Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương. . . . Ngài thật quyết định phải làm như vậy sao?" Tiểu Hoàn nhìn công tử thanh tú trước mắt, gương mặt không đồng ý.

"Tiểu Hoàn, chẳng lẽ vào lúc này ngươi mới sợ, không cùng ta xuất cung sao?" Buộc tóc dài lên, Úy Trì Phượng Nhi mặc vào xiêm áo của người bình thường, giả trang thành thiếu niên cười yếu ớt, nhìn nha hoàn cận thân, tỷ muội tốt từ nhỏ lớn lên với nàng.

"Dĩ nhiên không phải, chỉ là vương làm như vậy không có việc gì chứ?" Tiểu Hoàn lo lắng trầm trọng nói: "Nếu xảy ra chuyện gì, vậy Tiểu Hoàn chết muôn lần cũng không thể đền bù. . ."

"Tiểu Hoàn!" Úy Trì Phượng Nhi cắt lời của Tiểu Hoàn: "Sẽ không có vấn đề, sẽ không ai biết chuyện hai chúng ta xuất cung. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là đi vào nhà cướp của, không có việc gì, đúng không?"

"Này. . ." Tiểu Hoàn hết lời. Nàng vĩnh viễn đều nói không lại nữ vương!

Nhìn bộ dạng giận mà không dám nói gì của Tiểu Hoàn, Úy Trì Phượng Nhi thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười. Tiểu cung nữ thật đáng yêu!

Nàng ho khan một tiếng, hắng giọng: "Còn có vấn đề gì nữa không? Nếu không thì chúng ta xuất cung thôi, không thì sẽ không kịp trở lại trước khi cửa cung bị đóng."

"Vâng!" Tiểu Hoàn dùng khăn dài buộc mái tóc dài lên, thay một bộ nam trang hơi lớn hơn so với nàng một chút.

Không có biện pháp, ai bảo thân hình nàng nhỏ nhắn, hoàn toàn không có sự cao lớn và đầy đặn đặc biệt như phái nam.

Nhìn bộ ngực không tính là đẫy đà của mình, Tiểu Hoàn lắc lắc tay, quăng ý nghĩ mất tự tin này ra khỏi đầu.

"Đi thôi!"

"Dạ! Vương. . ."

"Đừng gọi ta là vương." Quay mặt lại, mặt Úy Trì Phượng Nhi nặng nề: "Ngươi muốn cho tất cả mọi người biết ta vi phục xuất tuần sao? Gọi ta thiếu gia!"

"Vâng. . . Thiếu gia." Tiểu Hoàn vội vàng đổi lời, vội vàng đuổi theo.

"Vậy. . .Thiếu gia, chúng ta muốn đi đâu?"

Rốt cuộc là chuyện gì, khiến vương mạo hiểm có thể bị Triêu vương gia phát hiện, vẫn muốn xuất cung?

"Phủ Tể Tướng." Sau một hồi trầm tĩnh khá lâu, Úy Trì Phượng Nhi chậm rãi mở miệng.

"Phủ Tể Tướng?" Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Hoàn mở lớn, vẻ mặt không dám tin.

"Đúng."

"Thiếu gia ngài muốn tìm Công Tôn Tể tướng sao?" Tìm Công Tôn Tể tướng người mà luôn bắt bẻ nữ vương khắp nơi đó? Tiểu Hoàn rất không hiểu hỏi lại.

"Không, không phải tìm Công Tôn Tể tướng, mà là tìm con trai của ông ta, Công Tôn Minh Trạch. . ." Bỗng dưng, thanh âm của nàng ngừng lại, chỉ vì nàng nhìn thấy người không nên nhìn thấy ở vườn thượng uyển trong cung.

Là Công Tôn Minh Trạch cùng với thị vệ bên người hắn!

Theo ánh mắt của nàng nhìn qua, Tiểu Hoàn không nhịn được hô nhỏ một tiếng: "Bọn họ. . . Bọn họ làm sao có thể đi vào vườn thượng uyển?"

Là thủ vệ trong hoàng cung cho vào sao? Hay là hai người kia đi đến không dấu vết, khiến thủ vệ hoàn toàn không phát hiện được?

Tiểu Hoàn xoay người ngăn ở trước người Úy Trì Phượng Nhi, như vậy, nếu xảy ra ra chuyện gì, nàng cũng có thể để cho nữ vương đi trước!

Tư thế đỡ cho chủ của nàng, khiến nam tử cao lớn bên cạnh Công Tôn Minh Trạch hơi ghé mắt. Nhỏ như vậy, có thể bảo vệ được chủ tử của nàng sao?

Nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, thái độ phấn đấu quên mình đỡ cho chủ của nàng, khiến hắn khắc sâu ấn tượng đối với nàng.

Không rãnh đi hiểu sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, Công Tôn Minh Trạch nhìn Úy Trì Phượng Nhi mặc trang phục thiếu niên, khóe môi không khỏi nhếch lên vẻ vui đùa.

"Muốn tìm ta, không cần đến Phủ Tể Tướng." Giọng nói của hắn từ từ vang lên: "Thần đợi nữ vương ở chỗ này đã lâu."

Chỉ vì nếu nàng đi đến Phủ Tể Tướng, ông lão nhà hắn cũng không cho họ gặp hắn.

Tâm kết của ông lão vẫn chưa giải, kiên trì không cho hắn ở rể cho hoàng thất, trở thành nam nhân bên cạnh nữ vương.

Không giống như Tiểu Hoàn tất cả tâm tình đều thể hiện ra ở trên mặt, Úy Trì Phượng Nhi nhanh chóng thu lại kinh ngạc của mình, lạnh nhạt mở miệng: "Tự tiện xông vào vườn thượng uyển của hoàng cung, ngươi không sợ bị chặt đầu sao?"

Nàng phải biết rõ Công Tôn Minh Trạch có thật sự có ý giúp nàng hay không: nếu không, nam nhân này đối với nàng mà nói tuyệt đối là họa.

"Sợ, cũng sẽ không tới, không phải sao?" Công Tôn Minh Trạch không đáp hỏi ngược lại, nụ cười trong mắt màu lam càng đậm: "Hơn nữa, nàng nên thử tin tưởng ta là một người to gan lớn mật, nữ vương của ta."

Nữ vương chỉ dành riêng cho mình hắn!

Nỉ non nhỏ nhẹ như giữa tình nhân khiến nàng đỏ mặt đến tai, nàng nhịn xuống rung động cắn môi: "Ngươi thật sự là to gan lớn mật." Lại có lá gan đùa giỡn nàng?

Chỉ là, cũng chỉ có người có can đảm như vậy, mới có thể giúp nàng đoạt lại triều chánh.

"Ngươi tìm ta, là muốn ta giúp ngươi đối kháng Triêu vương gia, đoạt lại quyền lực. Ta nói đúng không?"

Không nói những lời thừa thải, hắn trực tiếp tiến vào vấn đề, không lôi thôi.

"Đúng." Nàng cũng rất dứt khoát.

Thật ra thì nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc ánh mắt luôn luôn độc đáo của phụ hoàng, cùng với vận may ít ỏi của nàng; mà tiền cược, chính là tất cả của nàng.

"Cho nên, ngươi nguyện ý giúp ta?"

Công Tôn Minh Trạch nở nụ cười thần bí: "Có thể trợ giúp nữ vương là vinh dự của thần. Chỉ là, ta có một điều kiện." Muốn hắn ra tay làm việc, thì phải trao đổi thứ có giá tương tự.

"Lớn mật!" Tiểu Hoàn quát nhẹ. Nữ vương lệnh hắn làm việc, nam nhân này lại dám ra điều kiện với nữ vương? Hắn thật sự là chán sống sao?

Công Tôn Minh Trạch liếc nàng một cái, sau đó liếc nhìn Đông Tân Viễn bên cạnh, Đông Tân Viễn đi theo bên cạnh hắn nhiều năm, lập tức biết Công Tôn Minh Trạch muốn hắn làm cái gì.

Hắn không nói hai lời, ở trước khi Úy Trì Phượng Nhi và Tiểu Hoàn chưa kịp phản ứng, đã nâng Tiểu Hoàn lên, nhảy lên mái nhà, biến mất trong nháy mắt giữa các cung điện.

