Thời điểm Cố Mính tỉnh lại, trong nháy mắt nàng trở nên ngây ngốc, nàng còn nghĩ là mình còn chưa tỉnh ngủ chỉ đang nằm mơ mà thôi .
Nàng nằm trên một chiếc giường xa lạ, gian nhà được bố trí theo kiểu kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây ,mang lại cho nàng một cảm giác thời đại đang hỗn loạn, khiến nàng trong một chốc một lát không thể nào phân biệt được mình đang ở địa phương nào, điểm chết người chính là…… Nàng động một chú toàn thân cảm thấy như bị xe nghiền qua, chỗ nào đó là nóng rát, nếu không phải ở trong mộng, ý niệm đầu tiên hẳn là —— Trời má! Báo nguy!
Trong xã hội nàng đang sống , nàng đã từng bán bánh quẩy để kiếm sống, lăn lê bò lết thường xuyên nằm vùng để làm một phóng viên nhiệt huyết, thiếu chút nữa đã bị đánh gãy chân, liều mình thâm nhập để điều tra tin tức bản thảo lại không được duyệt, sau đó nàng chuyển sang mảng khác viết về các loại tình cảm, quan hệ của giới giải trí, đã làm phóng viên giải trí viết qua các tin tức bên lề của minh tinh điện ảnh , đã làm qua paparazzi, trời gió lạnh nàng run người mai phục bên ngoài chung cư của các hoa đán nổi tiếng cùng các tiểu thịt tươi , để chụp được cảnh bọn họ đêm khuya cuồng loạn hoan ái, làm ảnh hưởng lớn đến mọi người Cố Mính còn chuốc say ông chủ của mình , có đôi khi nàng còn rất đắc ý với điều này.
Xã hội nàng sống muôn màu muôn vẻ, lúc lên xuống thất thường, cũng đã làm vịt cạn bị sặc nước qua vài lần, không chết đuối được nhưng hơn phân nửa là người sống không ra người.
Cố Mính cũng không có lãng phí qua những gì mình đã học được, ba mươi mấy năm qua nàng sống miệng lưỡi luôn trơn tru, sống hai mặt, bạn giường bên người cũng đã đổi qua vài người, tất cả đều là chia tay trong hòa bình không quan hệ, một ngày nào đó chán ghét mối quan hệ hiện tại, liền không do dự lãng phí thời gian liền kết thúc mối quan hệ này , làm một nhà biên tập mới, cũng đã tốn thời gian vài năm kinh doanh một cái danh hào với công chúng, lấy tiền bôi đen tẩy trắng là chuyện không thể thiếu được, phạm sai còn có thể tự bào chữa tự thành lập một phái, nhưng không thể hủy diệt hình tượng mình được.
Nàng tự nhận là mình có khả năng nhanh nhẹn linh hoạt trăm biến, nhưng gặp tình hình trước mắt này cũng có chút luống cuống.
Hầu gái đang đứng trước giường nàng , thật cẩn thận mà gọi nàng: “Di thái thái, dậy ăn một chút gì đi?”
Di thái thái?
Đó là cái quỷ gì?!
Cố Mính nằm trong chăn tới mười phút, vẫn luôn tự thôi miên chính mình đây chỉ là một giấc mộng chân thật hoang đường mà thôi, chờ lúc tỉnh lại liền sẽ trở lại ổ chó của chính mình, ngay cả trong chăn lưu lại mơ hồ hơi thở xa lạ nam nhân đều chân thật như vậy —— chân thật đến đáng sợ.
Nàng cự tuyệt tự hỏi chính mình.
Quá mức hoang đường, đại não nàng đình chỉ hoạt động.
“Cố Di đã quá ——”
Hầu gái rất tận hết chức trách trách của mình, ngẩng đầu nhìn xem mặt trời dần lặn xuống, vị Di thái thái này còn tiếp tục ngủ, các nàng đều hoài nghi có phải hay không tối hôm qua vị di thái thái này bị thiếu soái ở trên giường lăn lộn đến chết, muốn đưa đi bệnh viện chạy chữa, cho nên thanh âm mới càng ngày càng vội vàng.
Cố Mính khẽ kéo một chút góc chăn lên, lộ ra đầu tóc rối loạn, trong ánh mắt tất cả đều là nghi hoặc: “Cô kêu ta là gì?”
Hầu gái thình lình bị khiếp sợ, nhìn đến một đầu tóc rối bời cùng ánh mắt sáng quắc, trong lòng đã ở suy đoán vị này tân Di thái thái có phải hay không tính tình không tốt lắm, liền cẩn thận trả lời: “Thiếu soái phân phó mọi người gọi như vậy, nói Di thái thái họ Cố, là thiên kim của Cố thự trưởng gia.”
Thự trưởng phía trước còn mang theo chức phó tự, bất quá vị này có thể đem khuê nữ mình đưa đến trên giường Thiếu soái , nói không chừng qua mấy ngày cái phó tự này liền có thể biến mất.
Cố Mính sợ ngây người.
Cốt truyện thực sự có chút quen thuộc —— Thiên kim Cố thự trưởng gia đưa đến trên giường thiếu soái …… Đây chẳng phải là tiểu thuyết ngược luyến tình thâm mà trước khi nàng ngủ đã xem qua sao ?
Thiên kim Cố thự trưởng gia đương nhiên không phải là vai chính, mà là thân ở tại Tào doanh tâm ở Hán ,đen đủi, bị cha ruột nàng đem tặng trong khi bản thân cô cũng đã có người tình, tuy chỉ là người vô danh tiểu tử nghèo, làm tra nam tiện nữ tiểu thuyết tổ hợp khiến nam chính đá thử vàng lửa , nữ chủ chẳng những “Thông tuệ” phát hiện gian tình của nàng, mà còn “Xảo diệu” dẫn đường cho Thiếu soái biết, vì thế sinh mệnh tuổi trẻ của nàng đã bị tra nam đùng một phát viên đạn bay vào đầu mà kết thúc.
Nữ chủ đạp lên thi thể của nàng cùng nam chủ nghênh đón ngược sau ngọt, ai cũng không hề nhớ rõ trên đường tình yêu bọn họ có viên đá cản đường.
Viên đá cản đường Cố Mính:…… Này, mẹ nó làm nhiều chuyện thiếu đạo đức nhiều năm nên bị báo ứng sao?
Nàng không phải là người hay buồn sầu suy nghĩ, trong bọc chăn rối tung tóc nhảy xuống mà đi, kề sát vào gương to nhìn, lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo dưới mái tóc, lông mi cong cong, làn da trắng đến sáng lên, cằm nhòn nhọn, làm biểu tình ưu sầu, cư nhiên có vài phần điềm đạm đáng yêu, tuổi ước chừng ở mười sáu bảy tuổi, đúng như trong sách đã miêu tả diện mạo của nàng, mặt ngoài thanh thuần khả ái, bên trong một bụng ti tiện, đây là nữ chính lúc giúp Thiếu soái Phùng Cù bắt gian tình đã đánh giá nàng.
Hầu gái muốn tới hầu hạ nàng mặc quần áo, nàng cự tuyệt: “Ta muốn tắm rửa trước.”
Bồn tắm xả đầy nước ấm, nàng đem chính mình toàn bộ đều ngâm ở trong nước ấm áp, trong khổ mà vui suy nghĩ: Thiếu soái trong nhà vật chất điều kiện vẫn là thực tốt, ít nhất nàng không xuyên thành khất cái ở đầu đường xó chợ, hoặc là thành một vị Liễu cô nương khác trong sách này , đương nhiên cũng là vai phụ, cảnh ngộ so nàng còn muốn bi thảm hơn.
Nga, vị kia cô nương kia còn chưa có lên sân khấu.
Cố Mính suy nghĩ đến xuất thần, nước đã lạnh mới vội vàng từ bồn tắm bò ra, hầu gái đã biết trước chuẩn bị sẵn sàng vài kiện quần áo sườn xám màu sắc phong cách khác nhau, nàng đảo qua ánh mắt , chọn một kiện trông có vẻ nhã nhặn .
Thiên kim Cố thự trưởng gia ngày hôm qua còn là nữ sinh học Sư Phạm, đã từng muốn làm một người giáo viên, còn vị Thanh bang tiểu tình lang chính là học sinh đầu tiên của nàng, mỗi tuần cố định ba ngày nàng trộm trốn ra dạy hắn đọc sách biết chữ, thành tích khả quan, chứng tỏ nàng vẫn có thiên phú dạy học rất tốt.
Chạng vạng tan học về nhà, đã bị cha ruột thúc giục trang điểm chải chuốt, giống như đóng gói một kiện đồ vật, suốt đêm đưa cho Phùng Cù.
Vận mệnh khó lường.
Nữ tử vận mệnh đặc biệt thấp.
Thời điểm Cố Mính xuống lầu, dưới lầu nhà ăn đã chuẩn bị tốt đồ ăn, canh gà đen nóng hổi, rau xào đơn giản thanh đạm, tôm nõn bóc vỏ thơm ngon …… Tràn đầy một bàn đồ ăn, cả nhà ăn to như vậy mà chỉ có mình nàng dùng cơm.
Hầu hạ nàng dùng cơm chính là một bà lão, ăn mặc một bộ quần áo màu xanh lá nghiêng khâm nút bọc áo ngắn, quần màu đen, tóc ở sau đầu búi thành kiểu toản nhi, cắm cây trâm bạc, nói chuyện cung kính chuẩn mực, khôn khéo giỏi giang: “Thiếu soái vội đi công việc, ta họ Lâm, Di thái thái nếu cảm thấy có món nào không hợp khẩu vị, nói cho ta biết là được.”
Một ngụm canh gà ác xuống bụng, Cố Mính đôi mắt đều nheo lại vì thoải mái, so với cơm hộp cùng thực phẩm đã chế biến sẵn mà nhiều năm qua nàng đã ăn, khẩu vị vốn đã bị đầu độc nặng, thường là đồ ăn thanh đạm đều cảm thấy không có hương vị, ăn cái gì đều thiên về mặn,nàng yêu thích nhất là hương vị cay nồng, không nghĩ tới một bàn thức ăn thanh đạm đã đánh thức vị giác của nàng —— cũng có khả năng nguyên nhân là do thân thể này cùng nàng vị giác không giống nhau.
“Lâm ma ma, rất vừa miệng. Thật sự cảm ơn bà.”
Nàng thành khẩn nói lời cảm tạ, một đôi mắt ngập nước, ăn tương đối nhàn nhã, nhưng tốc độ lại không chậm, gắp đồ ăn tốc độ cũng không chậm, Trước đó Tiểu Nguyệt lên lầu hầu hạ lúc xuống lầu truyền đạt cho mọi người tin tức —— Cố Di này dường như tính tình không tốt lắm.
Thế này lại là tính tình không tốt hả? Chỉ sợ là tuổi còn nhỏ, sợ là mới tới, có chút câu nệ thôi.
Lâm ma ma từ nhỏ đã hầu hạ Phùng Cù, biết thiếu soái nhà mình là cái Hỗn Thế Ma Vương, nữ nhân bên người trước nay liền không có thấy qua, có nhiều người đưa qua, cũng có người tự nhào tới, căn cứ vào địa vị xã hội của Phùng thiếu soái, chính hắn căn bản không cần lo lắng, nữ nhân người trước ngã xuống, liền có người sau tiến đến hiến thân cho hắn.
“Cố Di không cần quá lo lắng, Thiếu soái đối với người làm vẫn là thực độ lượng, chỉ cần Di thái thái hầu hạ Thiếu soái thật tâm, cuộc sống sẽ không khổ sở.” Lâm ma ma hướng Cố Mính nhìn chăm chú, không tự chủ được liền vì Phùng Cù nói lên lời hay.
Phùng Cù, hiện nay hai mươi lăm tuổi, là con trưởng của Phùng Đại soái và vợ cả sinh ra , học qua trường quân đội, đi theo Phùng Đại soái cùng trải qua chiến trường, hiện tại thuộc hạ còn mang theo hai cái binh đoàn, nếu không có gì bất trắc thì chính là người thừa kế tương lai của Phùng Đại soái .
Người ngoài nhắc tới Phùng Cù, đối với hắn đánh giặc trị quân chiến tích không rõ ràng lắm, ngược lại là trong nhà tin tức không ít, “Phùng nữ lang” chính là một cái quàn thể khổng lồ , thật thật giả giả lại cũng thuyết minh vị này thiếu soái ở chuyện nam nữ việc tương đối tùy ý.
Cố Mính ăn xong cơm, dọn dẹp xong, liền hỏi Lâm ma ma: “Ta có thể ra cửa hít thở không khí hay không ?”
Lâm mẹ cười tủm tỉm nói: “Di thái thái nói đùa, lại không phải là ngồi tù, chờ tôi kêu hai người hầu bồi ngài đi dạo, hiện tại bên ngoài có chút loạn, cũng cần chú ý an toàn.”
Cố Mính không có suy nghĩ khác, chính là nghĩ ra ngoài hít thở không khí, nhìn xem thế giới bên ngoài. Nàng đến nay còn có một loại cảm giác không chân thật, giống như cảm thấy đây là cơn ác mộng dài, có lẽ không biết khi nào liền tỉnh, vẫn như cũ đang nằm ở trong ổ chó của mình.
Lâm ma ma làm việc hiệu suất rất cao, chờ nàng từ trong lâu ra tới, đã có sẵn hai gã ăn mặc cân vạt hắc áo ngắn, hắc quần người trẻ tuổi ở tiểu lâu phía trước chờ, nhìn thấy nàng khom lưng hành lễ: “Di thái thái tốt lành.”
Này trận hình như có chút dọa người, Cố Mính nghiền ngẫm đến tâm lý nguyên chủ , lộ ra nụ cười e lệ: “Làm phiền hai vị.” Nếu không phải nàng đã biết trước cốt truyện , thì tạm thời không cần làm công tác tình báo , lấy chính nàng trình độ da mặt dày như tường thành, paparazzi khứu giác nhanh nhạy , tự nhiên là trước các hộ vệ bên người Phùng Cù, hỏi thăm chút tin tức hữu dụng , nghĩ cách thoát vây.
Lâm ma ma an bài ô tô, Cố Mính cự tuyệt.
“Ta chính là muốn chạy bộ để tiêu thực.”
Nàng đi ra khu nhà sau có tòa nhà nhỏ, lúc quay đầu nhìn lại mới phát hiện nơi này cực kỳ yên tĩnh, phía sau san sát bảy tám ngôi nhà đứng sừng sững ở vây quanh bên trong, nàng tối hôm qua ở chỉ là một trong số đó, cũng không biết phía sau có ai ở trong mấy ngôi nhà nhỏ đó, trước mặt đường phố rộng lớn sạch sẽ, chung quanh đều là những kiến trúc không khác nhau lắm, suy đoán đây không phải là khu dân cư phú quý, có lẽ ở trong tất cả đều là những người có vai trò quan trọng trong quân đội.
Thỏ khôn có ba hang, nơi này chắc chỉ là một trong những nơi ở Phùng thiếu soái.
Hai người mặc áo đen xa xa đi theo, nàng cứ đi tản bộ , đi ước chừng khoảng bốn mươi phút, phát hiện xuyên qua kia là khu của người giàu có ở, cư nhiên là nơi phố xá sầm uất, đối diện giao lộ là các loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có người nữ thì ăn mặc sườn xám đi dạo phố, người nam thì ăn mặc âu phục hoặc là áo dài, còn có trẻ em bán báo, cô gái đang bán hoa…… Rộn ràng náo nhiệt.
Cố Mính không khỏi lùi lại một bước, bừng tỉnh thì bản thân đã xông vào thế giới khác, thế giới náo nhiệt đến chân thật.
Nàng hốt hoảng xoay người, bước nhanh đi trở về.
“Tôi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.” Nàng nói.
Mặt trời đã mau chóng lặn, nàng ngồi trên ghế mây trước cửa sổ ở phòng ngủ phát ngốc, nghe được dưới lầu trong viện truyền đến âm thanh ô tô , thực nhanh có âm thanh của quân ủng đạp xuống sàn nhà vang dội , có người hầu ân cần thăm hỏi: “Thiếu soái đã trở lại!”
Tác giả có lời muốn nói: Muốn mở hố mới nhưng hưng phấn quá nên ngủ quên.
Hố mới cầu vote, cmt nhận xét có thưởng, hố mới may mắn, hoan nghênh nhảy hố.
Cảm ơn mọi người!