- -----------------
Sắc trời dần sáng, mặt trời đỏ lấp ló trong biển mây, dãy núi trắng ngần óng ánh sắc đỏ mỹ lệ.
Đệ tử Minh Tông - Liễu Sơ Vân đi trên cầu bạch ngọc, được dựng lơ lửng trên không. Dưới cầu là mây trắng trôi nổi, tiên hạc bay lượn. Ngẩng đầu vọng xa, chỉ thấy cách đó là từng tòa lầu nhấp nhô cao thấp trong tuyết sơn hải vũ, cứ như tiên cảnh.
Liễu Sơ Vân nghĩ thầm, nơi này thật không hổ là thánh địa Minh Tông, là Thần Cung mà người người trong thiên hạ đều hướng tới.
"Liễu sư huynh, chờ đệ!"
Phía sau truyền đến một tiếng gọi, Liễu Sơ Vân quay đầu, chỉ thấy phía sau có một thiếu niên mặc bố y đang thở hồng hộc chạy tới: "Liễu sư huynh, huynh đi học khóa sáng sao? Cùng nhau đi đi."
Liễu Sơ Vân gật gật đầu, nói: "Mau chút, hôm nay là Lâm tông chủ tự mình chủ trì khóa sáng, đi chậm là không còn chỗ đâu."
Thiếu niên mặc bố y tên Phương Tiểu Võ, cũng là đệ tử Minh Tông, hắn nghe vậy thì cười hì hì nói: "Đã biết đã biết, Liễu sư huynh sùng bái Lâm tông chủ nhất, mỗi lần có tông chủ dạy khóa sáng, huynh đều phải giành được chỗ ngồi đầu."
Liễu Sơ Vân không hề phủ nhận, hỏi ngược lại: "Thiên hạ này, ai lại không kính ngưỡng tông chủ đâu?"
Phương Tiểu Võ gãi gãi đầu, tán đồng gật đầu.
Thiên hạ này có ai không kính ngưỡng Lâm tông chủ đâu?
Tông chủ Minh Tông Lâm Tầm Chu, được công nhận là người mạnh nhất thiên hạ. Từ 5 năm trước, khi mà lão tông chủ dầu hết đèn tắt, trở thành mưa phùn đi về cõi tiên, Tu Chân giới không còn người chủ trì đại cục, nhân tâm hoảng sợ. Lại có Ma tộc ngóc đầu trở lại, nhân tộc rơi vào hiểm họa tuyệt vong. Nếu không phải nhờ Lâm Tầm Chu phá quan mà ra, kiếm định sơn hà, cứu rỗi tình cảnh tuyệt vọng, thì có lẽ thiên hạ hôm nay đã thuộc về Ma tộc.
Nói không ngoa, Lâm Tầm Chu chính là "thần" trong lòng mỗi đệ tử Minh Tông, thậm chí là một vị thần được hết lòng người trong thiên hạ. Cho đến hôm nay, mọi người vẫn không thể quên được một kiếm Đoạn Tinh Hà, trấn định ngàn dặm chín châu của y.
Phương Tiểu Võ tự hào nhớ lại tông chủ nhà mình một lần nữa trong lòng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt biến đổi: "Nhưng đệ vẫn không hiểu nổi, tại sao có người lại từ hôn tông chủ!"
Lời này vừa nói ra, cầu đá bạch ngọc bỗng dưng lâm vào yên tĩnh lạ thường.
Liễu Sơ Vân sắc mặt khó coi, tay đã đặt trên chuôi kiếm, sát khí lượn lờ quanh thân.
"......", Phương Tiểu Võ nuốt nuốt nước miếng, cười gượng nói, "Đệ nói sai rồi, Liễu sư huynh à, huynh đừng nóng giận."
Liễu Sơ Vân trầm giọng xuống, hình như hơi tức giận: "Chuyện này, về sau không được nhắc trước mặt người khác nữa, miễn cho làm tông chủ nghe thấy rồi thương tâm."
Phương Tiểu Võ ngoan ngoãn gật đầu: "Sư huynh nói phải."
Nhắc tới chuyện này, Liễu Sơ Vân thật sự hơi bực bội: "Yến Vương phủ khinh người quá đáng! Tuy rằng tông chủ rộng lượng, hạ lệnh không được đối địch với Yến Vương phủ, nhưng huynh thật sự không muốn để cái tên hỗn trướng kia yên ổn."
Phương Tiểu Võ thở dài: "Trong tông môn, ai không giận vì tông chủ thương tâm đâu! Đúng rồi sư huynh, huynh có nghe trên phố đang đồn đãi là vị Lý thế tử kia sở dĩ từ hôn, là vì có tiểu tình nhân không?"
Sắc mặt Liễu Sơ Vân nháy mắt đen thùi: "Tiểu tình nhân? Tên gì?"
Hắn thật ra lại rất muốn biết là tiểu yêu tinh nào đã câu hồn đoạt phách, dám đoạt nam nhân của tông chủ!
Phương Tiểu Võ ngó ngó xung quanh, nhỏ giọng thủ thỉ: "Nghe nói là hộ vệ của Lý thế tử, tên là Lý gì đó...đúng rồi, Lý Tam Thất."