"Tiểu Hoàn!" Úy Trì Phượng Nhi vội vã đuổi theo muốn cứu Tiểu Hoàn trở về, lại bị Công Tôn Minh Trạch nắm cánh tay ngăn trở: "Buông trẫm ra! Ngươi cả gan mạo phạm trẫm?"

"Vương, tiểu cung nữ của nàng sẽ không có chuyện gì. Hộ vệ của ta chỉ là mang nàng đến một chỗ an toàn, sẽ không làm trở ngại chúng ta. . ." Công Tôn Minh Trạch cố ý dừng lại, vén loạn tóc dài rơi trên vai của nàng lên, tạo ra sự ám muội.

"Làm trở ngại cuộc nói chuyện hợp tác của chúng ta."

"Ngươi. . ." Thân thể không nhịn được phản ứng, nàng chưa bao giờ bị nam nhân đến gần như thế lập tức đoạt lại tóc, dùng sức đẩy hắn ra.

Trên mặt nóng ran khiến nàng không nhịn được lui về phía sau, cách xa nam nhân này.

Nam nhân này, quá càn rỡ! Nàng đưa tay đè nhịp tim mất quy luật lại, từng cái nhảy lên chạm vào ngực nàng, cơ hồ làm đau nàng.
Thấy thế, Công Tôn Minh Trạch lại lộ ra một nụ cười yếu ớt ý vị sâu xa.

Nàng mười bốn tuổi, rất ngây thơ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn; không nghĩ tới, nàng mười bảy tuổi, vẫn ngây thơ, vẫn e ngại không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

Chỉ là, hắn đã không chờ đợi thêm được nữa.

Cho nên, việc cấp bách bây giờ là nhổ đi cái gai trong lòng nàng —— cũng chính là Vương thúc dã tâm bừng bừng của nàng, Triêu vương gia.

"Ta giúp nàng diệt trừ thế lực trong triều của Triêu vương gia, để nàng sớm ngày cầm chủ quyền, chủ trì triều chính; nhưng cùng lúc đó, nàng phải đáp ứng một điều kiện của ta." Trong bàn tay vẫn giữ lọn tóc đen mềm mại của nàng, hắn nắm quyền, ngước mắt nhìn nữ vương đang luống cuống.

"Điều kiện gì. . .?" Nàng thận trọng hỏi, dựa vào trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, điều kiện của hắn, tuyệt đối sẽ làm thay đổi cuộc sống bây giờ của nàng.

"Bây giờ nói thì quá sớm." Công Tôn Minh Trạch lộ ra nụ cười yếu ớt ý vị sâu xa: "Đợi sau khi xong chuyện, ta nói ra yêu cầu với nàng cũng không muộn."

"Được!" Úy Trì Phượng Nhi gật đầu một cái.

Không thể nói rõ tại sao nhưng nàng không hề nghi ngờ, lại hoàn toàn tin tưởng nam nhân này có khả năng giúp nàng đoạt lại quyền lực: điều này đối với nàng mà nói, là chưa bao giờ có.

Hơn nữa, trừ đáp ứng hắn ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn có thể đoạt lại quyền nhiếp chính từ tay Vương thúc.

Vốn là, nàng có thể cưỡng đoạt, mạnh mẽ đoạt lại quyền lực từ trong tay Vương thúc, lại cách chức một đám phụ tá dưới tay vương thúc, rồi sau đó chiêu dụ nhân tài mới vào triều, dốc sức vì nàng.

Bất đắc dĩ, trước khi tiên đế lâm chung từng cho đòi nàng vào tẩm cung, muốn nàng thề, không được tổn thương tình cảm chú cháu —— trừ phi, Vương thúc cố ý muốn mưu hại nàng.

Dã tâm của Vương thúc, tiên đế đã sớm đã nhận ra; nhưng tiên đế trọng tình trọng nghĩa, vẫn muốn cho đệ đệ một cơ hội.

Là tiên đế đánh giá cao nàng quá mức, hoặc là muốn mượn việc này thử năng lực của nàng? Ở dưới tình huống trong triều cơ hồ đều là phụ tá của Vương thúc và một đám đại thần chỉ mong bo bo giữ mình, chỉ có một mình nàng cô độc tác chiến, nàng có thể tạo thành nghiệp lớn, tạo phúc cho dân chúng sao?

Đôi mắt màu lam nhìn cái miệng nhỏ nhắn khẽ đóng mở của nàng, một cỗ xúc động của phái nam khiến hắn cơ hồ muốn đoạt đi nụ hôn của nàng.

Chỉ là, hắn đủ kiên nhẫn; trái cây chín mới ngọt.

"Thần Công Tôn Minh Trạch nhất định cúc cung tận tụy vì nữ vương, chết cũng không từ." Bàn tay nâng tay của nàng lên, hắn quỳ một gối xuống, dùng thái độ và giọng nói hèn mọn lại chân thật nhất để thề.

Úy Trì Phượng Nhi cúi đầu nhìn về phía nam nhân nửa quỳ trên mặt đất, nàng nên cảm thấy vinh hạnh, vì có hai thần tử nguyện ý cúc cung tận tụy, chết cũng không từ vì mình.

Nhưng tại sao nàng luôn có cảm giác, giữa nàng và hắn, sẽ không đơn giản như vậy. . . Là nàng quá lo lắng sao?

"Vương gia, chúng ta có nên diệt trừ Công Tôn Minh Trạch không?" Trong bóng đêm, một giọng nam khàn khàn vang lên, giống như ác quỷ lấy mạng trong rừng sâu.

"Cần sao?" Triêu vương gia không cho là đúng hỏi ngược lại, xì mũi coi thường đối với việc hắn phải phòng bị Công Tôn Minh Trạch khắp nơi.

"Hắn cũng chỉ là một phó tướng nho nhỏ mà thôi, cần ta phải gấp gáp diệt trừ hắn sao?" Quá lãng phí thời gian của hắn rồi.

Hiện tại mục tiêu của hắn chính là loại bỏ nữ vương, tự thay thế trở thành một Hoa Triêu vương mới, sau đó từng bước một thực hiện lý tưởng hùng vĩ của mình.

Tốn thời gian trên người một phó tướng nho nhỏ? Thật là buồn cười!

"Nhưng Vương gia, ta cho là Công Tôn Minh Trạch không phải chỉ là một phó tướng nho nhỏ như Vương gia phỏng đoán." Môn khách lòng như lửa đốt cảnh cáo Triêu vương gia, thậm chí bất chấp tội danh dĩ hạ phạm thượng.

Không ngờ, lòng trung thành của hắn lại khiến Triêu vương gia giận tím mặt.

"Càn rỡ!" Triêu vương gia nặng nề vỗ lên tay vịn của ghế khắc hoa, gầm lên với môn khách:

"Ngươi là thứ gì? Lại dám vô lễ với bản vương?"

Hắn là Vương gia, lại là đương kim phụ chính đại thần, loại môn khách nho nhỏ dựa vào hắn mới ăn đủ no mặc đủ ấm có thể chất vấn hắn sao?

"Vương gia ngài. . ." Môn khách cắn răng.

Con người thì ai cũng có tôn nghiêm, nhưng trong mắt Triêu vương gia, bọn họ chỉ là tay sai của hắn mà thôi, không thể xem là "Người"!

"Người đâu, kéo hắn xuống cho ta, đánh mạnh 20 đại bản xong, vứt ra vương phủ." Đối với những kẻ muốn chống lại hắn, hắn đều không dễ dàng bỏ qua, người này chẳng qua là dùng để giết gà dọa khỉ thôi!

Nhưng đánh người này 20 đại bản, thật là xử phạt quá nhẹ rồi !

Môn khách Lương Tiến không chút giãy giụa mặc cho người làm kéo hắn ra đại sảnh, bị đánh 20 đại bản dưới mắt của mọi người, sự cao ngạo không cho phép hắn khuất phục, dù còn một hơi thở cuồi cùng hắn cũng phải chống đỡ.

Giống như qua vài đời, trong sự đau đớn triệt nội tâm, 20 đại bản rốt cuộc cũng đánh xong, người làm kéo Lương Tiến đã vô lực phản kháng tới cửa sau và ném hắn ra ngoài.

