• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri

- ---------------

Nước trà trước mặt bốc lên khói trắng nhè nhẹ mờ ảo, Lý Trú Miên bưng tách trà lên, đầu ngón tay hơi nóng.

Nhưng tâm hắn lại lạnh.

Lý Trú Miên từ nhỏ đã được nuôi dạy trong cung, được đối xử ngang với hoàng tử. Hắn xem hoàng đế như một trưởng bối quan trọng của mình, dù cho hắn không được yêu quý bao nhiêu.

Nhưng thực chất, đối với hoàng tộc mà nói thì hắn chỉ là một thứ đồ được nuôi béo, có thể dùng xong rồi vứt bỏ khi nào cũng được. Ở trong mắt vài người, hắn là Ngọc Bổ Thiên hóa thân, có khi còn chưa được xem là một người sống.

Dù là hoàng cung hay là Yến Vương phủ cũng chưa bao giờ nhà của hắn, những hậu duệ quý tộc của hoàng thất cao cao tại thượng cũng không phải người nhà của hắn. Gió lạnh bỗng nhiên cuốn màn phất lên, thổi vào trong phòng, Lý Trú Miên bỗng dưng nhớ tới tuyết trắng Minh Tông, nhớ tới Lâm Tầm Chu, trong lòng vậy mà lại dần dần an ổn.

Hắn đã có được một phần yêu thương đáng quý, độc nhất vô nhị trên thế gian này, đủ để lấp đầy cả trái tim hắn. Những tiếc nuối quá khứ kia, cần gì phải để ý.

Chuyện quá khứ đã không thể cứu trở về, nhưng chuyện tương lai vẫn còn kịp sửa lại.

Lý Trú Miên nhìn chăm chú ảnh ngược của mình trong nước trà, bình tĩnh nói: "Muốn thiên địa hoàn chỉnh trở lại, ngoại trừ lấy ta đi vá trời, không có biện pháp khác?"

Lão hoàng đế trầm mặc không nói. Vì thế Lý Trú Miên nhẹ nhàng gõ bàn: "Ta hiểu rồi."

Lão hoàng đế thở dài: "Ta cũng đã thử nghĩ tới biện pháp khác, cũng nghĩ tới có lẽ chưa chắc sẽ đi đến bước này. Đáng tiếc rốt cuộc vẫn là...có lẽ đó là ý trời, ngươi đã được ông trời sắp đặt là phải quay về với thiên địa, đó là chốn về của ngươi."

Chốn về của ta?

Lý Trú Miên buông tách, thần sắc bình tĩnh: "Cho dù máu ta là máu hoàng tộc, thân xác ta là Ngọc Bổ Thiên, nhưng linh hồn ta thuộc về chính ta."

Thuộc về nơi này, thuộc về nhân gian.

Lão hoàng đế há miệng muốn nói, cuối cùng lại chọn im lặng. Lão nhìn vào mắt Lý Trú Miên, bỗng nhiên nhớ không nổi bộ dạng của đối phương khi còn nhỏ. Ở trong trí nhớ của lão, người trước mặt lão là Hóa Thần trời sinh, là thiên hoàng quý trụ, nhưng có lẽ lại chưa từng có ai thật sự hiểu được suy nghĩ của hắn.

Lý Trú Miên không chờ lão hoàng đế trả lời, nhàn nhạt nói: "Nếu ta không muốn đi vá trời thì sao?"

Lão hoàng đế trầm mặc thật lâu mới nói: "Không ai có thể ép ngươi."

Lý Trú Miên rốt cuộc cười khẽ một chút, chưa nói có hay không. Hắn im lặng đứng dậy, xoay người muốn đi. Phía sau bỗng truyền đến thanh âm lão hoàng đế: "Ta thật ra vẫn luôn coi ngươi như một đứa cháu hoàng tộc để đối đãi, ngươi là Yến Vương thế tử, là vãn bối của ta, cũng không ai chỉ xem ngươi như một thứ vũ khí thuần túy. Vì ngươi, ta cũng đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, nhưng ta chỉ là một Hóa Thần, rốt cuộc cũng không thể nhìn thấu thiên mệnh."

Bước chân Lý Trú Miên hơi hơi dừng lại.

"Có lẽ thứ Thái Thượng nhìn thấy sẽ không giống ta. Thiên địa bao la, sẽ luôn có một đường sống."

*****

Từ khi Lâm Tầm Chu bắt đầu dẫn động linh khí bốn phía để duy trì trận pháp, xung quanh đã bắt đầu giáng tuyết. Cỏ khô lạnh lẽo run lên ở trong gió lạnh, loạn tuyết bay múa, bao phủ cả Thiên Mộ sơn.

