Nhã Ngưng đương nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Tạ Viễn Đằng, "Không lật thì còn có thể thế nào nữa? Hà tất phải khiến nhau khó xử? Tình yêu rất yếu đuối, không the đeo mang quá nhiều áp lực, huống hồ áp lực ấy là sinh mệnh của người thân. Tôi có thể nhìn ra được, cậu rất yêu Hàn Nặc, sự kết thúc của anh ta và Nhan Nhan có lẽ sẽ là sự khởi đầu mới của hai nguôi, tin là cậu không để tâm đến quá khứ của hai người họ".
Tạ Viễn Đằng biết Quý Nhã Ngưng là thật tâm chứ không phải giả vờ, nhưng, "Khởi đầu mới của chúng tôi phải bắt đầu từ bạn bè".
Đã từng dốc lòng yêu một người, sao có thể coi như bạn bè?
Quý Nhã Ngưng bỗng có phần đồng cảm với Tạ Viễn Đằng.
Tiếng gõ cửa cắt ngang sự trầm lặng ngắn ngủi của hai người, nhân viên của Hoa Thành chuyển lời đến Quý Nhã Ngưng, "Hội nghị của Tổng Giám đốc Ôn đã kết thúc rồi ạ.”
Quý Nhã Ngưng dẫn Tạ Viễn Đằng đến văn phòng của Ôn Hành Viễn, trong hành lang trùng hợp gặp Đường Nghi Phàm từ phòng họp đi ra, theo sau còn có trợ lý đặc biệt của Ôn Hành Viễn, Trương Nghiên.