Thiết nghĩ Lương Tiến hắn tân tân khổ khổ bán tất cả gia sản, ngàn dặm xa xôi từ quê quán đi tới nơi này, tính toán tạo ra danh tiếng, để cha mẹ dưới suối vàng có biết có thể an tâm.

Nhưng đáng tiếc hắn chọn sai chủ tử, chẳng những vô vọng thành công, thậm chí ngay cả sinh mạng có thể bảo toàn hay không cũng không biết.

"Ngươi là Lương Tiến?" Giọng nam trầm thấp, vang lên khi hai cánh cửa vô tình đóng lại sau lưng hắn.

"Ngươi. . .Ngươi là. . ." Khó khăn ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân cao lớn chẳng biết xuất hiện lúc nào, Lương Tiến không dám tin:"Phó, phó tướng?"

"Ngươi là nhân tài, loại chủ tử như Triêu vương gia không đáng giá để ngươi bán mạng cho hắn, hơn nữa chỉ mai một tài năng của ngươi." Công Tôn Minh Trạch nhàn nhạt nói.

"Phó tướng có ý tứ là. . ." Lương Tiến thật không dám hy vọng xa vời hỏi. Chẳng lẽ ông trời cho là mệnh hắn chưa có đến đường cùng, cố ý phái Công Tôn Minh Trạch tới giải cứu hắn?

"Vào môn hạ của ta, làm môn khách của ta." Công Tôn Minh Trạch đưa tay đỡ Lương Tiến dậy.

"Ở môn hạ của ta, ta bảo đảm tài năng của ngươi có thể biểu hiện đầy đủ, để người nhà cảm thấy được vẻ vang vì ngươi."

Phó tướng là người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp tự tay đỡ hắn dậy.

Từ khi làm môn khách tới nay, tất cả chủ tử đều cao cao tại thượng, đều không để những môn khách như họ ở trong mắt, chỉ khi có chuyện mới có thể cho gọi bọn họ, nhận việc mà thảo luận; nhưng lúc không có chuyện, cuộc sống bọn họ trải qua, còn khổ hơn nông dân bình thường!

Lương Tiến khó có thể kiềm chế hốc mắt đang nóng lên: "Thuộc hạ. . . . Thuộc hạ nguyện ý đi theo phó tướng, thuộc hạ sẽ không làm ngài thất vọng." Hắn bảo đảm!

"Rất tốt." Công Tôn Minh Trạch gật đầu một cái, nói từng câu từng chữ: "Đợi vết thương của ngươi lành, nhiệm vụ thứ nhất chính là giúp ta đoạt lại triều chính thay nữ vương, đuổi Triêu vương gia chạy về đất phong của hắn, không bao giờ có thể trở về Đô thành!"

Lương Tiến không chút do dự nặng nề gật đầu: "Thuộc hạ nhất định cúc cung tận tụy, chết cũng không từ."
Công Tôn Minh Trạch nhếch môi mỏng lên, có Lương Tiến tương trợ, chuyện bọn họ muốn làm càng như hổ thêm cánh, nắm chắc phần thắng.

Hiện tại điều phải làm là đợi, ngoại trừ chờ Lương Tiến chữa khỏi thương, cũng là chờ Triêu Vương vương gia thiếu kiên nhẫn, chủ động xuất kích, để cho bọn họ có cớ xuất binh.

Cho nên Triêu vương gia, ta —— Công Tôn Minh Trạch tùy thời chào đón.

"Ta muốn binh quyền trong cung." Nửa đêm Công Tôn Minh Trạch xông vào tẩm cung của nữ vương, tuyệt không cho có gì không đúng, tự mình đối diện với Úy Trì Phượng Nhi quần áo không ngay ngắn, mở miệng.

Người đẹp trước mắt lộ ra nửa vai trần, hắn không chút kiên dè thu tất cả vào đáy mắt.

"Đi ra ngoài!" Mặc dù đã từ từ quen phương thức làm việc không theo quy củ của Công Tôn Minh Trạch, nhưng lần này hắn lại xông vào dưới tình huống nàng mặc quần áo không chỉnh tề, trong cơn giận dữ nàng khẽ quát.

Đêm khuya yên tĩnh, nàng không thể kinh động tới những người khác, nếu như bị họ nhìn thấy nàng và hắn cô nam quả nữ ở chung một phòng, cho dù nàng là nữ vương, cũng khó ngăn miệng mọi người.

"Ta cự tuyệt." Không chút nào để mệnh lệnh của nàng vào trong mắt, Công Tôn Minh Trạch vô lễ mở miệng, đôi mắt vẫn lớn mật nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp vừa khoác y phục vào của nàng.

"Công Tôn Minh Trạch, ngươi thật to gan!" Hắn kháng lệnh khiến nàng càng tức giận: "Ngươi cho rằng trẫm chỉ có thể dựa vào ngươi mới đoạt lại chính quyền?" Nàng lạnh giọng hỏi, lạnh lùng trên mặt đủ để khiến người khắp thiên hạ không rét mà run.

"Thần không dám." Miệng nói như vậy, nhưng giọng hắn lại không có bất kỳ quan hệ gì với hai chữ "không dám".

"Chẳng qua thần cho rằng chuyện thần tướng muốn đòi vương thượng, quan trọng hơn chuyện thần nên tuân theo lệnh của nữ vương thôi."

Nhưng, nhìn nàng càng thêm trọng yếu.

Hít sâu một cái đè lại tức giận, nàng dẫn đầu đi tới phòng khách nhỏ thông với phòng ngủ, ngồi xuống ở trên cái ghế lớn, dáng vẻ tôn quý cao cao tại thượng.

Công Tôn Minh Trạch mỉm cười, nhìn nàng tỏ vẻ cậy mạnh kiêu căng, chẳng lẽ tiểu nữ vương vẫn không biết, bộ dạng này của nàng chỉ gia tăng dục vọng chiếm hữu trong cơ thể của hắn, mà cũng không thể ngăn cản hắn hóa dục vọng ở đáy lòng thành hành động?

"Có chuyện lớn gì, khiến nữa đêm ngươi phải xông vào tẩm cung của ta?" Mặc dù giận, nhưng nàng nhịn xuống. Nàng nhàn nhạt hỏi, giống như không để ý đến mình có thể đoạt lại chính quyền hay không.

"Chúng ta cần phải đổi toàn bộ hộ vệ mà Triêu vương gia đã an bài ở trong cung, lúc chính biến mới có thể bảo đảm an toàn của người ở trong cung." Hắn tự động tự phát đi tới ghế dựa bên cạnh nàng ngồi xuống: "Cho nên ta muốn cầu xin nữ vương cho thần binh quyền trong cấm cung."

Giao binh quyền trong cấm cung cho hắn, thì đồng nghĩa với việc giao mệnh của mình cho hắn . . . Mặc dù Vương thúc muốn soán vị, lên ngôi trở thành Thiên Tử, nhưng nể tình xương thịt, hắn cũng sẽ không làm gì nàng; mà nếu giao binh quyền cho Công Tôn Minh Trạch, nếu hắn có lòng phản bội, nàng hoàn toàn không có lực phản kháng.

Hắn muốn nàng chết, cũng sẽ là một chuyện dễ dàng.

Tin tưởng hắn có thể giúp nàng đoạt lại quyền lực nắm giữ Hoa Triêu quốc, nhưng không đại biểu hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với mình. Đối với mọi người trong thiên hạ mà nói, quyền và lực đều là vật mà họ luôn theo đuổi, bọn chúng vừa có thể khiến người ta cố gắng phấn đấu, đồng thời cũng có thể làm người ta đánh mất lý trí, cam tâm trở thành tay sai, vật hy sinh dưới quyền lực.

Công Tôn Minh Trạch có bởi vì quyền lực mà bị lạc mình hay không, là một chuyện không thể đoán được. Nàng nên đáp ứng giao binh quyền trong cấm cung cho hắn, đánh cuộc vận mạng của mình trên tay hắn sao?

"Đang suy nghĩ có nên tin tưởng ta hay không, đúng không?" Hắn hỏi, hỏi thật chậm chạp.

Lòng dạ nàng rất sâu, rất biết cách làm sao để che giấu biểu cảm, khiến người khác không đoán được tâm tư của nàng; nhưng, nàng lại quên một điều —— đôi mắt nàng sẽ nói chuyện, sẽ phản ánh rõ ràng những suy nghĩ sâu xa ở đáy lòng nàng; trong đôi mắt nhìn như lạnh nhạt, kì thực trong veo như nước.

Giờ phút này, cặp mắt long lanh kia bởi vì lời của hắn mà thoáng qua vẻ kinh ngạc và hốt hoảng.

Chưa từng có ai có thể dễ dàng xác định được nàng đang suy nghĩ gì, hoặc đang tính toán gì như thế, ngay cả Tiểu Hoàn thân như tỷ muội cũng không có biện pháp; sao cố tình chỉ có hắn có thể?

"Chỉ vì ta hiểu nàng, Phượng Nhi." Thì thầm thân mật như tình nhân, vang lên ở trong phòng nhỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì lời của hắn mà đỏ lên, khiến nàng hiện ra vẻ đẹp mà một nữ tử xinh đẹp mười bảy tuổi nên có.

"Ngươi. . . Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó?" Nàng không ngờ sẽ có người phát hiện, luống cuống hô lên.

"Đừng giả bộ không hiểu, Phượng Nhi." Hắn ôm nàng vào ngực trước khi nàng thoát đi, siết thật chặt.

"Lấy thông minh tài trí của nàng, nàng không hiểu ta đang nói cái gì sao?"

Hắn nói nhỏ ở bên tai của nàng, hài lòng khi thấy lỗ tai như bạch ngọc cũng dính vào màu hồng mê người. Thật xấu hổ!

"Buông, càn rỡ! Mau buông, buông trẫm ra!" Nàng lắp bắp quát một câu, một chút uy nghiêm cũng không có.

"Thật giả bộ không hiểu?" Đối mặt mệnh lệnh không hề uy nghiêm, đương nhiên hắn lựa chọn coi thường. Bàn tay ôm eo nhỏ thình lình thêm lực, kéo chặt nàng vào trong ngực.

"Ngươi!" Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt lam sâu không đáy của hắn.

Hắn nằm cằm của nàng, sức lực không đến nỗi sẽ làm nàng đau, nhưng cũng khiến nàng không thể quay mặt đi.

Hắn từ từ cúi mặt xuống, tiến gần tới gương mặt càng lúc càng đỏ của nàng, từng chữ từng câu bao hàm vô cùng nghiêm túc: "Phượng Nhi, ta làm việc chưa bao giờ làm không. Nàng cho rằng tại sao ta phải đáp ứng giúp nàng đoạt lại triều chánh?"

Nàng khẽ cắn môi đỏ mọng, không chịu trả lời.

"Phượng Nhi, ta làm tất cả, chỉ vì nàng."

Mà điều cuối cùng hắn muốn, cũng là nàng —— bao gồm người của nàng, lòng của nàng.

Quả nhiên!

Nàng không phải người ngây ngốc không có đầu óc, mỗi khi hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, sẽ dùng ánh mắt quyến rũ nàng, khiến trái tim nàng đập loạn . . . Không! Không đúng, là khiến nàng vô cùng loạn.

Nàng mơ hồ đoán được sau đó hắn sẽ đòi nàng cái gì, làm điều kiện của hắn; nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, từ trong miệng hắn nói ra lại khiến người tâm loạn như ma.

"Trước khi làm cho dân chúng có thể ấm no, ta sẽ không nghĩ đến tư tình nhi nữ." Sau một hồi khá lâu, nàng cố lạnh nhạt nói.

Lấy cớ! Hoàn toàn là lấy cớ!

Nội tâm của nàng rống to, phản bác nàng không làm theo tâm tình của mình; mới nếm thử tình yêu nam nữ, nàng chỉ đang hoảng hốt trốn tránh mà thôi.

"Cũng đúng." Hắn phải giải quyết tất cả vấn đề khiến cho nàng lo lắng phiền não xong trrước, như vậy mới có thể làm cho nàng chuyên tâm chỉ nhìn hắn, chỉ muốn hắn mà thôi.

Kể từ nay, hắn phải tăng nhanh bước chân, vào lúc Triêu vương gia có hành động, nhanh chóng tiêu diệt hết đám người ô hợp kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK