- mẹ à. Con đã nói bao nhiêu lần rồi. Mẹ đừng đối sử với cô ấy như vậy. Coi như là con xin mẹ có được không?
- mẹ nói mày có nghe không?
- con không làm được. Con rất yêu cô ấy. Cô ấy là vợ con. Cả đời này con chỉ có cô ấy thôi
- ngu ơi là ngu. Bao nhiêu đứa hẳn hoi không lấy. Lại rước ngay một con đĩ về làm vợ. Mày giết tao luôn đi cho rồi. Uổng công tao cho mày ăn học đàng hoàng. Để giờ mày đối sử với tao như vậy phải không? Trời ơi là trời
- con xin mẹ đừng dùng lời lẽ nghiệt ngã như vậy với cô ấy. Cô ấy bị người ta hãm hại mà mẹ
- mày đi luôn đi. Bênh nó chằm chặp không coi lời tao ra gì. Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa
Tôi đứng run rẩy ở góc tường nhìn chồng lầm lũi bước ra khỏi nhà. Từ ngày về làm dâu mẹ chồng tôi luôn mang quá khứ của tôi ra mà đay nghiến, mà xỉ vả.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Vừa được vài tuổi thì mất cả bố lẫn mẹ. Một vụ tai nạn giao thông đã vĩnh viễn cướp đi họ
Tôi được chú dì đón về nhà nuôi nấng chăm sóc. Họ đối sử với tôi rất tốt. Đặc biệt là chú. Chú đi đâu chơi về cũng mua quà cho tôi. Hay cho tôi tiền tiêu vặt, mua cho tôi những bộ đồ đắt tiền. Chú cưng chiều tôi hết mực. Cứ cuối tuần chú lại chở tôi đi ăn uống, đi chơi chỗ này chỗ kia. Chú giống như một người bố thứ hai của tôi vậy.
Chú hay ôm tôi vào lòng mà an ủi. Từ bé tôi đã quen với vòng tay của chú nên lớn lên cũng không hề có chút đề phòng. Chú hay tìm lý do để ở một mình với tôi. Hay động chạm vào cơ thể tôi như xoa lưng hoặc vuốt má. Nhưng tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là hành động quan tâm chú dành cho con gái.
Dì tôi làm công nhân nên hầu hết thời gian đều không ở nhà. Chú dì không thể sinh con nên dì cũng coi tôi như bảo vật. Dì sợ tôi không được bằng bạn bằng bè nên dù chú có mua gì cho tôi dì cũng không phản đối.
Mọi thứ cứ bình lặng, hạnh phúc trôi qua cho đến một ngày khi tôi vừa tròn 16 tuổi. Hôm đấy dì tăng ca ở công ty nên về muộn. Chỉ có mình tôi và chú ở nhà. Chú bảo chú đi nhậu với bạn bè, bảo tôi cứ ăn cơm trước không cần phải đợi. Gần tám giờ thì chú về. Cả người nồng nặc mùi rượu.
- nhi. Chú đau đầu quá. Con đến bóp đầu cho chú một chút được không
- dạ
Tôi ngồi xoa đầu cho chú. Thi thoảng chú lại đưa tay lên sờ má tôi.
- nhi đẹp lắm
Tôi có ý né chánh thì chú bảo:
- chú thương nhi như con gái. Nhi đừng rời xa chú nhé!
- dạ!
- À. Chú có chai nước ngọt để trong túi ấy. Nãy chú mua định uống nhưng nghĩ đến con nên chú mang về. Con uống đi
- con xin ạ
Từ bé tôi đã rất thích nước ngọt. Nên đã cầm lấy chai nước uống ngon lành mà không mảy may nghi ngờ
Một lát sau tôi thấy cả người nóng râm ran, hơi thở có chút mạnh hơn bình thường. Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị một cái gì đó chi phối, tôi không thể làm chủ được hành động của mình mà ôm lấy chú. Chú cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Bàn tay mơn chớn những vùng nhạy cảm khiến tôi càng lúc càng khó chịu.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Người chú mà luôn miệng nói coi tôi như con gái ruột đã cướp đi đời con gái của tôi.
