Mục lục
ĐẦU NGƯỜI TA BAY XUỐNG NỬA ĐÊM (BÁN DẠ PHI ĐẦU)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

SỮ TỒN BỐC, SỬA NẾT THƯƠNG CÔNG TỬ
CHÂU PHÁT ĐÌNH LÀM MAI CỨU TIỂU THƠ

Truyện nầy nói về tỉnh Giang Tô, phủ Tòng Giang, tại huyện Vô Tích. Có ông Vương Thạch Điền là quan văn hưu trí, giàu lớn, vợ thác, để lại một trai là Vương Vô Hoài, có danh thần đồng; 17 tuổi, thi đỗ cử nhơn; trào Thanh. Có người cậu ruột ở một huyện cũng giàu lớn, là Lương Tích Thành không con. Làm mai con gái ông quan giàu ở huyện Ngư Đường là Trương Phụng Sanh, con gái là Tịnh Nghi tiểu thơ, cho Vô Hoài, ông Vương Thạch Điền đã có đi lễ sinh. (Cũng như đám hỏi cho con). Song chưa định ngày cưới.

Vương Vô Hoài vào am quan âm, gặp nàng Trần Sang Sang là gái ca nhi chuyện vãn. Cha là Vương Thạch Điền gặp, đánh con hộc máu nhờ thầy thuốc Châu Phát Đình cứu. Sau Vương Vô Hoài đi ăn tiệc, thấy ca nhi là Bạch Ngọc Lan, nhan sắc xinh đẹp như hoa, thời ngó liếc. Nàng ấy cũng phải lòng Vô Hoài, nhưng không thế gần đặng. Nên bảo người anh họ là Bạch Trung Tín, cậy bằng hữu nó là Tôn Tế An, với tên côn đồ là Thanh Diện Bì, xin dưng không Bạch Ngọc Lan, làm kế thất Vương Thạch Điền.

Thạch Điền trên năm mươi tuổi, nghe nàng ấy ưng mình thời ưa lắm, không chê bọn ca nhi, vì mê nhan sắc Bạch Ngọc Lan tuổi lối đôi mươi. Tưởng là ham giàu, chớ không dè Bạch Ngọc Lan lập kế, cho đặng ở chung một nhà, cho dễ ve công tử Vô Hoài. Đoạn Bạch Ngọc Lan về ở với Thạch Điền, có mụ già hầu hạ Ngọc Lan lanh lắm, dùng làm tâm phúc. Nói qua sự tích ông thầy thuốc ngoại khoa cứu bịnh thổ huyết của Vương Vô Hoài, là Châu Phát Đình. Châu Phát Đình kết bạn hữu với người một xứ tỉnh Hiệp Tây là Tuyết Môn hòa thượng, với một người ở tỉnh Quảng Tây là Điền Quảng Thắng. Ba anh em theo học võ với ông thầy Kiếm Khách múa gươm hay lắm. Châu Phát Đình lớn tuổi, học hay hơn hai em. Còn Điền Quảng Thắng, nhờ cặp mắt tinh thần dị lắm, như mắt mèo, đêm tối thấy rõ các món, lại có nghề phóng lao tài lắm, phóng xa hai trăm thước mộc, phóng thời trúng, không sai một mũi. Còn Tuyết Môn hòa thượng bực chót, song có gồng, và tập luyện nhịn đói mấy ngày, cũng như thường, và chạy trên tro, trên cát mau như tên bắn, không thấy bụi bay. Ba người giỏi ba cách. Ông thầy già không con, lúc gần mãn phần, chia ba vật báu cho ba người đệ tử; song chê Châu Phát Đình tánh chưa thuần, nên cho Điền Quảng Thắng một cây gươm báu. Cho Tuyết Môn hòa thường một bộ giáp chắc mà mềm dịu lắm. Cho Châu Phát Đình cuốn sách thuốc đồ nòi mà thôi. Lại lén biên rút mấy bài hay, cho riêng Điền Quảng Thắng, với Thuyết Môn hòa thượng. Thầy mãn phần, ba trò tống táng xong xã. Sau Châu Phát Đình hay thầy truyền mấy bài thuốc quý, cho hai người kia, thời ganh gổ, tới bảo Tuyết Môn nhường giáp, đòi nhiều lần không đặng, đánh thẳng tay. Tuyết Môn nhờ giáp chắc nên chịu nổi, lại nhờ có Điền Quảng Thắng binh vực, nên khỏi mất giáp. Châu Phát Đình tức mình, tính ăn trộm gươm báu, bị Điền Quảng Thắng phóng một mũi lao. Châu Phát Đình lấy không đặng bửu kiếm, túng phải trở về huyện Vô Tích khui tiệm thuốc bắc, làm thầy ngoại khoa lâu năm, ăn năn lỗi trước, nên không cho ai biết sự võ nghệ mình làm chi. Tại chợ đó có quen với thầy thuốc Dương Xuân Úc, bịnh nào Dương Xuân Úc trị không hết, thời tiến cử Châu Phát Đình nên thiên hạ biết Châu Phát Đình là thầy thuốc hay, chớ không dè có học nghề kiếm khách; vì không dạy học trò võ nghệ. Nên lúc Vương Vô Hoài hộc máu, Dương Xuân Úc điểm chỉ Phát Đình trị hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang