- em có chuyện muốn nói với cô ấy thôi, Không có gì đâu anh ạ.
- Cô ấy đã không muốn nói chuyện với cậu rồi, đàn ông có vợ thì nên tự trọng chứ.
- thực sự không như anh nghĩ đâu mà, em đang có chuyện muốn nói với cô ấy thật.
- muốn nói gì thì nói ngay bây giờ đi, Nếu như đó là chuyện bình thường Tại sao không thể nói công khai.
Thằng Hoàng quay sang nhìn tôi, ánh mắt nó có phần rất tức giận.
- Đây là chuyện riêng giữa em và Mai, thực sự không thể nói cho người khác nghe được.
- Nếu như vậy thì đừng có nói...
Phong nắm tay tôi kéo ra ngoài, Dường như anh ta đang rất tức giận...
- Nếu như em gặp hắn thì phải tránh ra chứ...
- có chuyện gì đâu, anh ta làm sao có thể gây khó dễ cho tôi được, anh không cần lo...
- những thể loại như thế Em không biết là có thể làm ra những chuyện tồi tệ như thế nào đâu. Đừng có đi đâu khi không có anh bên cạnh...
Phong chẳng để cho tôi nói thêm bất cứ một lời nào, anh ta lập tức kéo tôi đi ra ngoài phòng khách...
Ba của Phong Gọi Phong ra ngoài sân có chút việc, lúc này chỉ có mình tôi ngồi ở trong nhà cùng với mẹ thằng Hoàng và bà mẹ kế của Phong. Cô dâu mới cũng không biết đã đi đâu rồi....
Vừa nhìn thấy tôi mẹ thằng Hoàng đã đá đểu...
- chị thông gia à, gia đình chị là gia đình nề nếp có học thức cao. Chị phải làm sao lấy cho cậu Phong một người phụ nữ về làm vợ phải xứng đáng với danh phận và địa vị của gia đình chị. Những loại mà học thức không đến đâu thì sớm muộn gì cũng sẽ phá hỏng cái thế hệ vàng của gia đình chị đấy....
Bà ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn tôi, ngay lúc này tôi chỉ muốn vả cho bà ấy một cái cho nhớ đời. Nhưng mà tôi thì không phải là một đứa Mất dạy từ xưa đến nay, cho nên mọi thứ vẫn ở trong Tầm Kiểm Soát...
Bà mẹ kế của Phong cũng nhìn tôi đầy vẻ không hài lòng...
- tôi biết mà chị sui, nhất định tôi sẽ tìm cho thằng Phong một được con gái tử tế để lấy làm vợ....
Nói rồi bà ấy quay qua nhìn tôi...
- con bán phở như thế thì một tháng kiếm được bao nhiêu tiền???
Một gia đình thì trọng học thức, còn cái gia đình này thì chắc chắn là trọng về tiền bạc bởi vì gia đình anh ta kinh doanh mà... Tôi cũng vô tư trả lời bà ấy...
- mỗi tháng con kiếm được tầm 20 triệu thôi ạ....
- quán bán phở như thế mà chỉ kiếm được có 20 triệu thôi à???
Bà ta bĩu môi nói giọng đầy vẻ khinh thường, 20 triệu chứ có phải hai triệu đâu nhỉ? Rất nhiều người mơ ước tới cái mức lương đó mà có được đâu. Gia đình anh ta quá nhiều tiền rồi nên khinh thường công sức mồ hôi của người khác hay sao? Tôi tức Quá không nhịn được liền nói.
- Dạ thưa bác, Đúng là con không có học đại học thật nhưng công việc này là do con bỏ mồ hôi tâm huyết của mình ra để làm. Con yêu thích công việc của mình và con không cảm thấy xấu hổ vì mức lương đó...
Mẹ thằng Hoàng thấy tôi nói như vậy thì nhảy cẫng lên...
- đấy đấy, Chị nhìn thấy chưa? Cái thể loại không có học thức cho nên người lớn nói một câu cãi một câu đấy...
Lần này tôi không nhịn nữa mà nói thẳng vào mặt bà ta...
- cháu cũng đi học hết cấp 3 chứ không phải là thất học. Bác là người lớn, bác có văn hóa mà khi Bác mở miệng ra nói chuyện là bác cứ nói loại này Loại nọ, Thử hỏi xem Bác là người có văn hóa đến mức nào???
Bà ta tức đến mức trợn Ngược mắt lên nhìn tôi...
- mày.....mày....
Bởi vì đây là nhà của Phong chứ nếu mà ở nhà tôi thì bà ta xác định rồi. Trước đây tôi nhịn là bởi vì cứ nghĩ đến chuyện sau này tôi sẽ lấy thằng hoàng cho nên tôi mới không cãi lại, chứ Bây giờ bà ta với tôi chỉ là hai người xa lạ. Thậm chí còn ghét nhau nhưng có thù hằn từ trước thì tại sao tôi lại phải nể mặt....
Chắc có lẽ mẹ Phong định nói gì đó với tôi, nhưng lúc đó Phong và ba của anh ta đi vào nên bà ta im lặng....
Ba của Phong ngồi đối diện với tôi, ông ấy nhìn tôi chăm chú một lúc rồi hỏi...
- bác cũng đã nói chuyện với thằng Phong rồi, nó nói là nó thực sự muốn cùng con kết hôn. Gia đình bác mặc dù cũng có điều kiện thật nhưng bác không quan trọng vấn đề là nó lấy ai, gia cảnh như thế nào. Vấn đề mà bác quan trọng đó chính là con có thực sự xứng đáng làm con dâu của nhà bác hay không thôi????
Tôi nghe Ông ấy nói mà muốn toát mồ hôi hột. Thế nào là xứng đáng và thế nào là không xứng đáng??? Tự nhiên tôi lại đưa mình vào Thế Bí, không yêu thương người đàn ông này cũng chẳng có ý định làm vợ anh ta mà bây giờ phải ngồi đây nhìn sắc mặt bố mẹ anh ta và mẹ của thằng Hoàng....
Mẹ thằng Hoàng thì đương nhiên không muốn cho tôi lấy Phong rồi, Bởi vì nếu như tôi lấy được Phong thì có nghĩa là cuộc sống của tôi sau này sẽ thay đổi. Tài sản của cái gia đình này chắc chắn cũng sẽ là do Phong Thừa Kế chứ không phải là do vợ thằng Hoàng Thừa Kế...
Mà nếu như để tài sản rơi vào tay tôi thì mẹ con nó chắc chắn sẽ phải xác định. Đây là suy nghĩ của bà ta lúc này chứ còn Tôi thực sự không tham lam mấy thứ đó. Bởi vì nếu như tôi cần thì ngay lúc đầu Phong ngỏ ý nói những lời yêu thương với tôi thì tôi đã nhanh chóng chộp lấy anh ta rồi chứ đâu có sỗ sàng mà từ chối....
Tôi còn đang mải mê suy nghĩ linh tinh thì ba Phong lại tiếp tục nói....
- cách duy nhất để chứng minh là con có đủ tiêu chuẩn để về làm dâu nhà ta đó chính là con phải dọn về đây ở ba tháng. Và sau này khi con và thằng Phong lấy nhau rồi thì quán phở hiện tại của con cũng sẽ bị đóng cửa. Con dâu nhà ta không thể nào làm công việc tầm thường ấy được????
Tầm thường ư???? Công việc mang đến những bữa ăn cho những người không có thời gian nấu nướng mà lại trở thành tầm thường??? Nếu như không có những người như tôi thì gia đình họ khi ra ngoài ăn thì ăn bằng cái gì???? Hoặc ngay trong chính bữa ăn ở gia đình họ nếu như không có cô giúp việc nấu nướng thì họ sẽ ăn bằng cái gì đây....
Tôi nghe ông ta nói mà thực sự trong lòng cảm thấy bức xúc, còn đang suy nghĩ có nên trả lời thẳng thắn hay không thì Phong đã đỡ lời giúp tôi.