Nhóm người duy trì trận pháp lá chắn đã thay đổi một lần, Liễu Sơ Vân và Lý Tam Thất cũng thối lui đến đám người phía sau. Liễu Sơ Vân dùng kiếm chống đỡ, có chút mệt mỏi nở nụ cười.

Hắn dùng khuỷu tay huých Lý Tam Thất, thấp giọng cười nói: "Trán ngươi đầy mồ hôi rồi, căng thẳng tới vậy à?"

Lý Tam Thất không phục nói: "Ta mệt. Không phải khi nãy ngươi cũng hồi hộp sao? Đừng cho là không nhận ra."

Liễu Sơ Vân lại cười lớn vài tiếng mới nói: "Có Lâm tông chủ ở đây, ta không sợ."

Lý Tam Thất kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm biết ngay trong lòng ngươi luôn xem Lâm tông chủ là thiên hạ đệ nhất. Hắn nhịn không được hạ giọng nói: "Lá chắn hôm nay bỗng nhiên hiện ra vết nứt, dù cho Lâm tông chủ kịp thời ra tay nhưng vẫn khiến ta lo lắng..."

Tươi cười trên mặt Liễu Sơ Vân cũng phai đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua lá chắn cách đó không xa, than nhẹ một tiếng: "Ta hiểu. Chỉ là nếu ngay cả Lâm tông chủ cũng giải quyết không được việc này, vậy có lẽ cũng không còn ai có thể giải quyết. Nghĩ nhiều vô ích, không cần lo chi cho thêm sầu. Lý Nhất Cửu, ngươi đang ngẩn người nghĩ gì?"

Lý Tam Thất bừng tỉnh hoàn hồn: "À, ta vừa mới nghĩ đến Yến Vương điện hạ."

Lý Trú Miên đã mất tung tích một khoảng thời gian, trận pháp lá chắn rung chuyển khi nãy cũng không thấy ngài ấy xuất hiện. Liễu Sơ Vân nghĩ đến đây thì nhịn không được nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn chưa nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Có lẽ Vương gia còn chuyện khác."

Lý Tam Thất cũng hiểu Liễu Sơ Vân ngầm khó chịu. Lý Trú Miên chậm chạp không hiện thân, tất nhiên sẽ khiến người khác bất mãn dù nhiều hay ít. Lý Tam Thất lại nghĩ đến hình như gần đây điện hạ đang bày mưu tính kế rất nhiều chuyện, thần thần bí bí cái gì cũng không nói, nhịn không được mặt ủ mày ê mà thở dài: "Điện hạ tất nhiên có suy tính của điện hạ...... Điện hạ?!"

Lý Tam Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, Liễu Sơ Vân giật mình cũng nhìn theo hắn về phía xa xa.

Một người đón gió đạp tuyết, mỉm cười đi tới. Nét cười này rõ ràng ôn nhu, nhưng nhìn người nọ giơ tay nhấc chân lại vô cớ sinh ra một loại quý khí ngạo nghễ, làm người nhịn không được cúi đầu rũ mi.

Hắn không biết mình đi vào nơi này lúc nào, chỉ là nơi hắn đi qua, đám người đều dần dần an tĩnh lại. Ai cũng nhận ra thân phận của hắn, sôi nổi hành lễ: "Yến Vương điện hạ."

Lý Trú Miên cười gật đầu thoáng đáp lại. Thái độ hắn bình thản tự nhiên, người chung quanh bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: Yến Vương Lý Trú Miên kiêu căng tùy hứng trong lời đồn, kỳ thật là người rất ôn hòa.

Lý Trú Miên đúng lại trước mặt Lý Tam Thất cùng Liễu Sơ Vân, cười cười: "Các ngươi ở chỗ này à."

Liễu Sơ Vân hơi hơi ngẩn người, nghĩ thầm Yến Vương điện hạ vậy mà lại biết hắn sao? Hắn theo bản năng mà hành lễ nói: "Đệ tử Minh Tông Liễu Sơ Vân, bái kiến Yến Vương điện hạ."

Lý Trú Miên mỉm cười nói: "Ta biết ngươi, Tầm Chu từng nhắc qua ngươi."

Tầm Chu? Tầm Chu gì? Liễu Sơ Vân cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, sau một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại. Lúc hắn rốt cuộc nhận ra Lý Trú Miên đang nói gì thì nhịn không được giật mình tại chỗ.

Tông chủ nhắc qua ta? Không, trọng điểm là tại sao Yến Vương sẽ biết hắn trông thế nào? Tại sao ngài ấy gọi tông chủ thân mật như vậy? Ai cũng biết Minh Tông và Yến Vương phủ oán hận chất chứa đã lâu, nhưng giờ khắc này, giọng điệu Lý Trú Miên khi nhắc tới Lâm Tầm Chu lại ôn nhu lưu luyến, làm gì có vẻ như một đôi kẻ thù không đội trời chung.

Liễu Sơ Vân cảm thấy mình ngốc ngốc, người chung quanh cũng lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, chỉ có Lý Trú Miên vẫn bình thản ung dung.

Lý Tam Thất bên cạnh phản ứng nhanh nhất, thấy Lý Trú Miên hình như không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng hỏi: "Điện hạ đi đâu? Bên này thiếu chút nữa xảy ra chuyện..."

Lý Trú Miên nghe vậy thì hơi hơi nhướng mày: "Cùng Tầm Chu đi giết người."

"Hả?"

Lý Trú Miên cười cười, quay đầu nhìn về hướng Thiên Mộ sơn. Giờ khắc này, đỉnh núi có người cũng đang xuyên qua gió tuyết dõi về hắn.

Lý Trú Miên biết Lâm Tầm Chu đang nhìn hắn, tiếp tục nói: "Ma Quân đã chết. Trước khi chết gã còn phát rồ muốn tấn công lần cuối cùng, mới khiến cho lá chắn rung chuyển. Đừng sốt ruột, ta tới là để giải quyết chuyện này."

Thanh âm hắn không lớn, nhưng người ở đây đều nghe được. Đám người đột nhiên yên tĩnh một chốc, bỗng nhiên lại ồn ào lên.

Ma Quân đã chết!

Ma Quân là ai? Có thể nói nó là bóng ma Tu Chân giới nhiều năm qua, giờ khắc này chợt nghe được nó đã chết, cứ như mây đen bao phủ trong lòng mỗi người đều bị tiêu tán, thậm chí còn có vẻ như đang nằm mộng chưa tỉnh. Nếu không phải lúc này còn có lá chắn chưa hoàn toàn ổn định, chỉ sợ là đã nổi lên một trận hỗn loạn.

Lý Trú Miên cũng nhịn không được mà nhoẻn miệng cười tươi hơn chút, quay đầu nhìn Lý Tam Thất đang trợn mắt há hốc mồm kích động không thôi, nói: "Tam Thất, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng nhờ ngươi thay ta coi chừng Yến Vương phủ. Cả Lý Nhị Bát nữa, mấy năm nay, đa tạ các ngươi."

"...Cái gì?" giọng Lý Trú Miên rất bình tĩnh, nhưng Lý Tam Thất lập tức nhận ra có chỗ không ổn. Hắn bỗng nhiên hoàn hồn lại khỏi niềm vui sướng, ngơ ngẩn hỏi.

Lý Trú Miên không trả lời, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, quay đầu đi về hướng Thiên Mộ sơn.

Lý Tam Thất theo bản năng đuổi theo một bước, nhưng mà Lý Trú Miên đã biến mất tại chỗ.

Trực giác của hắn mách bảo có chuyện không ổn, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi mờ mịt.

Cố tình đúng lúc này lại truyền đến giọng nói nghi hoặc của Liễu Sơ Vân từ phía sau: "...... Tam Thất?"

Lý Tam Thất: "......"

*****

Trên Thiên Mộ sơn, Lý Trú Miên đi đến trước mặt Lâm Tầm Chu.

Đầu ngón tay Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng điểm vào trận pháp lá chắn, linh khí bốn phía khuấy đảo, đều hội tụ về hướng lá chắn.

Lý Trú Miên trầm mặc không nói, bỗng nhiên tiến lên một bước, từ sau lưng ôm lấy Lâm Tầm Chu, nắm chặt tay y.

"Cùng nhau," Lý Trú Miên thấp giọng nói, "Ngươi có thể đỡ mệt hơn chút."

Lâm Tầm Chu hơi hơi sửng sốt một lát: "...Chung quanh có rất nhiều người."

Đâu chỉ nhiều người, tất cả mọi người đều đang chú ý vào đây, tất cả mọi người đều đang dõi về hướng bọn họ.

"Ta biết." Lý Trú Miên bắt lấy tay Lâm Tầm Chu, mười ngón giao triền, rũ mắt nói, "Nhưng ta muốn cho tất cả mọi người biết ta thích ngươi."

"Hơn nữa chúng ta cũng đã đính hôn, đáng lý nên ở bên nhau."

"...Ừm."

- ------------------

Lời tác giả:

Lý Trú Miên: Nhân cơ hội này mà nhẹ nhàng lấp liếm chuyện từ hôn. Tóm lại đã đính hôn thì là người của ta!!


Bên kia, Lý Tam Thất đột nhiên bị lộ tẩy:...Ta cảm thấy chung quanh có sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK