Một ngày trong quá khứ....
Thời gian đó ngày nào hai đứa cũng nhắn tin, nói chuyện trên trời dưới đất có khi từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, rồi từ tối đến sáng.
Không phải lúc nào cũng ôm khư khư lấy cái điện thoại, nhưng Cứ rảnh là lại nhắn tin cho nhau, không kể giờ giấc.
Anh chẳng phải người lãng mạn gì đâu, Thậm chí còn có chút lô khan. Nhưng theo cảm nhận của tôi thì anh là một người vô cùng thành thật, mà tôi đã nghĩ tình yêu anh dành cho tôi là một điều vô cùng lớn lao, bất cứ thứ gì trên đời này cũng không thể chia rẽ được chúng tôi.
Tôi có một quán phở nhỏ, Còn anh thì làm trong công ty quảng cáo. À Anh chính là trưởng phòng, Điều này khiến cho tôi cảm thấy rất tự hào. Đi tới bất cứ nơi nào, gặp bất cứ ai tôi cũng muốn nói cho họ biết rằng anh chính là người yêu của tôi.
Sáng nào trước khi đi làm anh cũng ghé qua, niềm vui duy nhất của tôi chính là nhìn thấy anh ăn món ăn Tôi nấu. Lúc nào anh cũng nói:
- vợ anh nấu ăn là số 1.
Sướng! Cảm giác được người đàn ông mình yêu thương khen khiến tôi khủng hết cả mũi. Con Người Tôi đơn giản lắm, chỉ cần như vậy là có thể vui tới tối.
Đứa nhân viên trong quán làm cùng tôi lúc nào nó cũng trêu:
- gớm, chị cứ làm như một mình chị có người yêu ấy. Làm em ghen tị chết đi được. Hehe.
Tôi Lườm nó rồi nói:
- ghen thì đi kiếm người yêu đi, rồi Kiểu gì cũng gặp được thằng tử tế nó hốt.
Con bé làm cùng nhìn rõ xinh nhé, mà chẳng biết thế nào đến bây giờ nó vẫn FA. Suy cho cùng thì tôi vẫn là một người may mắn, mặt mũi thì nhìn cũng bình thường thôi, ngoại trừ cái nấu ăn ngon ra thì chẳng được tích sự gì.
Ngày ấy thì bạn bè đi học đại học hết, chỉ có duy nhất mình tôi là theo cái này nấu nướng này. Lúc đấy cũng chẳng phải đam mê gì đâu, Căn bản là học dốt. Dốt đặc cán mai luôn ý.
Cũng may trời thương, à cũng không phải, nói chính xác là bố mẹ thương. Cho luôn cái mặt bằng với ít vốn để mở quán, rồi chuyển luôn cho cái công thức nấu phở gia truyền từ đời ông bà ngoại.
Lúc đầu chán cực kỳ, cũng chẳng biết lấy đâu ra động lực để cố gắng suốt hai năm liền không có đã mê. Ấy vậy mà từ khi quán bắt đầu có nhiều khách, lúc đấy mới cảm thấy lựa chọn của mình quá là chính xác.
Tâm trạng đang nâng nâng nên tôi đi đến chỗ một vị khách, rồi từ tốn hỏi.
- quý khách cảm thấy thế nào ạ?
Vị Khách đó ngước mặt lên nhìn tôi giống như nhìn một người trên sao hỏa rơi xuống. Sau một cái nhìn lạ lẫm thì anh ta nói:
- à cũng tạm được.
Tạm được? Đúng là một kẻ không biết thưởng thức món ăn gì cả. Từ trước đến giờ chưa ai nói phở Tôi nấu là tạm được, họ đều dùng những lời nói có cánh để khen tôi cơ mà.
Nhưng mà với tư cách của một chủ quán thân thiện và tư cách của một người muốn bán được nhiều hàng, nên tôi cố gắng nuốt hết sự tự ái xuống, nở một nụ cười.
- Chúc quý khách ăn ngon miệng ạ.
Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, tiếp tục cúi xuống ăn như đã bị đỏ đói 30 ngày. Ngay lúc đó tôi đã nghĩ: thực chất đàn ông trên đời này chẳng mấy ai được như người yêu tôi, vừa đẹp trai như nam chính trong ngôn tình, lại vừa lịch thiệp. Hết lòng yêu thương cưng chiều người con gái của mình.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy tự hào, càng vui sướng. Trong lòng đang nâng thì con bé nhân viên nó hỏi:
- chị không hỏi xem ý anh ấy thế nào? Ai là yêu cả ba bốn năm mà không nói gì đến cưới xin.
- Con bé này hay nhỉ? Anh ấy còn đang tập trung cho sự nghiệp.
Đấy là tôi chống chế thế thôi, chứ thực sự khi nghe nó nói tôi cũng thấy nản lòng lắm.
