“Khụ... khụ khụ...”
Bên trong màn hoa sen đẹp đẽ, tiếng ho nhẹ không ngừng vang lên.
"Tiểu Hoàn, khụ khụ. . . . Lấy triều phục cho ta. . . ." Giọng nữ khàn khàn yếu ớt từ trong rèm phù dung vang lên.
"Vương, sáng nay ngài đừng lâm triều!" Một cung nữ mỹ lệ, rất lo lắng nhìn nữ tử tái nhợt nằm trên long sàng.
"Không, trẫm phải đi." Nữ tử lắc nhẹ tay cự tuyệt, không ngờ lại gặp một trận ho khan ra tim ra phổi, liền té lại trên giường như một con rối bị đứt dây.
"Vương!" Tiểu Hoàn chưa được truyền vào, đã vội vàng xông lên trước, đỡ Uất Trì Phượng Nhi vô lực ngồi dậy." Vương, Tiểu Hoàn lập tức đi gọi ngự y."
"Không! Tiểu Hoàn, đừng đi." Uất Trì Phượng Nhi giơ tay lên ngăn cản Tiểu Hoàn: "Quân ta đang giao chiến ở tiền tuyến, tuyệt. . . . Khụ khụ. . . . Tuyệt đối không thể truyền ra tin tức ta bị bệnh liệt giường, để tránh ảnh hưởng lòng quân ta. . . Khụ khụ. . . ."
"Nhưng vương. . ."
"Mau thay y phục cho ta, ta phải vào triều." Thấy Tiểu Hoàn không động đây, Uất Trì Phượng Nhi liền tỏ ra uy nghiêm của nữ vương: "Tiểu Hoàn, trẫm ra lệnh cho ngươi, thay y phục cho trẫm. . . Khụ khụ!" Cuối cùng, lại không nhịn được ho lên.
Tiểu Hoàn khó xử nhìn Uất Trì Phượng Nhi, thay y phục cho nữ vương cũng không phải, mà khuyên nữ vương đừng lâm triều cũng không được.
Từ nhỏ đã sống với Uất Trì Phượng Nhi, tình như tỷ muội, nàng đương nhiên biết Uất Trì Phượng Nhi tỏ tư thái nữ vương ra, thì đại biểu đang tức giận.
Nàng là hạ thần, vốn nên nghe theo lệnh của nữ vương, nhưng xét trên tình nghĩa tỷ muội, lại khiến nàng khó có thể tuân theo.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đúng lúc Tiểu Hoàn lâm vào tiến lùi đều khó, khó có thể chọn lựa, tiếng nói dịu dàng của nam tử vang lên, Tiểu Hoàn nghe vào tai giống như là ánh mặt trời.
"Tể tướng!"
Nam tử cao lớn mặc triều phục đen tuyền tiến vào màn che, đôi mắt màu xanh nhìn chòng chọc vào gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia.
"Tiểu Hoàn, đây là như thế nào?" Công Tôn Minh Trạch lên tiếng hỏi Tiểu Hoàn, hai mắt lại không rời khỏi khuôn mặt của nàng.
Dáng vẻ yêu kiều, vô lực đó đã rất lâu hắn không được gặp rồi. Hôm nay gặp được nhưng một chút cảm giác nhớ thương hắn cũng không có.
"Tể tướng, vương đã bị bệnh vài ngày, nhưng nàng lại không chịu truyền ngự y, sợ ảnh hưởng lòng quân."
Tiểu Hoàn giống như người bị chìm vơ được tấm gỗ nổi lên, báo sự thật cho Công Tôn Minh Trạch. Bởi vì nàng biết, trong toàn triều chỉ có mình hắn có thể "Thuyết phục" nữ vương, không để nữ vương miễn cưỡng mình lâm triều.
"Vậy sao?" Giọng nói ấm áp không đổi, trong mắt xanh lại loáng qua lửa giận người khác khó có thể phát hiện.
"Sợ lòng quân dao động sao?"
Ngồi lên giường, không để ý tới sự giãy giụa vô lực buồn cười của Uất Trì Phượng Nhi, Công Tôn Minh Trạch cầm tay phải của nàng lên, tự chuẩn mạch cho nàng.
"Khụ khụ. . ." Uất Trì Phượng Nhi không ngừng giãy giụa, lại không đường lựa chọn phát hiện mình không cách nào tránh được sự kiềm chế, chỉ có thể động động môi ra lệnh: "Buông trẫm ra. . ."
"Im miệng!" Công Tôn Minh Trạch không hề có lễ quân thần trực tiếp kêu nàng im miệng, hoàn toàn không có tự giác mình là thần tử.
Nữ vương tôn quý của Hoa Triêu quốc, Uất Trì Phượng Nhi chí cao vô thượng, có tôn nghiêm. Người người đều khúm núm với nàng, sao hắn có thể đối đãi vô lễ với nàng?
"Ngươi. . ." Lửa giận vào tim, lập tức làm Uất Trì Phượng Nhi ho dữ dội hơn, thân thể vô lực ngã trên người Tiểu Hoàn phía sau.
"Xin vương bớt giận, xin vương bớt giận!" Tiểu Hoàn vội vàng an ủi chủ tử, đôi mắt sáng lén trừng Công Tôn Minh Trạch, trách hắn hại chủ tử bệnh "Nặng thêm" .
Chuẩn mạch xong, Công Tôn Minh Trạch viết tên thuốc và phân lượng lên tờ giấy tuyên thành đặt trên bàn, giao cho Tiểu Hoàn. "Đến phòng thuốc lấy thuốc về, sau đó dùng năm chén nước sạch nấu thành nửa chén rồi đưa đến. Nhớ lấy, đừng cho thêm mật ong vào thuốc." Hắn kỹ lưỡng giao phó.
"Nhưng. . . Không thêm mật ong, sẽ rất đắng." Tiểu Hoàn chần chờ nói.
Nữ vương luôn sợ đắng, thường ngày tất cả thuốc bổ canh bổ cũng đều không chịu uống, lần này không bỏ thêm mật ong vào trong thuốc, nhất định nàng sẽ không chịu uống dù chỉ một giọt!
"Thêm mật ong, sẽ trung hòa dược tính, khiến cho thuốc không phát huy được công hiệu tốt vốn có, đến lúc đó, bệnh của nàng chẳng những sẽ không chuyển tốt, ngược lại sẽ mất hiệu quả."
Công Tôn Minh Trạch tỉ mỉ giải thích cho Tiểu Hoàn có lòng bảo vệ chủ, không cần tốn nhiều sức liền lấy được sự ủng hộ của tiểu cung nữ.
"Dạ! Tiểu Hoàn đi ngay." Nhận lấy giấy, Tiểu Hoàn kéo váy, chạy ra tẩm cung, không ngờ lại nặng nề đụng vào nam nhân cao lớn ở ngoài cửa.
Tiểu Hoàn mất đi thăng bằng hai tay quơ loạn phía trước ôm lấy cái gì đó, để ổn định thân thể lắc lư muốn ngã của mình. Đợi nàng ổn định bước chân, lại phát hiện thứ mình ôm là cánh tay của nam nhân trước mắt, má nàng nóng lên, vội vàng rời khỏi.
"Đông Đông Đông. . .Đông hộ vệ!" Vừa nhấc đầu liền thấy gương mặt tuấn tú đầy sát khí, Tiểu Hoàn đã gặp qua nhiều trường hợp cũng không nhịn được lắp ba lắp bắp.
Đông Tân Viễn liếc tờ giấy trong tay nàng, chữ phía trên chắc chắn là của chủ tử nhà hắn, cần thị nữ thân cận của nữ vương tự đi làm, nhất định là chuyện không thể để ai biết.
"Đến phòng chứa thuốc?" Hắn lên tiếng hỏi, ngữ điệu lại lạnh lùng làm người khác sợ.
Tiểu Hoàn không chút nghĩ ngợi mạnh mẽ gật đầu, bị sự lạnh lùng của hắn làm sợ đến sắp khóc.
"Đông hộ vệ, Tiểu...Tiểu Hoàn đi trước cáo từ rồi." Đang nói, nàng liền kéo váy lên, chạy thẳng về phía phòng thuốc.
Ô ô ô. . . . Sao nàng lại luôn gặp phải người lạnh giọng? Bình thường nữ vương đã lạnh lùng rồi, thậm chí cả Đông hộ vệ bên cạnh Tể tướng cũng lạnh như vậy, nàng sắp bị họ đông thành khối băng rồi!
Tiểu Hoàn mới chạy vài bước, thình lình bị người ôm lấy eo từ phía sau, rồi nhảy lên trên nóc cung điện.
Nàng còn chưa kịp la, Đông Tân Viễn đã ôm nàng chạy qua từng nóc cung điện.
Trong tay nhẹ nhàng như không có vật gì, làm Đông Tân Viễn không khỏi hiểu lầm, sức ăn của nàng có phải giống như gà con hay không, nếu không sao lại nhẹ như bông thế này?
"Đông Đông Đông. . . ." Tiểu Hoàn run rẩy mở miệng, khoảng cách của bọn họ với mặt đất thật là kinh người, không phải một cung nữ nho nhỏ như nàng có thể chịu được.
"Ngươi quá chậm." Đông Tân Viễn nhàn nhạt giải thích hành động lúc này của mình, lại tựa hồ như có chứa một chút cảm giác thuyết phục.
Tiểu Hoàn dĩ nhiên biết "điểm yếu" của thân thể mình, nhưng nàng, nhưng nàng. . . Rốt cuộc không chịu nổi sợ hãi ở đáy lòng, Tiểu Hoàn xoay người ôm chặt cổ Đông Tân Viễn, nức nở nghẹn ngào ghé vào lỗ tai hắn rống to: "Người ta có chứng sợ cao, van cầu ngươi thả ta xuống. . . ."
Bị thân thể mềm mại chủ động lao vào ngực làm rối loạn tâm thần, Đông Tân Viễn cư nhiên trượt chân, từ trên nóc nhà lăn xuống.
Một tay hắn ôm đầu Tiểu Hoàn vào trong ngực, tay kia vững vàng ôm chặt nàng, để lưng của mình rơi xuống đất trước.
"Ưm!" Lúc rơi xuống đất sức nặng của hai người tạo thành đau đớn khổng lồ, làm hắn rên lên một tiếng.
Tiểu Hoàn chưa tỉnh hồn nằm ở trên người Đông Tân Viễn run rẩy không dứt, sau một hồi khá lâu mới giật mình, mình vẫn nằm trên người của một nam nhân.
Nàng liền nhảy ra khỏi hắn, "Đông, Đông hộ vệ, ngài không có chuyện gì chứ?" Nàng thật muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng lại sợ mạo phạm hắn, nàng tiến lùi không được chỉ có thể đứng tại chỗ mở miệng hỏi thăm.
Đông Tân Viễn lắc đầu một cái, so với lúc luyện công trước kia thì cú ngã lần này chỉ là việc nhỏ, chưa nói tới tổn thương cỡ nào, ngược lại khi nàng nhảy khỏi mình thì cảm giác trong lòng trống rỗng ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Hắn muốn ôm nàng trở lại, ôm lấy nàng thật chặt, cả đời đều không buông tay, cảm giác này chưa bao giờ xảy ra, hắn có chút không hiểu. Kỳ dị là hắn không muốn kháng cự lại.
"Sao có thể không có chuyện?" Tiểu Hoàn không tin hỏi ngược lại. Thường ngày, ở mặt đất bằng phẳng nàng không cẩn thận bị ngã cũng đã đau đến muốn khóc, huống chi là từ trên cao té xuống? "Không được! Ngài phải đi cho ngự y kiểm tra cẩn thận mới được."
Nhất thời nóng nảy khiến nàng quên cách trở của nam nữ, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của hắn, muốn kéo hắn đến chỗ ngự y.
"Ngươi phải lấy thuốc cho vương." Đông Tân Viễn không đẩy tay nhỏ bé của nàng ra, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở nàng.
Hắn cũng không quên nhiệm vụ chủ tử giao cho nàng.
“A!” Nàng lại quên mất, vậy. . . . Nàng nên làm cái gì mới phải?
Tiểu Hoàn không biết làm sao khẽ cắn môi đỏ mọng, đầu ngón tay vô thức nắm chặt khăn tay.
Nữ vương quan trọng, hay là ân nhân cứu mạng quan trọng hơn?
Thấy hàm răng trắng noãn cắn chặt môi đỏ mọng, khiến Đông Tân Viễn giống như là bị đầu độc, bàn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:"Đừng cắn thương mình." Hắn khàn khàn thì thầm, giống như lẩm bẩm giữa tình nhân.
Đôi môi lạnh như băng chạm vào đôi môi đỏ mọng ấm áp, đầu lưỡi có lực cạy hàm răng ra, khiến cánh môi đỏ mọng giảm đi đau đớn, lại thuận thế xông vào trong miệng hồng, không ngừng quấn lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại.
Tiểu Hoàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nam nhân trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nổi lên một tầng đỏ thẩm.
Nàng ngây ngốc mặc cho hắn chiếm đoạt nước miếng trong miệng nàng, mặc cho lưỡi của hắn trượt vào giữa hàm răng, sau một hồi khá lâu, chờ nàng sắp thở không nổi thì nàng mới giật mình vì hành động vô cùng vô lễ của hắn.
Vội giơ tay lên đẩy hắn ra, nàng vừa xấu hổ vừa sợ chỉ vào hắn: "Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . ." Nàng hoảng hốt, lắp bắp nói không thành câu.
Tròng mắt xanh đậm của hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn cắn nuốt nàng, giống như đang nói cho nàng biết, nụ hôn vừa rồi vẫn không thể khiến cho hắn thoả mãn. . .Tiểu Hoàn hô nhỏ một tiếng, kéo làn váy lên co cẳng chạy, không dám dừng lại.
Nàng cảm thấy xấu hổ, lại không tự giác cảm thấy vui vẻ. . . . Nghĩ đến đây, mặt của nàng đỏ hơn.
Đông Tân Viễn không có đuổi theo, chỉ vì nụ hôn vừa rồi đã làm dấy lên dục vọng trong quần, nếu đuổi theo phía trước, hắn không dám khẳng định mình sẽ không làm thêm chuyện gì mất quy cũ hơn nữa., khiến nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao cho.
Với lại, hắn cũng không muốn dọa nàng sợ.
Ánh mắt đuổi theo nàng, cho đến khi bóng dáng của Tiểu Hoàn biến mất ở sau cung điện nguy nga, hắn vẫn không có thu hồi ánh mắt của mình.
Ngoài phòng ngủ, xuân ý dồi dào. Trong phòng ngủ, cũng lửa nóng dâng trào.
Khi Tiểu Hoàn vừa bước ra khỏi tẩm cung, Úy Trì Phượng Nhi lập tức nhích thân thể yếu đuối vào sát trong giường, dùng chiếc chăn mềm mại quấn chặt mình lại.
"Trẫm mệt mỏi, khanh gia có thể lui ra trước." Nàng lạnh nhạt nói.
Công Tôn Minh Trạch vẫn cười tiến lên, suồng sã ngồi ở bên cạnh giường thêu: "Vương bị bệnh, thần nên ở bên cạnh chăm sóc, nếu không, thật sự là cô phụ ân sủng của vương đối với thần."
Lời của hắn, không nhanh không chậm, giống như gió xuân phất qua. Vậy mà, cánh tay của hắn lại không ngừng xoa lưng của nàng, khẽ vuốt ve chiếc chăn lạnh như băng.