Dì trở về khi tôi và chú vẫn còn đang ở trên giường. Từ kinh ngạc đến đau đớn tột cùng khi dì nhìn thấy đứa cháu gái mà dì yêu quý đang quấn chặt lấy chồng mình. Dì không biết làm gì chỉ biết gào thét
- các người đang làm gì trong nhà tôi vậy hả.? Khốn nạn!
Chú vội vàng mặc quần áo quỳ xuống chân dì:
- em ơi. Không phải như em nghĩ đâu. Anh đi nhậu về say quá nên nó dụ dỗ anh. Nó bảo nó cần tiền để mua quần áo đẹp. Anh xin em. Tại anh quá say nên mất lý chí
Dì lao đến tát liên tiếp vào mặt tôi khiến tôi bừng tỉnh như vừa thoát khỏi cơn mộng mị. Tôi nhìn trên người mình không một mảnh vải. Nhìn quần áo chú xộc xệch, nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt dì khiến tôi nhớ lại chuyện kinh hoàng đã xảy ra với mình. Tôi vội quỳ xuống chân dì, mong dì tin những điều tôi nói
- dì ơi con không biết tại sao nhưng con xin dì hãy tin con. Con không cố ý làm như vậy đâu dì ơi
- con đĩ! Cút ra khỏi nhà tao. Từ giờ tao với mày không còn bất kì quan hệ nào nữa. Cút ngay
- dì ơi con xin dì. Xin dì hãy tin con. Con không biết là con bị làm sao nữa
Dì không nghe tôi giải thích. Một mực lôi tôi ra khỏi nhà. Bà con hàng xóm thấy ồn ào chạy qua vây kín xung quanh. Tôi bị ném ra khỏi nhà khi trên người không có nổi một bộ quần áo. Đó là ngày nhục nhã nhất từ khi tôi sinh ra
Mất bố mẹ đã đau đớn. Nhưng chuyện ngày hôm đó còn đau đớn hơn gấp vạn lần
Tôi vơ đại manh chiếu rách quấn vào người rồi bỏ chạy. Tôi cứ đi mãi rồi đứng trước dòng sông lúc nào không hay. Trong đêm tối chỉ có một đứa trẻ mất hết hy vọng sống. Từ từ gieo mình xuống làn nước lạnh ngắt.
Trong lúc tôi sắp chìm xuống thì có cảm giác cơ thể được ai đó ôm lấy.
Khi tôi tỉnh lại thì tôi biết mình được cứu. Không vui cũng không buồn. Khi đối mặt với cửa tử tôi nhận ra đó chính là cái nghiệp mà tôi phải trả. Nếu kiếp này tôi chưa trả xong thì dù có chết đi, thì sang kiếp khác tôi cũng phải gánh lấy
- con nhi đâu. Con nhi đâu rồi
Tôi giật mình quay về với thực tại khi nghe thấy giọng nói the thé của mẹ chồng
- dạ thưa mẹ
- mày không phải giả ngoan hiền với tao. Mày nói đi. Mày cho con tao ăn bùa mê thuốc lú gì để nó nghe lời mày răm rắp thế hả
- mẹ ơi. Con không dám
- mày không dám thì ai dám. Loại đĩ như mày đến chồng của dì còn dám dụ dỗ cơ mà
- con xin mẹ. Con bị người ta hại mà
- câm mồm. Mày không có tư cách xin xỏ tao. Mày còn không bằng cái giẻ rách tao lau nhà vệ sinh đâu. Con tao nó ngu mới lấy mày. Mày không sống yên với tao đâu. Nhớ lấy.
Tôi ngồi thụp xuống nền nhà khóc nức nở. Đau đớn nhất chính là khi bị người mà mình luôn coi là người thân ghét bỏ. Còn tôi, có lẽ bà ấy chưa bao giờ coi tôi là người thân.
Đã mấy hôm nay tôi không được ngủ yên giấc. Nhà tôi bán hủ tiếu ngay đầu hẻm. Sáng ba giờ tôi đã phải thức dậy nấu nướng cho kịp bán buổi sáng. Buổi tối phải tranh thủ bán tới khuya cho công nhân họ đi làm tăng ca về. Khi tôi dọn dẹp xong cũng quá nửa đêm.
Chồng tôi là dân văn phòng. Lúc không có dự án gấp gáp thì anh cũng phụ giúp tôi chút việc. Mấy hôm nay anh bận rộn đi sớm về khuya. Thấy anh quá mệt mỏi tôi cũng không muốn anh phải vì tôi mà thêm vất vả. Tôi cứ phải nói dối anh là đã làm xong hết. Rồi khi anh ngủ say tôi lại lén lút ra sau nhà rửa hết mấy chồng bát.
Nước mắt chan cơm không biết bao nhiêu lần nhưng tôi cố gắng nuốt xuống. Vì tôi vẫn còn lý do để thấy rằng mình đang hạnh phúc- đó chính là anh
Quá mệt mỏi tôi gục xuống, thiếp đi trên nền nhà. một cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến tôi giật mình thức giậy. Người tôi ướt nhẹp vì ca nước mẹ chồng hất vào người
Tôi từ từ ngồi dậy, sự nhức mỏi toàn thân khiến tôi không thể nào ngồi thẳng
Bốp
Chát
Mắt tôi hoa đi vì hai cái tát quá mạnh, tai ong ong tiếng quát tháo mà tôi lại không thể mở mắt ra nhìn
- *** mẹ mày, con đĩ này. Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không.
- á. Con đĩ này, nay mày gan to nhỉ.. bà nói mày không thèm trả lời đúng không
Bốp
Thêm một cái gì đó ném thẳng vào đầu tôi khiến tôi hoàn toàn gục ngã. Tai ù đi, mắt không thể mở, hơi thở đứt quãng.
Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt. Anh đang nắm chặt lấy bàn tay tôi, đôi mắt thất thần chứa đầy sự lo lắng. Vừa thấy tôi tỉnh lại anh đã vui mừng reo lên
- nhi! Em đã tỉnh rồi. Em có biết anh lo cho em lắm không. Sao em lại nằm ngất đi trên sàn nhà thế. Anh về lấy tài liệu, nếu không, không biết làm sao nữa. Lúc đó em sốt cao lắm biết không. Còn nữa, sao quần áo em lại ướt hết như vậy
Tôi thều thào nói với chồng vài câu cho chồng yên lòng
- anh đừng lo. Tại em hơi mệt thôi. Lần sau em sẽ cẩn thận
Chồng tôi nhìn tôi thở dài rồi bảo
- thôi anh phải đến công ty luôn đây. Cháo anh để trên bàn, em cố dậy ăn vài miếng. Anh sẽ nhờ mẹ để ý em
Anh hôn nhẹ lên trán tôi một cái rồi rời đi. Chỉ còn mình tôi ở lại trong căn phòng trống trải. Không một tiếng động. Không biết là đã mấy giờ, tôi cố gắng ngồi dậy với lấy hộp cháo. Vừa ăn được vài thìa thì có tiếng đạp cửa cùng với tiếng la hét của mẹ
- *** mẹ con đĩ. Mày biết giờ là mấy giờ không. Nửa đêm nửa hôm mà mày bắt thân già này rửa chén bát còn mày nằm yên trên giường thế hả. Đồ mất dạy
- mẹ ơi. Con đang mệt quá. Để sáng mai con rửa sớm được không mẹ
- sớm là bao giờ. 5 giờ là phải đi bán rồi. Còn thời gian nấu nướng nữa, thời gian đâu cho mày rửa.
- con...con
- một là mày dậy rửa ngay bây giờ. Còn không tao ném hết cả thau bát vào cái mặt chó mày
Tôi cố gắng lê từng bước khó nhọc ra sau nhà. Rửa được vài cái mắt tôi bắt đầu mờ dần. Phải mất một thời gian rất lâu tôi mới có thể làm xong. Hai chân tê cứng đến nỗi không thể đứng dậy. Trong một phút mơ hồ tôi nghĩ đến cái chết rồi bật khóc nức nở. Tôi quá mệt mỏi rồi