- Tôi là Lâm Ngọc Nhi! Học sinh mới! Mong mọi người giúp đỡ!
Màn giới thiệu kinh điển! Lớp chọn kinh điển! Tụi con trai mắt trái tim kinh điển và thái độ ghen tị kinh điển của các bạn gái!
Nhan Vô Ưu bỗng nhiên có cảm giác rất không thật, may mắn nữ chính thấy mặt cô cũng chỉ bày ra bộ dáng xấu hổ cười cười chứ không giống như vừa nãy lớn tiếng hô một tiếng chị hai
Nhan Vô Ưu đối với Lâm Ngọc Nhi trực tiếp coi cô ta là không khí, chọn một chỗ ngồi cuối dãy gần cửa sổ ngồi xuống
- Chào, bạn là học sinh mới hả?
Người ngồi bàn trước cô là một cô gái gương mặt tròn trĩnh, cả người bao bọc bởi sự tươi trẻ của tuổi 16, thân hình có phần nhỏ nhắn, so với Nhan Vô Ưu thì thấp hơn một chút, thoạt nhìn là một người vô cùng hoạt bát, tự nhiên mà bắt chuyện với Nhan Vô Ưu
- Ừ, Nhan Vô Ưu!_ Nhan Vô Ưu thật gật đầu trả lời vấn đề này, có vài người mang trên mình một loại giác quan thứ sáu giống như động vật cảm giác được nguy hiểm, họ có thể dễ dàng nhận biết người trước mặt có nên tiếp xúc hay không! Mà cô gái trước mặt hoàn toàn nằm ở mức không cần phòng bị, Nhan Vô Ưu cũng không phải tuýp người sống biệt lập với xã hội, hay đúng hơn xây dựng được cái gì gọi là hình tượng cool, ngầu lòi lạnh băng gì đó thật sự rất tốn sức! Có được bạn mới thì cứ kết thân thôi!
- A, còn mình là Mạc Trúc Thu! Mình học sớm hơn 2 tuần nên có gì cần bạn có thể hỏi mình!
Nhan Vô Ưu nhìn Mạc Trúc Thu cười đến chói mắt, nụ cười đơn thuần ngây ngô khiến cô nhớ tới trước khi xuyên qua cô từng có một đứa bạn cũng giống vậy
Bất quá, nhỏ đó là một hủ nữ, nhỏ hình như tên Lăng Vũ thì phải, gia đình cũng làm công ăn lương bình thường thôi nhưng chỉ cần nhờ nhỏ việc nhỏ giúp được thì nhỏ nhất định giúp hết mình. Nhỏ với cô cũng xem như chi âm chi kỷ cứ đánh nhau với nhóm nào là ơi nhau một câu, nhưng mà chơi với nhau lầy dễ sợ.
Hôm trước cô cũng giới thiệu cho nhỏ một chuyện NP não tàn cổ đại tu chân gì đó không biết nhỏ đọc xong có xuyên qua như cô không nhỉ?
( Ở một nơi nào đó cách đây hàng chục thập niên, các thế gia còn tu tiên học đạo đánh hung thi, một vị thiếu niên tuyệt sắc, thuỷ lam mâu trong vắt mở ra một quyển sách, bấm ngón tay tính toán gì đó, khoé miệng hơi giật giật, ngửa mặt lên trời hét lớn: " Nhan Vô Ưu! Tôi hận bà!" Sau đó thình lình một vị nam tử huyền y từ phía sau xuất hiện, khí thế bức người nâng cằm thiếu niên: " Ngươi vừa rồi gọi ai? Hửm?" Kế đó là những cảnh, khụ, tắt màn hình đi nha!
Nếu muốn biết số phận của Lăng Vũ mời đi đọc "Hủ nữ xuyên nam phụ: Ta không biết gì cả! Là nam chính tự tìm đến!")
Nhan Vô Ưu đối với những kiến thức mình học qua một lần không hề có hứng thú, bắt đầu tìm trò giết thời gian. Đảo mắt một vòng quanh lớp, 60% trong này là loại thiên chi kiêu tử không nên đụng đến, 20% là con nhà nòi cuồng học, 20% còn lại là loại miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn lúc nào cũng khép nép một chỗ
Nhan Vô Ưu tính toán xong bắt đầu yên lặng đếm xem cái cây phượng bên ngoài có bao nhiêu lá, thật sự rất nhàm chán!
Căn teen là gì? Theo kinh nghiệm rút ra từ toàn bộ các truyện ngôn tình vườn trường thì đây chính là nơi mà các hotboy của trường tụ tập nghe một đâm lời ca tụng hò hét của bọn con gái, cũng là nơi kịch tình tiếp tục diễn ra
Nha Vô Ưu vừa cất quyển sách vào trong thì Mạc Trúc Thu hào hứng lôi kéo cô xuống căn teen, cô cũng không phản đối, dù sao còn chưa ăn sáng. Nhìn cô nhóc tung ta tung tăng ôm về một đồ ăn vặt chất cao như núi Nhan Vô Ưu kiềm xuống khoé miệng giật giật thầm nghĩ nếu ngày nào Mạc Trúc Thu cũng ăn như vậy thì cha mẹ cô nhóc chắc chắn rất cực khổ nuôi được cô nhóc lớn đến từng này đi!
- Chị hai, em ngồi đây được không?
Giọng nói Nhan Vô Ưu không muốn nghe lại vang lên. Lâm Ngọc Nhi cầm theo khay đồ ăn đơn giản đạm bạc như người đang giảm cân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô dù cô chưa trả lời có cho phép hay không, Nhan Vô Ưu nhíu mày thuỷ chung vẫn không nói, Mạc Trúc Thu cảm thấy tâm trạng của cô hình như tụt xuống thì rất biết thời thế đẩy một đĩa bánh kem mình sắp ăn đến trước mặt cô:
- Khoa học đã chứng minh ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng vui vẻ hơn!
Vậy khoa học sao không chứng minh đại thần xuyên không tồn tại hả?!
- Oaaa! Đẹp trai quá!
- Nam thần của lòng em!
- Tứ thiếu mau nhìn em đi!
Một loạt tiếng hét đề xi ben cao vút chấn động đến mức Nhan Vô Ưu có thể mơ hồ nghe được tiếng nứt vỡ của cửa sổ thuỷ tinh đằng sau mình
Và đây! Xin giới thiệu dàn iphon à nhầm, idol đang bước đi trên sàn catwalk chính là đại danh lẫy lừng tứ đại nam thần!
Đỗ Phi Hàn - cha là ông lớn của tập đoàn dầu mỏ nhất nhì châu âu
Thanh Phong - Boss đứng đầu nhóm hắc đạo khét tiếng trong thế giới ngầm
Diệp Vãn Kỳ - Cùng quản lý nhóm hắc đạo của Thanh Phong, gia tộc lớn mạnh
Cuối cùng là Vương Quân Lâm - cậu chủ của Vương thị mà cô vừa đụng độ lúc sáng
Nhan Vô Ưu đối với phản ứng của bọn con gái chỉ có thể hộc ra hai chữ "khoa trương", lại nhìn qua Mạc Trúc Thu cũng sắp nhỏ nước miếng thầm chậc lưỡi, dù sao so với việc thấy trai đẹp là kiếm chuyện cãi nhau để người ta chú ý thì việc mê giai ra mặt vẫn tốt hơn nhiều lắm! Cô còn cảm thấy sống chân thật như vậy cũng không tệ!
- Ôi! Anh ấy đang tiến về phía mình kìa!
- Không đúng! Là phía tui!
Nhan Vô Ưu cúi đầu thong thả gặm cái bánh trước mặt mặc kệ việc tụi con gái gần bàn mình đang la hét, trong lòng thầm đếm 1...2...3
- Chúng ta có từng gặp nhau chưa?
Lâm Ngọc Nhi dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn người con trai đứng trước mặt mình, cậu ta rất đẹp trai, trên môi nở nụ cười nhẹ ôn hoà khiến người khác có cảm giác thân thiện, đồng phục rất chỉnh tề là thẳng tắp như một quý ông lịch lãm - Diệp Vãn Kỳ!
- Chúng ta chưa từng gặp!_ Lâm Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Vãn Kỳ một cái, một bộ dáng bình thản trả lời, gương mặt hơi ngẩng cao có vẻ giống tự đắc làm bọn con gái bàn bên cạnh hận nghiến răng, được một trong tứ đại nam thần bắt truyện mà còn ra vẻ!
Hai hàng chân mày của Diệp Vãn Kỳ bỗng nhiên cau lại, nụ cười ôn hoà biến mất hoàn toàn, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn nhìn Lâm Ngọc Nhi:
- Xin lỗi! Tôi không hỏi cô, tôi nói người bên cạnh!
Lâm Ngọc Nhi mặt trắng bệch, câu nói này thật sự như một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô. Căn teen vang lên vài giọng cười khinh miệt, ngay cả Mạc Trúc Kỳ ngồi đối diện Nhan Vô Ưu cũng cười đến đập bàn, thật sự không để cho cô chút mặt mũi nào!
Diệp Vãn Kỳ hoàn toàn không để ý đến cô gái bị ảo tưởng tự hại mình mất mặt kia, tiến gần hơn một chút, đối mặt với Nhan Vô Ưu đôi mắt mang theo phức tạp, hỏi lại:
- Chúng ta từng gặp nhau chưa?
-.... Có thể!_ Nhan Vô Ưu đối với sự tiếp cận này vô cùng bình tĩnh, khoé môi hơi nâng lên
Diệp Vãn Kỳ nhìn phản ứng của cô, nghiềm ngẫm một chút, đôi mắt xoẹt qua một ý cười sau đó đứng thẳng dậy, bàn tay nâng biểu lộ muốn bắt tay:
- Tôi là Diệp Vãn Kỳ! Rất vui được làm quen!
Cậu ta nhấn mạnh chữ "rất vui" chứ không phải "rất hân hạnh" người tinh ý sẽ nhận ra đây không phải một câu chào hỏi xã giao bình thường.
Nhan Vô Ưu cũng chẳng ái ngại bắt tay cậu ta nói:
- Nhan Vô Ưu, tôi cũng rất vui!
-------
- Vãn Kỳ! Chuyện gì vậy?
Diệp Vãn Kỳ sau khi cùng Nhan Vô Ưu chào hỏi thì cũng không dây dưa nhiều lập tức quay trở về chỗ ngồi của mình, Trình Phong thấy cậu có vẻ là lạ, Diệp Vãn Kỳ bày ra vẻ mặt này làm người khác không đoán được cậu ta rốt cục có tâm trạng gì
Diệp Vãn Kỳ cười nhẹ:
- Hình như....tôi thấy được mình ở quá khứ...