Úy Trì Phượng Nhi nhỏ giọng: "Không cần. . ." Nàng luôn tỉnh táo nhưng khi ở trước mặt hắn lại không còn chút gì.
"Phượng Nhi, vương của ta." Nàng yếu đuối cự tuyệt, hắn làm như không thấy, giữa tiếng kinh hô của nàng, ôm nàng vào trong ngực: "Vương, Phượng Nhi, gần đây nàng lạnh nhạt ta, là ta không được sủng nữa sao?"
Vốn là lời nói của phi tử không được sủng hạnh, từ trong miệng hắn nói ra, thêm một phần dở dở ương ương.
"Dừng tay!" Nàng không ngừng quơ tay, kháng cự lại cám dỗ của hắn, "Ta chưa bao giờ sủng ngươi. . . Chưa bao giờ. . ."
Vừa rồi đã quấn chăn quanh mình thật chặt, đến nỗi bây giờ không cách nào thoát được hai cánh tay của hắn.
"Nàng chưa bao giờ sủng ta sao, Phượng Nhi?" Hơi thở nóng bỏng, chậm rãi phun lên cổ và vành tai của Úy Trì Phượng Nhi.
"Không có!" Úy Trì Phượng Nhi vội vàng phủ nhận.
Vốn chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi, nhưng sự phủ nhận của nàng thật sự chọc giận hắn.
"Vậy. . . Một tháng trước, vào đêm sinh nhật hai mươi tuổi của nàng, đêm hôm đó rốt cuộc nàng sủng ai?" Công Tôn Minh Trạch giống như vô tâm hỏi, đáy mắt lại tràn đầy tà ý.
"Ngươi. . . Khụ khụ khụ. . . Rõ ràng là ngươi, là ngươi. . . ." Úy Trì Phượng Nhi lo lắng muốn phủi sạch tội danh, lại biến khéo thành vụng, ho đến nổi nói cũng không rõ ràng, muốn cũng không nói được.
"Xem, nàng cũng thừa nhận, không phải sao? Vương của ta." Công Tôn Minh Trạch không sợ hãi nói, tiếp tục trêu chọc nàng.
"Công Tôn. . . Minh Trạch. . ."
"Chính là thanh âm này, Phượng Nhi." Hắn nghiêng đầu hôn lên cái cổ trắng nõn gần trong gang tấc kia.
"Đêm đó khi ta ở trong thân thể nàng, lúc nhẹ lúc mạnh yêu nàng, nàng chính là phát ra loại thanh âm này, quyến rũ ta kìm lòng không được càng muốn nàng nhiều hơn."
"Đừng, không thể." Úy Trì Phượng Nhi lắc lư đầu, muốn dùng động tác mềm yếu ngăn cản hắn; mặt khác, cũng không rõ rốt cuộc mình có thật lòng muốn hắn dừng tay hay không.
"Phượng Nhi, nàng biết không?" Công Tôn Minh Trạch tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn mê hoặc nàng, bàn tay chạy ở trên lưng nàng: "Mỗi một đêm, hình như ta đều nghe thấy nàng thở dốc dưới thân của ta, hại trái tim ta ngứa ngáy khó nhịn, cả đêm nóng ran khó ngủ; coi như ngủ được, tình cảnh nàng ở dưới thân của ta, cầu xin ta yêu nàng luôn không mời mà tới, nàng nói, ta có thể chịu được việc nàng cố ý lạnh nhạt ta sao?"
Nói xong, hắn bất mãn nặng nề hôn một cái lên cổ nàng.
Nàng thở gấp một tiếng, vết hôn hắn lưu lại vừa nóng vừa tê.
"Đừng, đừng như vậy." Nàng lắc lắc tay, bất lực né tránh nụ hôn in dấu của hắn.