- chuyện này con không đồng ý. Cô ấy sẽ không phải về đây sống trước và sau này cũng như thế. Sau này khi bọn con cưới nhau thì sẽ lập tức dọn ra ở riêng, công việc của cô ấy hiện tại cũng sẽ không thay đổi. Mọi người cứ biết như thế đi....
Ba của Phong nghe thấy Phong nói như thế thì lập tức không hài lòng mà hét lớn.
- tuyệt đối không được, nếu như con không nghe lời thì sẽ không có bất cứ một cái đám cưới nào.
- nếu như ba thực sự muốn xen vào chuyện này thì ba hãy cứ Xem như không có đứa con trai nào hết...
Phong nắm tay tôi kéo ra ngoài, mặc dù đã sắp tới giờ cơm tối nhưng anh ta vẫn không có ý định trở lại sau khi nghe ba mình nói những lời như thế...
- anh bỏ xong tôi ra đi, Dù sao cũng đã sắp tới giờ dùng bữa tối rồi...
- Em thực sự sẽ nuốt nổi khi ở trong cái không khí như thế hay sao???
- Thực sự tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng anh có cần vì tôi mà cãi lại lời ba mình như thế không???
Phong không nói gì mà bắt tôi phải lên xe cho bằng được rồi lái xe đi, những nơi Phong chở tôi đến không phải là quán mà là Bờ của một con sông rất lớn....
Tôi đứng ở Bên bờ sông, từng đợt gió hiu hiu thổi vào người mát rượi. Tâm trạng cũng theo đó mà cảm thấy vô cùng yên bình...
Phong lấy từ trong cốp xe ra hai lon bia rồi ngồi xuống bên bờ sông, tôi cũng theo Phong mà ngồi xuống.
Anh ta bật một lon bia rồi đưa cho tôi, sẵn tâm trạng đang chán đời nên tôi cũng nhận....
Cả hai cùng yên lặng ngắm nhìn dòng nước sông đang chảy, Phong vừa uống bia vừa kể chuyện, câu chuyện thực sự quá đỗi đau lòng...
- Mẹ tôi mất từ khi tôi 15 tuổi, tôi cứ nghĩ ba mình chính là thần tượng bởi vì suốt những năm tháng sau đó ông ấy không hề có bất cứ một người phụ nữ nào. Nhưng hóa ra tất cả những điều đó đều là do tôi ngộ nhận, ông ấy yêu thương người phụ nữ đó rồi sinh ra một đứa con nhưng tôi không hề hay biết.... Đến năm tôi 25 tuổi thì ông ấy đưa bà ấy về cùng với em gái của tôi bây giờ. Lúc đó tôi thực sự đã rất sốc....
- ......
- tôi biết là bản thân mình Không nên ích kỷ nên sau một thời gian cũng đồng ý chấp nhận hai mẹ con bà ấy.... Bình thường thì bà ấy luôn tỏ ra yêu thương quan tâm tôi, không còn là một đứa trẻ nên tôi có Thừa khả năng để nhìn ra sự giả tạo trong cách cư xử của bà ấy.... Tôi thực sự không Thể nào sống với một con người như thế được....
- bà ấy đã làm gì anh sao????
- trong mắt của bà ấy thì con gái bà ấy mới thực sự quan trọng?? Người ta vẫn nói khác máu tanh lòng Đâu Có Sai và tôi cũng không muốn trách móc bà ấy về chuyện bà ấy yêu thương con gái mình. Nhưng bà ta luôn đề phòng, luôn sợ tôi sẽ lấy hết đi tài sản mà không chia cho con gái bà ấy, nên đã tìm đủ mọi cách để hãm hại tôi. Em có biết cái cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà của mình không??? Suốt mấy năm trời Tôi đã sống trong cảm giác ấy, nó thực sự rất giống như địa ngục. Càng vùng vẫy càng không thể nào thoát ra được....
Tôi nhìn thấy người đàn ông này thực sự rất cô độc, những lần trước đây gặp anh ta luôn là một con người với bóng dáng cô độc ấy và bây giờ tôi đã hiểu lý do tại sao???? Người lớn lên không có đủ tình yêu thương của ba mẹ thì làm sao có thể hạnh phúc, Làm sao có thể Trọn Vẹn???