Cha của Doãn Chân Châu là Doãn Trọng Thu là đặc phái viên của chính phủ , còn kiêm luôn chức phó cục trưởng tình báo bộ ngoại giao , sống ở Dung thành.
Dung thành hiện nay kinh tế phồn vinh, lại có cảng biển cùng với các ngành mậu dịch lưu thông trên biển, đại soái Phùng Bá Tường còn trẻ trung khoẻ mạnh, có tinh binh cùng tướng mạnh, quân đội và chính trị chính phát triển cùng nhau không phân biệt bên nào, quyền thế hiển hách, mấy năm nay quan hệ hòa hợp với chính phủ , Dung thành có được như ngày hôm nay không thể bỏ qua công lao của Duẫn Trọng Thu.
Doãn Trọng Thu đã nhận chức được 5 năm, thiếu chút nữa đã mặc chung một cái quần với Phùng đại soái .
Nói cao sang hơn một chút, thì hai nhà có cùng một mục tiêu đều hi vọng trong thời loạn thế này Dung thành có thể ổn định để kinh tế phát triển xã hội phồn vinh, nhưng hai nhà cũng chưa tới tình trạng đồng lòng vinh cùng vinh với nhau.
Doãn Chân Châu nhỏ hơn Phùng Cù một tuổi, trước khi xuất ngoại đi du học thì có quan hệ yêu đương với Phùng Cù , nhưng bỗng nhiên cô lại bỏ mặc mà đi du học.
Dì Lâm nhắc tới Doãn tiểu thư thì khen không dứt miệng: “Nói về Chân châu tiểu thư thì tài mạo, nhân phẩm và gia thế đều là nhất đẳng nhất, nếu như không phải tiểu thư xuất ngoại nói không chừng đã sớm kết hôn cùng thiếu soái rồi.”
Dì Lâm nói những lời này vào lúc Cố Mính đang ăn sáng, tay nghề của đầu bếp trong phủ thiếu soái thật sự không tồi, hương vị thật sự không tệ, nàng mở miệng cắn một ngụm thịt nhỏ, vừa ăn vừa nghe chuyện cũ của Phùng thiếu soái tự nhiên khẩu vị ăn uống rất tốt.
“Lần này Doãn tiểu thư trở về, có phải hay không sẽ nhanh chóng kết hôn với Phùng thiếu soái?”
Dì Lâm có chút gấp gáp, vị tiểu di thái thái này cũng thiếu tâm nhãn quá đi!
Nghe được Doãn Chân Châu sắp kết hôn cùng thiếu soái , mà trên mặt cũng không đổi sắc , còn uống một ly sữa bò, trên miệng còn dính vết sữa màu trắng, giống như cùng bà thảo luận về chuyện cưới dâu của nhà hàng xóm , mang theo thái độ chuyện không liên quan đến mình, hứng thú bừng bừng mà thảo luận: “Bọn họ kết hôn xong sẽ sống ở nơi nào? Ở tại phủ đại soái sao?”
Dì Lâm hận sắt không thành thép nói: “Di thái thái, phu nhân thiếu soái vào cửa, ngài làm sao bây giờ?”
Thiếu tâm nhãn tiểu di thái mang vẻ mặt khiếp sợ: “…… Đây không phải chỉ là một trong những phủ đệ của thiếu soái hay sao? Cũng đâu phải là phủ đệ chính thức, chẳng lẽ bọn họ kết hôn xong còn muốn ở nơi lại này?”
Con trai kết hôn, Phùng đại soái tiền nhiều như nước kia chẳng lẽ không cấp được cho con trai một phòng tân hôn hay sao?
Dì Lâm hậm hực: “Nơi này hơi nhỏ, chỉ sợ Thiếu soái phu nhân sẽ không ở được.”
Trước khi xuyên qua nàng còn cõng một khoản vay ngân hàng thời hạn đến 30 năm lúc mua ổ chó của cô ,nhân sĩ nghèo rớt mùng tơi Cố Mính sợ đến ngây người --cô đối với nơi ở hiện giờ đặc biệt hài lòng ,nếu không cùng với Phùng cầm thú chia sẽ cái giường lớn kia thì càng hoàn mỹ hơn
Nơi này có bảy tám tòa nhà nhỏ, còn có hoa viên để tản bộ , Phùng Cù và cô cũng chỉ ở một tòa nhà nhỏ, cô cũng không biết dư lại mấy tòa nhà đó để làm gì, thế nhưng nơi này còn bị dì Lâm chê là “Nhỏ”, thật không biết tòa nhà không nhỏ có diện tích bao lớn.
Cố Mính thở ra một hơi nhẹ nhõm, liền nhanh chóng ăn xong một chén nhỏ hoành thánh giọng an ủi nói: “Chỉ cần thiếu soái cùng Thiếu phu nhân không sống ở đây thì , tôi không sao cả .”
Dì Lâm: Thiếu soái không qua đây, ngài không phải là bị thất sủng sao?
Trong phủ Đại soái có vô số di thái thái bị thất sủng , đều là những người còn trẻ tuổi nhưng không lung lạc được tâm của Phùng đại soái, tuổi già liếc mắt một cái đã đến , nhưng cũng không có nơi nào để dựa vào.
Cố dì quá vẫn còn quá trẻ, không biết được một nữ nhân trong thời loạn muốn có nơi nương thân thì phải nắm chặt lấy tim của người đàn ông.
Cố Mính nói bóng nói gió đã biết được Doãn Chân Châu sẽ không ở chỗ này , đây là một tin tức tốt, cô ăn uống xong liền ngồi xe kéo đi học, nửa đường cô còn quẹo vào ngân hàng của người Anh quốc mở tài khoản tiết kiệm của mình, cô cẩn thận đem một ngàn khối tiền tiêu vặt mấy ngày trước Phùng thiếu soái cho cô để dành được gởi vào để trù tính cho mai sau.
Doãn Chân Châu về nước, những ngày an lành của nàng cũng nhanh chóng kết thúc, vị đại tiểu thư này xứng với cái chức thợ tỉa hoa , ngày thường cô ta cũng tận sức để nhổ sạch những hoa hoa cỏ cỏ bên người Phùng thiếu soái …… Đương nhiên đến cuối cùng thì cô ta đã thắng lợi.
Hôm nay trong tiết văn khóa Cố Mính có điểm mất tập trung, giáo thụ dùng ánh mắt nhắc nhở nàng vài lần những đều không có hiệu quả, lúc sau tan học Quản Mỹ Quân cười khanh khách, vui sướng giống như một chú gà mái, mổ mổ vào Cố Minh: “A Mính, cậu không chú ý đến sắc mặt của Vương giáo thụ à , nếu không phải cậu là đệ tử đắc ý của thầy,thì sớm đã bị điểm danh rồi.”
“Mình à?” Cố Mính cả kinh —— sao lại xuất hiện tình tiết không có trong cốt truyện thế này?
Cố thiên kim không phải chỉ là một cô nương mơ hồ nhu nhược chỉ là bia đỡ đạn thôi sao? Cô chỉ là một món đồ chơi nhỏ trên giường của Phùng thiếu soái , đến chết cũng không đáng để nhắc tới.
Quản Mỹ Quân vỗ nhẹ trên trán cô một cái: “Cậu đừng có giả vờ ! Văn học xã đồng đã mời cậu rất nhiều lần, cậu đều lấy cớ là bận công khóa để cự tuyệt. Văn chương cậu viết Vương giáo thụ thường khen ngợi, nói có một loại nữ tính nhu uyển thiện lương, tái hiện bản tính tốt đẹp của con người. Cậu đừng có giả vờ nữa đi!”
Cố Mính:…… Ta giờ mới biết được “Chính mình” nguyên lai còn giấu tài nữa à?
Trái tim nàng đập bùm bùm đang nhảy nhót ,nàng phảng phất thấy được một vài ánh vàng rực rỡ —— nhớ năm đó lão tử đây cũng là dựa vào văn chương để lăn lộn đó!
Tan học cô cự tuyệt lời mời đi dạo phố của Quản Mỹ Quân , đứng trên đường ngăn đón một đứa nhỏ đang rao bán báo cô mua rất nhiều báo của các tòa soạn khác nhau, có báo nói về xã hội cùng với chính phủ , về diện mạo mới của chính phủ đó là báo《 Dung thành nhật báo 》; cùng chung nhịp thở với bá tánh của Dung thành , dùng một nửa trang báo để đăng tin kết hôn ,ly hôn của ai đó, các thông báo về tìm đồ vật , quảng cáo cho thê phòng ốc, tìm bạn trăm năm đó là 《 Dung thành báo chiều 》; còn có kêu gọi nhau tập họp các văn nhân cuồng nhân bình luận vể tình hình chính trị đương thời, lập chí với khẩu hiệu “Lấy bút làm đao xóa bỏ chính phủ năm xưa ” là 《 Tiến bộ báo 》, 《 Hăm hở tiến lên giả 》; còn có tòa soạn báo về truyện người lớn là 《 Phẩm báo 》, 《 tục văn học 》 chờ.
Trải qua ba ngày chọn lựa tỉ mĩ , Cố Mính dừng bước với loại tòa soạn cấp bậc cao như《 Dung thành nhật báo 》 và loại quá mức bình dân của《 Dung thành báo chiều 》; 《 tiến bộ giả 》 cùng 《 hăm hở tiến lên giả 》 “Tạm gác lại quan sát”; 《 phẩm báo 》 tòa soạn này nói về truyện người lớn cùng với《 tục văn học 》 chuyên về tiểu thuyêt võ hiệp ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rất phù hợp, hơn nữa nàng cảm thấy lấy kinh nghiệm hàng năm trà trộn làm phóng viên giải trí cùng với cây bút cùn của nàng, thì đại khái có thể khống chế được đề tài của hai tòa soạn này .
Nàng vất vả nghiên cứu báo chí trong vài ngày đèn trong phòng đều sáng tới sau nửa đêm, Phùng Cù cũng đã mấy đêm không về ngủ, ban ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, dì Lâm còn nghĩ tiểu di thái rốt cuộc đã thông suốt rồi, sợ nàng khổ sở, rất nhiều lần đều nói đỡ cho Phùng Cù : “Thiếu soái gần đây quân vụ bận rộn, cũng không có thời gian trở về.”
Cố Mính vừa không phải xã giao với Phùng cầm thú, còn có thể tùy tâm sở dục mà làm chính sự của mình, cô lấy hình tượng của Phùng Cù để làm đại cương cho tác phẩm truyện người lớn của của mình , cô viế đã được một nữa ,nghĩ đến tiền đồ của mình, nội tâm cô vô cùng sung sướng, thuận miệng trả lời cho có lệ với lão nô bộc trung thành: “Thiếu soái đang bận rộn quốc sự không có thời gian để trở về thì không cần phải làm phiền thiếu soái đâu.”
Tiểu di thái dưới đáy mắt trở nên nhợt nhạt, tuy rằng vẫn là một gương mặt tươi cười như cũ , nhưng dì Lâm lại nghĩ đến cảnh tượng “Di thái thái mất ngủ đến hừng đông” thì lại cảm thấy cô chỉ là cười miễn cưỡng, lại có chút đáng thương: “Thiếu soái sẽ không quên di thái thái, ngài đừng lo lắng.”
Anh ta quên thì tố! Nếu quên thật thì tốt biểt mấy ! —— Cố Mính thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
Dì Lâm thấy trên tay nàng đang cầm bài báo nói về Doãn Chân Châu tham gia phong yến: “…… Toàn thành các nhân vật nổi tiếng đều tham gia cả, thiếu soái bồi Doãn tiểu thư nhảy mở màn vũ đạo. Doãn tiểu thư lần này về nước trổ mã càng thêm * xinh đẹp, người bên ngoài đều truyền nhau hai người sắp đính hôn . Tiệc rượu ngày đó đại soái cùng đặc phái viên đều uống say……”
Cố Mính nghe mùi thơm, giống như nàng đang có nguồn tư liệu sống để cho nàng thu thập tư liệu cho bộ truyện người lớn của nàng , nàng còn hoài nghi tin tức của dì Lâm chỉ là tin vỉa hè chứ không phải là tư liệu chính xác: “Dì Lâm, ngài đã gặp qua Doãn tiểu thư chưa?”
Dì Lâm: “Ngô phó quan trở về lấy văn kiện, tôi nghe hắn nói à.” Nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng, lời này không phải làm cho tiểu di thái càng đau lòng thêm sao?
Thiếu soái bảo phó quan trở về lấy văn kiện, nhưng lại không chịu trở về xem tiểu di thái một cái, chẳng phải là nói hắn chỉ một lòng một dạ với Doãn Chân Châu sao.
Dì Lâm đã chiếu cố tiểu di thái được một đoạn thời gian, dần dần cũng thích tính hiền hoà dễ ở chung của cô , bà ngóng trông cô có thể giữ được tâm của thiếu soái, lại sợ cô không biết rõ địa vị của mình, sợ cô có những ý nghĩ không nên có rồi tự làm khổ mình , trong lòng bà cực kỳ mâu thuẫn , mới lỡ miệng.
Bà cẩn thận quan sát sắc mặt của di thái thái, phát hiện ra cô vẫn ăn uống bình thường nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng, còn so ngày thường còn ăn nhiều thêm nửa chén cháo nấm tuyết bách hợp , bà cảm giác mình chỉ là lo lắng thật là dư thừa .
Doãn Chân Châu đã trở về từ nửa tháng, trên《 Dung thành nhật báo 》 ,sau khi Phùng Cù đi khỏi nơi này , Cố Mính cách vài bữa có thể nhìn thấy Phùng Cù và Doãn Chân châu cùng nhau xuất hiện trên báo , nghiễm nhiên đã trở thành một đôi tình lữ yêu nhau cuồng nhiệt .
Quả nhiên được Dì Lâm khen như vậy, cho dù là ảnh chụp không được nét cho lắm ngũ quan chỉ có thể nhìn ra đại khái, nhưng cũng có thể thấy được phong thái khuynh thành của Doãn Chân Châu .
Vốn dĩ nàng không có thói quen xem báo , huống hồ văn phong của báo chí nói về chính phủ nàng không yêu thích , nhưng dì Lâm phát hiện trong phòng nàng có nhiều loại hình báo chí, bà còn nghĩ di thái thái không gặp được thiếu soái, liền tìm kiếm hình dáng tung tích của thiếu soái thông qua báo chí để giải trừ sự nhớ nhung của mình, từ nay về sau 《 Dung thành nhật báo 》 mỗi ngày như tri kỷ đều xuất hiện trên bàn ở bữa sáng .
Cố Mính:…… Một sự hiểu lầm thật mỹ lệ .
Nàng một mình ăn cơm có chút nhàm chán, vì thế tùy tay lật báo ra xem, một tờ báo to như vậy, Dung thành người có thể thường xuyên xuất hiện trên báo trước mắt cũng chỉ có một vị Phùng Cù mà thôi, nàng xem tin tức ánh mắt dừng lại khoảng hai giây, nhưng ở trong mắt dì Lâm không phải là dk thái thái đang “Tương tư ” sao.
Có một số việc quả thực cũng vô pháp giải thích.
Cố Mính dần dần quen với năng lực bổ não của dì Lâm ,hơn nữa trong lúc nhàm chán nàng còn dụ dỗ dì Lâm nói nhiều thêm về những ý tưởng trong lòng nàng , có đôi khi cười tới cười lui, nàng cảm thấy lão nhân gia không đi viết tiểu thuyết tình yêu nam nữ thật đáng tiếc.
Có dì Lâm nhắc nhở, Cố Mính không ngừng động não , linh cảm tới nhanh như nước , nàng viết truyện người lớn hay đến hoạt sắc sinh hương, mỗi ngày đều nhiệt tình mười phần, chuẩn bị tích cóp đủ hai mươi chương liền đi gửi bài.
Nàng đang trong lúc tràn đầy ý tưởng thì trên đường tan học về bị người ta chặn đường.
Tác giả có lời muốn nói:…… Đoán xem chương sau lên sân khấu là vị nào?
Tấu chương nhắn lại vượt qua năm chữ có bao lì xì.
Số 7 đổi mới đến buổi chiều bốn điểm nhiều, buổi sáng luôn không kịp viết.