“ Chàng giỏi quá! Trì Uyên, chàng giỏi thật đấy”. Vân Dung cầm lấy tấm thẻ, chơi trò tung hứng, chợt nhớ đến lúc trước có lần Vân cha lấy tấm thẻ này cho Vân mẹ chơi, suýt chút nữa bị Vân phu nhân đem đi làm củi đốt thì bật cười vui vẻ.
Trì Uyên thấy nàng lấy tấm thẻ vất vả lắm mới có được ấy làm đồ chơi cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bàn ăn, vừa gắp được vài miếng, bỗng thấy bát nước gừng nóng liền lộ vẻ ghét bỏ: “ Vân Dung, tại sao lại có gừng ở đây?”. Vân Dung đặt tấm thẻ lên bàn, chạy như bay đến bàn ăn, ngồi xuống: “ Chàng hôm qua cảm nhẹ, với lại hơi viêm họng nên em nấu nước gừng cho chàng uống. Nhân lúc còn nóng, chàng uống đi cho ấm bụng”.
Trì Uyên nhíu mày: “ Ta không thích vị gừng, dù sao cũng hết bệnh rồi”. Hắn vừa dứt lời, liền thấy một bát gừng bốc khói nghi ngút trước mặt, theo phản xạ hắn liền bịt mũi lại. VânDung bật cười, rõ ràng là nghiêm nghị thế kia, lại sợ uống gừng như một đứa trẻ.
Nàng dịch người lại gần Trì Uyên, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh, thấp giọng năn nỉ: “ TrìUyên, chàng uống đi, uống đi mà, đi mà, nhé?”. Trì Uyên hơi do dự rồi. Lắc đầu, không được, hắn ghét cái mùi ấy biết bao. “ Trì Uyên, Trì Uyên, Trì Uyên…” – Vân Dung vẫn cứ mè nheo.
“ Được rồi, đưa đây” Trì Uyên giật lấy bát gừng cay, định uống thì bị Vân Dung ngăn lại. Trán Trì Uyên bắt đầu nổi gân xanh: “ Gì nữa đây?”. Vân Dung cười hì hì: “ Nóng lắm ấy, chàng phải uống từ từ”.
”…”
Tứ thẩm tù ngoài cửa bước vào, nhìn hai đứa trẻ đang cười đùa thì lắc đầu: “ Lớn cả rồi, nghiêm túc dùng bữa đi!”
“ Dạ”
“ Dạ”
Vân Dung lại nhanh nhảu: “ Con nói trước đấy”.
Vân Dung cảm thấy Trì Uyên thật là tài giỏi. Chàng không những giỏi văn mà còn tài võ. Đợt săn thú lần trước, chỉ là lần đầu tiên đi mà Trì Uyên đã giành được vị trí thứ hai, chỉ kém thái tử một chút thôi, mà có khi là chàng không muốn đắc tội với thái tử nên mới nhường cho người ta. Nhưng mà Vân Dung cũng hơi buồn rồi, Trì Uyên thì bận rộn cả ngày hại nàng ở bên chạy theo đến mỏi chân. Đã thế khi nàng xin chàng đi học võ chàng lại không đồng ý, lại còn nhận thêm một thị vệ nam theo. Vậy thì nàng ở lại Bảo Chi cung được rồi, dẫn nàng theo làm gì. Không được!
Không được! Nàng lắc đầu. Hôm trước tỷ tỷ bên phòng giặt đồ cho nàng đọc một quyển nam nam, nàng cảm thấy gian tình nam nam rất dễ nảy sinh, Trì Uyên và tên thị vệ đó lại gần nhau đến vậy, nàng phải đi theo bảo vệ Trì Uyên. Vân Dung gật đầu, nhiệm vụ của nàng lớn lắm đấy.
Trì Uyên thấy Vân Dung hết lắc rồi gật thì hiểu ngay nàng đang nghĩ gì không nghiêm túc rồi. Khẽ gõ lên đầu nàng, Trì Uyên nhắc nhở, giọng pha chút yêu chiều mà chính mình cũng không nhận ra.
Vân Dung bỗng giật mình, kêu a khiến cả Trì Uyên và Tứ thẩm giật mình theo: “ Trì Uyên! TrìUyên! Hôm nay là sinh nhật mười sáu của chàng rồi. Mẹ em nói mười sáu tuổi là gả đi được rồi, chàng có muốn gả cho ai không?
“…” – được rồi, Trì Uyên hắn nhịn.
“ Có mấy mối cũng được lắm….”
“ Vân Dung”- giọng của Trì Uyên như rít từ khẽ răng. Vân Dung đảo mắt: “ À, nam nhân sự nghiệp làm trọng, sự nghiệp làm trọng, mấy mối đó phải để tính sau, chàng xem em nói có đúng không?”. Trì Uyên châm chọc: “ Thế năm nay em bao nhiêu tuổi?”. Vân Dung gật gù: “ Còn nhỏ, còn nhỏ.Tiểu nữ còn thơ.”
“ hử?” – âm thanh đã có vẻ nguy hiểm. Vân Dung đành thành thật đáp: “ Em mười bốn tuổi”.
Trì Uyên liền để lộ nụ cười khó hiểu, ánh mắt trở nên thâm sâu hơn: “ Còn hai năm nữa nhỉ? Lâu quá!”.
Chỉ có Vân Dung tuổi nhỏ chưa hiểu, chứ Tứ thẩm tuổi đã ngoài tứ tuần rất xa làm sao không nhìn ra ánh mắt trìu mến của Trì Uyên là như thế nào. Bà thoáng vui mừng, quả nhiên, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nghĩ đến cảnh hai đứa này cưới nhau, bà rất hạnh phúc. Bà cốc đầu Trì Uyên, nói khẩu hình với hắn: “ Đừng làm con bé sợ”. Trì Uyên ấy thế mà mỉm cười một cách ngốc nghếch.