Ngay sau đấy Tôi đã nhắn tin cho anh, hỏi vòng vo linh tinh cảm chừng như cả nửa thế kỷ nhưng cũng không dám đưa vào vấn đề chính. Chẳng nhẽ lại hỏi toẹt ra là bao giờ anh định cưới, lòng tự trọng của một đứa con gái 24 tuổi không cho phép tôi làm điều đó. Lại đành im lặng.
Tối đấy anh đến tìm tôi, trong lòng tôi vẫn canh cánh câu nói của nhỏ nhân viên nên lấy hết can đảm để hỏi anh.
- bao giờ anh mới đưa em về ra mắt?
Anh cứ ngập ngừng không nói, khiến tôi phải gắt lên.
- anh nói gì thì nói nhanh đi. Sao cứ bắt người ta phải chờ đợi thế?
À quên không nói, anh hơn tôi hai tuổi. Tôi thì từ trước đến giờ vốn dĩ nổi tiếng đanh đá, cũng một phần ảnh hưởng từ chuyện buôn bán. Anh nhìn tôi lắc đầu Bảo:
- khiếp, chẳng có tí nữ tính nào cả.
- Thế giờ như nào?
- Anh cũng muốn đưa em về ra mắt bố mẹ lắm, nhưng bố mẹ anh là người coi trọng sự nghiệp. Nếu giờ anh đưa bạn gái về nhà bố mẹ sẽ không đồng ý đâu.
Câu nói này của anh khiến cho tôi hơi sững người, tôi đã ở bên anh gần bốn năm trời, đã hi sinh cho anh cả tuổi xuân của mình. Vậy mà bây giờ anh lại nói với tôi là muốn tập trung cho sự nghiệp để bố mẹ vui lòng. Chẳng lẽ lấy tôi rồi lại không thể phấn đấu sự nghiệp hay sao? Ý anh là như thế nào đây.
Tôi dỗi...
Câu nói của anh chạm đến sự tự ái của tôi kinh khủng khiếp.
- vậy ý là không muốn cưới đúng không?
- không phải là không muốn cưới, chỉ là cho anh thêm một ít thời gian nữa.
Nói rồi Anh ôm tôi vào lòng dỗ dành, Tôi cảm thấy mình thực sự quá vô dụng. Cứ mỗi lần giận dỗi gì đó chỉ cần anh ôm vào lòng là lập tức tôi hết giận.
Thực ra thì cái tính phổi bò nó thế.
Qua mấy ngày hôm sau thì anh báo tin bố mẹ anh muốn gặp tôi, phải nói là tôi vui như mở hội trong lòng. Cái ngày mà tôi mong chờ cuối cùng cũng tới. Tôi dậy từ sớm để chuẩn bị, nào là quần áo giày dép, nào là các bước trang điểm.
Thật ra tôi cũng không phải là một người cầu kỳ lắm đâu, chỉ là lần đầu tiên tới ra mắt nhà người yêu nên muốn tạo ấn tượng tốt một chút. Thật không muốn bố mẹ anh khinh thường.
Trong lòng cũng cảm thấy hồi hộp, Nhưng tôi nghĩ chắc chắn anh đã nói sơ qua với bố mẹ về tôi rồi nên cũng không phải lo lắng nhiều. Tôi cũng tự tin là bố mẹ anh rồi sẽ thích tôi thôi, Bởi vì tôi bây giờ cũng đang có công việc khá ổn định.
Nấu ăn ngon như tôi thì chắc chắn sẽ trở thành một người vợ, một người con dâu tốt. Nhưng nhìn thái độ của bố mẹ anh khiến cho tôi có phần hơi buồn.
Câu đầu tiên họ hỏi tôi không phải là hai đứa định bao giờ cưới; yêu nhau lâu chưa, hay một vấn đề nào khác. Mà câu đầu tiên họ hỏi tôi chính là:
- bố mẹ con làm nghề gì, bố mẹ con đã từng học Đại học hay chưa?
Ở cái thời bố mẹ tôi thì chiến tranh loạn lạc ấy, đến ăn còn không đủ nói gì đến chuyện học hành. Mà bằng đại học nó là cái gì lớn lao đến như vậy hay sao, lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi như thế khiến tôi hơi sốc. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng tôi vẫn thật thà trả lời:
- bố con ngày xưa học hết cấp 3, còn mẹ con thì học hết cấp 2 ạ.
Mẹ chồng tương lai của tôi sau khi nghe tôi nói xong thì tỏ thẳng vẻ không vừa ý. Bà liền nói:
- gia đình con văn hóa có vẻ thấp, vậy còn con, con học Trường đại học nào?
Cảm giác đắng đắng nghẹn nghẹn ở cổ họng, từ bao giờ mà vấn đề học hành lại có thể đánh giá được văn hóa của một người. Nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn Vì Anh, vì người đàn ông tôi yêu thương nhất trên đời này, tôi bảo:
- con không học lại học, Con chỉ học hết cấp 3 rồi mở quán bán phở thôi ạ.
- không học hành như thế thì làm sao mai này dậy được con cái, sau này định để chúng nó thất học giống như gia đình con hay gì?
Lúc này thì tôi thực sự giận, nhưng lại không thể chửi thẳng vào mặt mẹ anh lên tôi bỏ về.
Tại sao mẹ anh lại có thể quá đáng như thế, lại có thể nói ra những lời cay đắng Nghiệt Ngã như thế. Đúng là anh học hết đại học, Đúng là bây giờ anh đang làm trưởng phòng của một công ty quảng cáo lớn.
Nhưng nếu so số tiền mà anh làm với tôi, thì thực chất Nó chỉ là một số tiền nhỏ bé. Tôi mặc dù không học đại học nhưng cũng học hết cấp 3, cũng đâu có phải là mù chữ mà không thể dạy được con. Mẹ anh nói ra những lời như thế chẳng khác nào tạt vào mặt tôi một gáo nước lạnh vào giữa mùa đông.
Tôi không biết trút giận vào đâu chỉ biết ôm mặt nhìn khóc, anh cũng chẳng về theo tôi để giải thích hay dỗ dành. Tôi bỗng cảm thấy buồn, thêm một chút hụt hẫng.
Tới tận sáng hôm sau anh mới lại tới, tôi vì còn giận nên cũng không nói chuyện với anh. Đến lúc đau ai trong nhà bếp thì anh tới ôm từ phía sau Nói nhỏ:
- em vẫn còn giận anh à?
- Em đâu có dám giận một người học hành đàng hoàng như anh.
- mẹ anh già rồi, trước giờ lại rất quan trọng chuyện học hành nên ngày trước dù kinh tế khó khăn cũng cố cho anh đi học. Em thông cảm cho họ một chút có được hay không?
Tôi nghe anh nói xong thì cũng cảm thấy có lý, cũng một phần vì yêu anh quá nên cũng đành hết giận, chỉ nói với anh mỗi một câu.
- em thì thế nào cũng được, nhưng đừng có nói đến bố mẹ em. Em cảm thấy khó chịu lắm.
- được rồi, anh sẽ nói lại chuyện này với Bố Mẹ.
Vậy là hết giận...
Tôi cũng chẳng biết tính cách của mình như thế là tốt hay xấu, chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu như chuyện gì có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua. Tránh để những giận hờn trong lòng lâu ngày sẽ khiến cho bản thân mình thêm mệt mỏi.
Cứ thế trôi qua cho đến mấy ngày sau, anh lại bảo tôi tới nhà gặp mặt bố mẹ. Tôi thì lần này cũng chuẩn bị kỹ tinh thần rồi, với cả anh nói anh đã nói chuyện với bố mẹ anh về chuyện lần trước nên tôi cũng đỡ lo.
Lần này thì Thái độ của bố mẹ anh tốt hơn lần trước thực sự, đã bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn. Nhưng vấn đề về Bằng cấp thì vẫn là một chủ đề mà hình như bắt buộc họ phải nhắc tới.
- Con xem khi nào đi học một cái bằng tại chức đi, học về ngoại ngữ hay cái gì cũng được. Để sau này anh em họ hàng có nhắc tới thì thằng Hoàng nó còn tự hào để mà nói. Chứ ai lại giới thiệu vợ mình chỉ học hết cấp 3 bao giờ.
- dạ..
Tôi còn biết nói gì ngoài câu này, cũng chỉ là nói như vậy thôi chứ bận như tôi thì thời gian đâu mà học. Sáng thì phải dậy từ 3 sáng, làm quần quật đến 10 giờ đêm mới được nghỉ. Thử hỏi từ 11 giờ đến 2 giờ sáng thì có ai dạy học.
Rồi mẹ anh lại bảo:
- đàn bà kiếm nhiều tiền cũng tốt, nhưng lấy chồng rồi thì bươn chải làm gì. Cứ ở nhà trông con nồi cơm nước là được rồi.
- dạ....
- Bây giờ bác nói như thế này cháu xem có được không? Cái quán phở ấy cứ bán quách đi, để tiền cho thằng Hoàng nó làm vốn làm ăn.
- nhưng cháu...
Tôi nhất thời chẳng biết phải trả lời như thế nào màn quay sao anh cầu cứu, Anh liền nói với mẹ:
- chuyện này để sau rồi tính, con bây giờ chưa có nhiều kinh nghiệm nên chưa mở công ty riêng được.
- Hai đứa chúng mày chẳng có tầm nhìn xa trông rộng gì cả. Mẹ nói như thế là muốn tốt cho chúng mày thôi chứ mẹ thì được lợi lộc gì.
Loanh quanh một hồi cũng kết thúc buổi ra mắt thứ 2, trong lòng tôi cảm giác quá nặng nề. Nếu có thể thì tôi không muốn có buổi ra mắt thứ ba nào nữa. Nhưng khổ nỗi là yêu anh quá, lên những chuyện này tôi có thể chịu đựng được.