"Lý Tam Thất? Một tên hộ vệ hèn mọn thôi," Liễu Sơ Vân hừ lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước đi, "Huynh sẽ nhớ kỹ gã."
Phương Tiểu Võ gãi gãi đầu, đuổi kịp Liễu Sơ Vân, nói thầm: "Vì một thị vệ mà dám lui hôn với tông chủ, huynh nói xem, vị Lý thế tử này còn rất có dũng khí, nói không chừng thật là một người si tình...... Cũng không biết vị Lý Tam Thất kia trông thế nào, có thể hoàn hảo như tông chủ chúng ta sao?"
Câu cuối cùng của Phương Tiểu Võ chưa nói ra miệng, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra trên đời này thật sự sẽ có ai hoàn hảo như tông chủ bọn họ.
Thần Cung là thánh địa của Minh Tông, nằm trên ngọn núi cao nhất có tên "Ly Sơn", có tổng cộng ba tầng lầu. Trong đó, lầu một cất sách, chứa vạn loại công pháp của thế gian; lầu hai giữ kiếm, có hết thần binh lợi khí của thiên hạ, lầu ba chính là cấm địa, thường nhân không được ra vào.
Cái gọi là "Thiên hạ có Minh Tông, Minh Tông có Thần Cung", cũng là để chứng minh địa vị cao quý của Thần Cung trong đây.
Cho dù là người trong Minh Tông, cũng không phải ai đều sẽ nhận vinh dự tự xưng là "Đệ tử Thần Cung", chỉ có đệ tử ưu tú nhất mới có thể vào đây nghe đạo.
Liễu Sơ Vân và Phương Tiểu Võ tới cửa "Giảng Đạo đài" của Thần Cung rồi thì tìm một đệm hương bồ ngồi ổn định. Chưa đến một khắc, toàn bộ Giảng Đạo đài đã chật kín người, không còn trống một đệm hương bồ nào, lại cũng không có ai chịu rời đi, ngồi trên mặt đất, chờ đợi khóa sáng bắt đầu.
Giảng Đạo đài được lót bằng một loại đá xanh vô cùng cứng rắn, lúc này đã bị ánh dương của mặt trời nhuộm vàng, màu sắc giao hòa vào nhau dệt thành một bức tranh kim bích sơn thủy. Liễu Sơ Vân tĩnh tâm đả tọa, mắt nhìn thẳng. Chờ đến khi chuông đồng vang lên ba tiếng, mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, đứng dậy hành lễ: "Đệ tử Thần Cung, cung nghênh tông chủ!"
Cách xa vạn dặm dưới ban mai, một người đạp mây tiến đến bên thềm.
Y đội ngọc quan, đeo dây gấm, bạch y vô trần, thanh nhạt nhưng không lạnh lẽo, cô độc nhưng không ngạo mạn. Một thân kiếm khí lạnh thấu xương của y, gợi người nhớ đến tuyết rơi đầu mùa, băng đóng đất bắc, nhớ tới một kiếm xé trời nứt đất, cắt qua ngàn dặm.
Đó chính là Kiếm Thần hiện tại, tông chủ Minh Tông, Lâm Tầm Chu.
Trong đám người, Liễu Sơ Vân hơi hơi ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ.
Toàn bộ Minh Tông, người có thể ngồi ở trước cửa Thần Cung nghe tông chủ giảng đạo cũng không nhiều. Tông chủ là người Liễu Sơ Vân kính nể nhất đời này, vì để có tư cách đặt chân vào Thần Cung, hắn đã trả giá bằng biết bao công sức, đả tọa luyện kiếm, mưa gió không nghỉ.
Trên Giảng Đạo đài, Lâm Tầm Chu toát ra khí chất cao hoa đạm mạc, thanh âm thanh lãnh: "Hôm nay sẽ giảng căn cơ tâm pháp......"
Liễu Sơ Vân vội vàng ngồi thẳng, ngưng thần lắng nghe.
......
Khóa sáng kết thúc, các đệ tử lục đục rời đi. Lâm Tầm Chu xử lý xong công vụ tông môn, lúc y trở lại Mai Phong thì đã gần buổi trưa.
Tuyết trên đỉnh Mai Phong vẫn lất phất rơi đầy, hoa mai nở rộ như cũ.
Lâm Tầm Chu khẽ thở dài một cái, chuyện phát sinh hai ngày qua thật sự hơi nhiều.
Đầu tiên là không thể hiểu được bị lui hôn, sau đó tiểu tình nhân của đối tượng hôn ước trước kia bị đánh, lại còn mơ hồ là do đệ tử Thần Cung đánh...
Nghe thấy tin đó, đầu Lâm Tầm Chu muốn lớn ra mấy vòng, lập tức an bài người đi đến thăm hỏi Yến Vương phủ, lại còn phải sai Nhất Xuyên Vũ tra rõ việc này.
Còn không phải là tìm việc cho y làm?
Lâm Tầm Chu nghĩ thầm, y vốn tưởng rằng mình xuyên qua đã lấy được kịch bản vai chính, nhưng sao càng nhìn càng giống pháo hôi vậy.
Lâm Tầm Chu đặt ghế dưới táng cây mai, nằm liệt trên đó.
Gió tuyết lạnh lẽo, nhưng cái lạnh này không hề ảnh hưởng đến Lâm Tầm Chu, ngược lại còn làm y thêm thanh tĩnh, bình tĩnh hơn.
Người của Minh Tông đều biết Lâm Tầm Chu thích an tĩnh, nếu không có đại sự thì đều không quấy rầy y. Lúc này trong viện không một bóng người, Lâm Tầm Chu nghĩ, cũng chỉ những lúc không có ai, y mới có thể thả lỏng một ít.
Trước ngoại giới, y vĩnh viễn phải bình tĩnh tự nhiên, gợn sóng bất kinh, vĩnh viễn phải duy trì khí độ tông chủ Minh Tông. Y là Định Hải Thần Châm của Minh Tông, cho nên không thể lùi về phía sau, cũng vĩnh viễn không thể tùy tâm làm bậy.
Y là Lâm Tầm Chu, cho nên y không có nhược điểm. Khi mọi người nghĩ đến cái tên đó, chỉ có sùng kính cùng ngưỡng mộ.
Một người trấn giữ non sông, chấp kiếm bình thiên hạ —— phải giống như một huyền thoại, không giống một con người.
Nhưng y thật sự không muốn vậy.
Lâm Tầm Chu gối tay lên đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Y lấy ra một tờ giấy —— đúng là tờ từ hôn "Hưu thư".
Y giữ gìn tờ giấy này rất kĩ, Lâm Tầm Chu nhìn ba chữ "Lý Trú Miên" trên hưu thư, bỗng nhiên có chút ngưỡng mộ.
Y chưa từng gặp mặt Lý Trú Miên.
Đạo lữ sau này của y, người y vốn sẽ ở cùng cả đời, vậy mà tới mặt đối phương trông thế nào cũng không biết.
Buồn cười quá thể.
Đương nhiên, đối phương cũng chưa bao giờ gặp qua y.
Hôn ước của bọn họ truyền khắp thiên hạ, sự tích của bọn họ nổi danh giang hồ, nhưng đáng lẽ hai người thân cận nhất này, chỉ sợ là "Đối diện tương phùng bất tương thức".
Chẳng qua chỉ là liên hôn chính trị tốt mã dẻ củi*. Y không yêu đối phương, đối phương cũng không yêu y. Bọn họ đã từng là đôi "đạo lữ hoàn hảo" nổi tiếng khắp Tu Chân giới, là tâm điểm của thiên hạ, cho đến khi đối phương kiên quyết đưa tới tờ hưu thư này.
*Tốt mã dẻ củi: hào nhoáng bên ngoài
Lâm Tầm Chu nghĩ, Lý Trú Miên có thể vì người trong lòng mà dứt khoát kiên quyết lui hôn ước, xác thật có dũng khí, có cá tính.
Thật tốt.
Đáng tiếc Lâm Tầm Chu y, đừng nói chân ái, ngay cả đối tượng để thích, y còn không có.
Thậm chí còn có người lén đồn đãi y đang tu Vô Tình Đạo —— là một người độc thân 125 năm, Lâm Tầm Chu muốn phản bác lại không tìm thấy lý do để phản bác.
Quá thảm, y cảm thấy mình tới lúc chết, cũng không thể biết chân ái là cái bộ dạng gì.
Nhất Xuyên Vũ lột quả quýt, thong thả ung dung đi bộ vào sân, liền thấy Lâm Tầm Chu đờ đẫn u buồn mà nhìn chằm chằm tờ hưu thư.
Nhất Xuyên Vũ không thể hiểu được: "Ngươi đang xem cái gì đấy, hưu thư có gì đẹp mà nhìn? Còn vì chuyện này mà nổi giận à?"
Lâm Tầm Chu lắc đầu: "Ta đang nghĩ Lý Trú Miên là người thế nào, tiểu tình nhân Lý Tam Thất kia của hắn lại là người thế nào."
Nhất Xuyên Vũ lột một múi quýt đưa cho y: "Một đôi cẩu nam nam cô phụ ngươi, còn có thể là người thế nào."
Lâm Tầm Chu không nghi ngờ gì, nhét múi quýt vào trong miệng, lập tức mày nhăn lại: "Chua...ngươi cố ý."
Nhất Xuyên Vũ cười ha ha.
Lâm Tầm Chu lười so đo với hắn, bỗng nhiên buông hưu thư, ngồi thẳng thân mình, muốn nói lại thôi.
Nhất Xuyên Vũ tò mò mà nhìn chằm chằm y.
Lâm Tầm Chu nói: "Ta muốn thử yêu đương."
Nhất Xuyên Vũ ngẩn ngơ: "Cái gì?"
Lâm Tầm Chu nghiêm túc mà lặp lại một lần: "Ta nói, ta cũng muốn tìm chân ái."
Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên cảm thấy quả quýt trong tay hết ngon.
Hắn lẩm bẩm: "Xong rồi, đứa nhỏ này sợ là choáng váng đầu óc rồi."