Trì Uyên nói được làm được, năm năm ở Cửu cung hắn luôn dùng thái độ đối đãi bằng hữu đối đãi với nàng. Không để nàng chịu uất ức, ít nhất là trong Cửu cung chỉ có ba người này. Quả thật, cả Cửu cung chỉ có ba người, một là Trì Uyên, hai là nàng, ba là một cung nữ đã già mà Trì Uyên luôn gọi là Tứ Thẩm – người đã chăm sóc hắn từ bé.
Tứ Thẩm khập khiễng bưng một mâm cơm nhỏ, bày ra ở cái bàn giữa sân, rồi gọi hai đứa trẻ ra dùng bữa. Một mắt của Tứ Thẩm đã mù, nàng chỉ có thể dùng con còn lại để chứng kiến cuộc sống của mình cùng sự trưởng thành của hai đứa trẻ tội nghiệp. Nàng nhìn hai cái đầu đang chụm vào nhau bên ánh sáng le lói của ngọn đèn trên thư án mà xót xa. Chúng sinh ra với thân phận cao quý nhưng lại phải sống cuộc sống cực khổ cả vật chất lẫn tinh thần. Nàng không biết mình còn bao nhiêu năm nữa để chăm sóc hai đứa trẻ ấy.
“ Trì Uyên, chàng vẽ cái gì vậy?” Vân Dung chỉ vào tấm vải Trì Uyên đã vẽ, cảnh vật dần hiện theo nét bút của hắn nhưng nàng vẫn không tài nào đoán được hắn định vẽ cái gì. Vẽ một con đường dài bất tận, rồi vẽ một cái cây xanh mát, lại vẽ
bóng lưng một cô gái…
“ Đoán xem”
“ Mẹ của chàng” Vân Dung mỉm cười.
Ánh mắt Trì Uyên trở nên dịu dàng, tay không vẽ khẽ vuốt lên bóng lưng người con gái trong bức họa. “ Bị em đoán trúng rồi, có muốn ta thưởng gì không?”
Vân Dung bĩu môi, “ Thôi ạ, chàng vẽ lên áo em lấm lem thế kìa, không đền còn lấy gì thưởng cho em đây”.
Trì Uyên bật cười, lấy một màu mực đỏ, lém lỉnh quệt lên bên má Vân Dung. Đang định bôi bên má còn lại, hắn nghe tiếng của Tứ Thẩm gọi cơm, đành tha cho nàng.
“ Con mời Tứ thẩm dùng cơm”
“ Con mời Tứ thẩm dùng cơm”
Cả Trì Uyên và Vân Dung đều nói cùng lúc. Vân Dung nhanh nhảu, lắc lắc tay Tứ Thẩm, “ Con mời người trước”.
“ Ta có giành với em đâu”
“ Có đấy. Hôm trước, chàng lấy cớ em chào Tứ thẩm sau để bắt em dọn dẹp kìa”
“ Đó là công việc của em”
“ Hừ…”
Tứ thẩm đành lên tiếng ngăn cuộc trò chuyện không dứt, “ Im lặng, tất cả ăn cơm”
Thật ra, đối với Trì Uyên hay nàng, Cửu cung đều là nơi ấm áp nhất giữa chốn thâm cung lạnh lẽo này. Như một bí mật nho nhỏ giữa ba người, ở đây không có khoảng cách địa vị, không có cung đấu, không có sóng ngầm, cuộc sống an an bình bình trôi qua. Nhưng yên bình đó, chỉ là cơn lặng trước giông bão.
“ Trì Uyên, Trì Uyên, chàng dậy đi. Nhanh lên. Tứ Thẩm lạ lắm, nóng hơn cả hôm qua rồi”
Trì Uyên chạy trong đêm mưa gió, một mạch hắn chạy thẳng đến cung điện của người đó – người mà hắn chỉ có thể nhìn thấy những ngày lễ trọng đại, người đứng ở vị trí trên vạn người mà hắn gọi là phụ thân vẫn chưa hề nhìn lấy hắn một lần.
Lính canh hiển nhiên ngăn Trì Uyên ở ngoài.
“ Ggiờ nghỉ của hoàng thượng, không được phép quấy rầy. Mong hoàng tử quay về”
“ Ta chỉ cần người ban ngự y”
“ Không thể. Mời người trở về”
Bỗng Trì Uyên quỳ xuống, gào to trong đêm mưa, như hi vọng người bên trong một lần nghe thấy.
“ Phụ hoàng, Cửu hoàng tử xin tham khiến, mong người ban cho con ngự y. Phụ hoàng, Phụ hoàng mong người chấp thuận”
Lí công công thấy hắn như vậy cũng không đành lòng, bèn vào buồng trong hỏi ý hoàng thượng. Nhưng khi nhìn thấy một người khoác hoàng bào đang tựa vào ghế một cách mệt mỏi, thì lại thôi. Hoàng thượng vui buồn mừng giận khó đoán, ông không đủ can đảm để vì thằng bé kia mà hi sinh mình.
Trì Uyên cứ thế quỳ đến sáng, đến ngày thứ hai, vẫn không có ai bẩm báo lại chuyện này với vua. Trong lòng Trì Uyên cứ thế cũng lạnh dần đi. Hắn ngoảnh mặt về phía Hoàng Long điện, quả thật lòng vua như băng tuyết ngàn năm. Hắn rốt cuộc vì cái gì mà nghĩ mình có thể gặp được ông ta.
Lúc Trì Uyên trở về, Tứ Thẩm càng trở nên yếu ớt. Hắn không phải là thầy thuốc, hắn không học y học, tất cả kiến thức hắn biết đều là nhưng gì mẹ hắn trước khi mất cố gắng truyền đạt một cách nhanh nhất. Không có ngự y, không có thuốc Tứ Thẩm không thể nào sống sót.
“ Vân Dung, em trông Tứ Thẩm, ta đi lấy thuốc”. Vân Dung giữ tay hắn, nghẹn ngào hỏi “ Chàng lấy bằng cách nào chứ?”.
“ Trộm”