Nhất định là nàng đang bị bệnh, nếu không sao nàng lại không tránh thoát nụ hôn của hắn? Nhất định không phải nàng không muốn đẩy hắn ra. . .Úy Trì Phượng Nhi tự thôi miên mình.
Đối với sự cự tuyệt nhiều lần của nàng, Công Tôn Minh Trạch chỉ là lộ ra một nụ cười cưng chiều, tiếp tục nhẫn nại truy đuổi môi của nàng. "Phượng Nhi, vương của ta. . ." Giọng nói ôn hòa khàn khàn đầy dục vọng, thì thầm quyến rũ.
Không thể nghe. . . . Không thể nghe. . . . Úy Trì Phượng Nhi nói với mình như thế, muốn mình đừng giống như lần trước, lần nữa trầm luân trong giọng nói của hắn, mất đi lý tính cầu xin hắn yêu mình.
Nàng nhắm mắt lại, lặng yên đọc tổ phổ (tên của tổ tông) trong lòng. Úy Trì Diệu Tông, Úy Trì Văn Ngạn, Úy Trì. . ."Phượng Nhi, mở đôi mắt đen xinh đẹp của nàng nhìn ta." Hắn muốn tất cả lực chú ý của nàng, không cho nàng phân tâm: "Phượng Nhi, nàng không mở mắt nhìn ta, cũng đừng trách ta không khách khí.”
Nụ cười bên môi Công Tôn Minh Trạch, càng thêm tà ác.
Úy Trì Vũ Tu, Úy Trì. . . "A!" Úy Trì Phượng Nhi vội vàng mở đôi mắt long lanh trắng đen rõ ràng ra, lên tiếng kinh hô, quả thật đúng như hắn mong muốn — chỉ vì nam nhân này đã cởi ra trói buộc, thậm chí ngay cả áo ngủ tinh xảo trên người nàng cũng lột ra, lộ ra bộ ngực đẫy đà phía dưới, cùng với quần lót nhỏ thật mỏng, cái gì cũng không giấu được.
"Công Tôn Minh Trạch, ngươi. . ." Một đôi tay nhỏ bé “có chút ít còn hơn không” che ở trước ngực, muốn che đi một chút cảnh tượng xinh đẹp.
Bàn tay đưa lên, hắn nâng thân thể mềm mại không xương của nàng, cũng nâng môi đặt lên đôi môi mà mình chờ đợi đã lâu, triền triền miên miên hôn nàng.
"Đừng. . ." Nụ hôn của hắn thật dịu dàng, như được che chở, hại nàng sắp quên mất mình đang kháng cự cái gì.
"Phượng Nhi, chuyên tâm chút!" Hắn không chấp nhận nàng kháng cự, lấy giọng nói dịu dàng không thể kháng cự của mình hấp dẫn nàng.
"Ưm! Không thể, ta bệnh." Nàng vẫn cự tuyệt, nhưng lần này cũng không phải vì căng thẳng, mà là vì không muốn bệnh nặng lây cho hắn.
"Ta không sợ, Phượng Nhi." Hắn khàn khàn lẩm bẩm, rồi sau đó nặng nề hôn nàng, hung hăng đảo loạn lý trí người trong ngực, cho đến nàng chỉ phát ra tiếng thở gấp mà hắn thích nghe nhất.
Đôi tay xoa phần mềm mại đầy đặn trước ngực nàng, hắn suồng sã xoa tứ phía, dần dần cảm nhận được quả nhỏ trên phần đẫy đà chậm rãi nở rộ đứng thẳng trong lòng bàn tay.
Nàng xấu hổ không dứt xoay mặt, không dám tin thân thể mình lại dâm đãng đáp lại hắn như thế. Chẳng lẽ, trong xương cốt của nàng trời sanh đã phóng lãng?
"Phượng Nhi, đang suy nghĩ gì?" Chú ý nàng không chuyên tâm, hắn nhướng mày kiếm, dừng lại tất cả cử động trêu đùa.
"Công Tôn Minh Trạch. . ." Trên bầu ngực truyền tới xôn xao và chỗ tư mật giữa hai chân truyền tới khẩn cầu, khiến nàng không nhịn được giương mắt, van xin nhìn chằm chằm vào hắn.
"Muốn nhiều hơn, phải không?" Nụ cười trên môi hắn sâu hơn: "Trả lời ta, Phượng Nhi. Nói cho ta biết, nàng muốn nhiều hơn, phải không?"
Hắn ác ý dùng giọng nói dụ dỗ nàng: "Trả lời ta, ta sẽ cho nàng."
Giống như tất cả máu trong cơ thể đều tập trung vào trên mặt, trong nháy mắt mặt của nàng đỏ như rặng mây đỏ ở chân trời; vậy mà, cảm xúc xấu hổ lại làm môi đỏ mọng muốn nói lại thôi.
Trạch. . ." Nàng khẽ gọi.
Hắn cười yếu ớt nhìn nàng, hô hấp nóng bỏng làm nóng cổ của nàng.
"Phượng Nhi, nữ vương của ta, thần đang đợi ngài mở miệng!" Hắn cố ý dùng ngón cái phất qua nụ hoa đứng thẳng, khiến nàng phát ra một tiếng yêu kiều khó nhịn.
"Như thế nào? Nàng không khó chịu sao? Không muốn nhiều hơn sao?"
"Ngươi. . ." Úy Trì Phượng Nhi khẽ cắn môi, tự ái và dục vọng giao chiến với nhau.
"Thế nào? Thần đang chờ."
Cuối cùng, dục vọng bị hắn khơi lên chiến thắng tự ái của nàng, gặp gỡ hắn, tôn nghiêm của nàng càng ngày càng không có!
"Ta. . .Trạch. . .Ta. . ." Tay nhỏ bé mềm mại leo lên vai hắn, môi đỏ mọng chủ động tiếp cận hắn.
Công Tôn Minh Trạch tiến tới hôn lên môi nàng, biết đây đã là ranh giới cuối cùng của nàng, nếu không biết đủ, hắn có thể cũng sẽ bị nữ vương thẹn quá thành giận đạp xuống giường.
Hắn điên cuồng hôn nàng, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, đôi tay không nhanh không chậm cởi xuống triều phục màu đen trên người.
"Ừ!" Môi đỏ mọng bị hôn phát ra một tiếng than nhẹ, tay nhỏ bé trắng nõn không kịp đợi kéo quần áo trong của hắn ra, để nhìn thấy lồng ngực to lớn.
"Không kịp đợi, hử?" Thoáng buông môi nhau ra, hắn hài hước hỏi, khiến nàng không thuận theo nhìn chằm chằm: "Không sao!"
Hắn nhanh chóng cởi quần áo còn lại trên người xuống, thuận tay cởi quần lót của nàng xuống, vẫn hôn dọc theo cổ mảnh khảnh của nàng, đến trên vai trắng tuyết của nàng, thô bạo in lên ký hiệu chỉ thuộc về hắn.
Úy Trì Phượng Nhi nhẹ đưa tay luồn vào tóc Công Tôn Minh Trạch, nhịn không được thở gấp ra tiếng, đầu ngón tay êm ái phất qua.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng —— chỉ có ở trên giường, nàng mới có thể tháo xuống thân phận cao quý của nữ vương, toàn tâm toàn ý làm Phượng Nhi chỉ thuộc về hắn.
"Phượng Nhi." Hắn cúi người lần nữa, ngậm nụ hoa nở rộ xinh đẹp của nàng vào miệng, cố ý muốn cho nàng cảm nhận được vui thích.
"A!" Cảm thụ đầu lưỡi linh hoạt của hắn quấn lấy quả nhỏ nhạy cảm kéo nhẹ, nàng không nhịn được ưỡn ngực về trước đem quả nhỏ tiến sâu vào miệng hắn hơn.
Vậy mà sau một khắc, nàng lại xoay mặt, cảm thấy xấu hổ vì sự lớn mật của mình. .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK