Nhan Vô Ưu nhìn một màn gia đình tiêu chuẩn văn hoá trước mặt chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu. Nếu như 1 năm trước cô còn nghi ngờ thì hiện tại bản thân có thể chắc chắn mình đã xuyên vào một cuốn Mary Sue NP não tàn! Hơn nữa còn là nữ phụ?!
Đúng vậy, một năm trước Nhan Vô Ưu - một nữ sinh bình thường đến rất bình thường, otaku ăn nằm chờ chết đọc phải một cuốn tiểu thuyết mạng mang tên " Tiểu bảo bối của tứ đại nam thần". Nữ chính trong này cũng chả có gì hơn người, vẫn là cái hình mẫu ngốc ngốc không não thấy trai đẹp là ra vẻ không quan tâm rồi cãi nhau chí choé với người ta, kịch bản vẫn là oan gia thành đôi, con ông cháu cha vấp phải sự phản đối của gia đình....bla..bla
Nhưng nữ chính kia cũng chẳng tốt đẹp gì cho kham, Nhan Vô Ưu thấy có một nữ phụ trong đó cùng tên với mình sống chết bám lấy nam chính mà người đó là chị gái cùng mẹ khác cha của nữ chính, đến cuối cùng vẫn là bị hành thê thảm.
Bản thân cô cũng chỉ nói vài câu thôi mà, vì cái gì cái đồng hồ trên kệ không ai đụng liền rơi bụp xuống đầu cô đến khi cô tỉnh dậy liền thấy mình đang ở một chỗ lạ hoắc, cơ thể lạ hoắc, danh tính.... Cô biết a!
Nói vài câu thôi mà! Có cần phũ phàng vậy không? Xuyên rồi còn làm một nữ phụ thúc đẩy tình tiết! Đại thần xuyên không, chúng ta thương lượng lại được không?
Bất quá lúc cô xuyên đến kịch tình còn chưa bắt đầu nên cô cũng chỉ nghi ngờ thôi nhưng một năm sau bị lôi cổ về thành phố S mới biết! Ha ha, quả nhiên mình là nữ phụ bị ném đi du học ở bên Mỹ trở về liền cùng em gái khác cha khác mẹ là nữ chính tranh nam nhân! Ta phải làm sao đây?!
- Con ăn xong rồi!_ Nhan Vô Ưu càng nghĩ càng mệt não, buông bát cơn còn một nửa xuống muốn quay về phòng của mình
- Cơm hôm nay ba con làm, ít nhất cũng ăn hết bát cơm đi!_ Trần Mỹ - mẹ của cô lạnh giọng nhắc nhở, Nhan Vô Ưu liếc bà ta có chút lười cũng mệt, trong nguyên tác bà cô này cũng chẳng yêu thương gì nữ phụ còn muốn cô cho tình nhân của bà ta mặt mũi sao
- Ba con? Ba con không phải mất rồi sao?_ Nhan Vô Ưu bày ra biểu cảm ngạc nhiên, ngây thơ đến tuột độ nhưng câu nói của cô hiển nhiên là một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt người đàn ông kém mẹ cô 5 tuổi đang ngồi bên cạnh
- Nhan Vô Ưu!!_ Trần Mỹ đập mạnh tay xuống bàn, cô để ý thấy đôi đũa trên tay bà ta hình như gãy làm đôi hiển nhiên đối với thái độ này của cô cực kỳ tức giận. Nhan Vô Ưu một chút biểu cảm cũng không có trực tiếp đứng dậy bỏ lên phòng
Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại hoàn toàn tách riêng cô ra khỏi màn kịch gia đình ba người ngoài kia, cô thở dài một tiếng, chuyến bay mất 17 tiếng và việc chênh lệch múi giờ khiến cô vô cùng mệt mỏi vậy mà còn phải cố chống đỡ diễn một màn bữa cơm gia đình vui vẻ hoà thuận ngoài kia nữa! Quả thực là hành xác!
Nhan Vô Ưu thoáng nhìn bóng hình phản chiếu trong gương, một thiếu niên ngây ngô tuổi 16 -17 cái tuổi đẹp nhất đời người, gương mặt trái xoan trắng như ngọc, mái tóc đen mượt đặc trưng của người châu á được cắt ngắn nhưng đôi mắt mang màu xanh thẫm như đáy biển đặc trưng của người châu âu...
Rất đẹp! Nhan Vô Ưu không biết dùng nhiều từ ngữ quá hoa mỹ chỉ hình dung được hai từ như vậy. Nữ phụ này là con lai á - âu, lúc cha mất thì năm 12 tuổi bị tống sang Mỹ, người mà cô gọi là mẹ khi chồng vừa hạ huyệt lập tức đem một người đàn ông cùng con gái ông ta về nhà, lúc đó cô chưa xuyên nên cũng không quá rõ ràng, số phận của nhân vật phụ hầu hết cực kì mờ nhạt để làm nền cho nhân vật chính nhưng "Nhan Vô Ưu" trước đó xem ra rất tức giận và tuyệt vọng, tuyệt vọng đến quẫn trí đem tóc dài cắt xuống. Lúc cô xuyên qua đã phải rất vất vả hôm mưa lặn lội tới tiệm cắt tóc chỉnh lại, bất quá cô đối với kiểu tóc tomboy này không có gì dị nghị sau này phát sinh ra vài việc cô còn cảm thấy tóc ngắn kiểu này rất tiện lợi theo thói quen thấy gần dài đến vai sẽ cắt xuống vì vậy bộ dáng hiện tại của cô người ngoài nhìn vào còn tưởng gia đình này có một cậu con trai một cô con gái chứ đâu nghĩ đến nhà này có hai đại tiểu thư!
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên kèm theo giọng nói mềm nhẹ mang chút do dự:
- Chị hai, chị có trong đó không?
Nhan Vô Ưu nhíu mày mở cửa, thiếu nữ tuổi 16 thân hình đều nở nang, mái tóc nâu nhạt xoã ngang lưng, gương mặt rất đáng yêu, đồng tử ngập nước như chú thỏ ngoan ngoãn khiến người ta muốn ôm vào lòng bảo vệ, Nhan Vô Ưu cảm thán trong lòng quả nhiên là nữ chính bạch liên hoa! Cái vỏ bọc nhìn thuần khiết đến vậy.
- Chuyện gì?_ Nhan Vô Ưu lạnh nhạt nhìn cô ta như nhìn một cây cột, cô thật sự rất mệt, mí mắt sắp chống không được nữa rồi
- Chị...em xin lỗi về việc cha con em tới đây khiến chị khó chịu nhưng bây giờ chúng ta đã là người một nhà, em tin chắc chúng ta có thể hiểu nhau và hoà thuận hơn trước!_ Lâm Ngọc Nhi cắn môi, đôi mắt đầy vẻ anh hùng kiên cường bất khuất nhìn cô
- Thế thôi?
- A....?_ Lâm Ngọc Nhi ngạc nhiên
Nhan Vô Ưu không chút cảm xúc đóng cửa lại, ngay cả vẻ mặt trực khóc của nữ chính Lâm Ngọc Nhi cũng không rảnh nhìn tới, vô cùng quy củ lên giường, đắp chăn, vào mộng.
Lâm Ngọc Nhi hoàn toàn không ngờ tới thái độ của Nhan Vô Ưu lại lạnh nhạt xa cách như thế, cô luôn tự tin vào vẻ bề ngoài của mình, cũng giống như tin vào việc chỉ cần nhìn thấy bộ dáng em gái ngoan hiền này Nhan Vô Ưu - người chị không chung dòng máu có dung mạo rất đẹp mắt kia sẽ lập tức vui vẻ nắm tay cô gọi một tiếng "em gái" nhưng Lâm Ngọc Nhi không ngờ tới thái độ của Nhan Vô Ưu lại như thế không nóng không lạnh mà là hờ hững. Đôi mắt của Nhan Vô Ưu nhìn cô như một vật thể không sự sống, cái vẻ người sẽ không nổi giận với một cái ghế khiến Lâm Ngọc Nhi vô cùng khó chịu, đôi mắt đầy căm hận chĩa vào cánh cửa đóng chặt