• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng 5h30, đám người từ trong phòng học và thư viện hướng căn tin chạy đến. Tang Vô Yên sớm ăn cơm xong, đang đi đến phòng tự học. Qua 10 phút, đúng giờ nghe được chương trình radio trường học bắt đầu phát. Hôm nay thứ Tư, không biết ai dẫn chương trình ở phòng thu.
Sau đoạn giai điệu quen thuộc, truyền ra thanh âm của Hứa Thiến: “Chào mọi người, tôi là Tiểu Thiến, lại đến thứ Tư, thời gian phát nhạc. Đầu tiên sẽ là đề cử các ca khúc mới, sau đó là bảng xếp hạng tuần trước của chúng ta ……”
Chương trình phát thanh ở trường học lúc nào cũng sinh động. So với lúc Tang Vô Yên mới vào trường thì các tiết mục phong phú hơn. Đáng tiếc, phòng thu đó cô đã đã lâu không đi.
Đứng đợi Trình Nhân ở vườn hoa nhỏ được mấy phút mới thấy cô ấy cười khanh khách đi tới.
“Làm sao vậy? Vẻ mặt ngốc quá àh.” Trình Nhân hỏi.
“Tớ đang say mê giọng nói của Hứa Thiến.”
“Tớ nghĩ là cậu đang ăn dấm chua thì có.”
“Không có, không có, không có.” Tang Vô Yên nhéo Trình Nhân.
“Còn nói không có, cậu……” Trình Nhân nói một nửa đột nhiên bị Tang Vô Yên chặn lại
“Hư–” Cô lên tiếng thủ thế. Tai nghiêng qua một bên như chăm chú nghe gì đó. Nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Thấy vậy Trình Nhân cũng im theo, qua một lát mới nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy?”
Tang Vô Yên nói: “Cậu nghe bài này.”
Trong radio đang phát ca khúc đầu bảng.
“Tôi ở thảo nguyên lạc đường, gió thổi qua thảm cỏ, có người từng hát bầu trời tựa như mái lều…” Cuối cùng giọng nam hơi chậm và kéo dài ra, tựa hồ như đến tâm khảm.
Suốt buổi tối, trong đầu Tang Vô Yên đều là bài hát đó. Vốn chương trình âm nhạc vào thứ tư là do cô làm nên cô có chút mẫn cảm nghề nghiệp.
“Không biết tên ca khúc là gì nữa? Nghe hay như vậy.”
“Phỏng chừng là nhạc mới ra.”

“Muốn biết quá đi.” Tang Vô Yên thở dài.
“Cậu gọi điện thoại hỏi Hứa Thiến là được rồi.” Trình Nhân đề ra chủ ý.
“Đánh chết tớ cũng không đi.”
“Vậy thì lên mạng tìm đi, có lẽ sẽ tìm thấy.” Trình Nhân lại đưa ra ý kiến thứ hai.
“Không biết tên bài hát thì sao tìm?” Tang Vô Yên lên tiếng phủ nhận.
“Ách–” Hai người nhìn nhau,“ Tớ cũng không biết.” Trình Nhân cũng không biết.
“……”
Xem ra phụ nữ không thể dựa vào phụ nữ.
Tang Vô Yên và Trình Nhân là bạn cùng thuê phòng bên ngoài khi mới vừa vào học, đều tốt nghiệp một ban. Trường học cũng quản không nghiêm, hơn nữa cô lại làm trong phòng thu, chỉ sợ có đôi khi phải trễ về, trở lại ký túc xá cũng không tiện.
Sáng sớm hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa lẩm nhẩm hát lại đoạn nhạc ngày hôm qua. Giống như vừa nghĩ ra được việc gì, cô phun ra ngụm bọt kem đánh răng, ngẩng đầu hỏi: “Trình Nhân à, không bằng vào lớp tớ hát lại điệu nhạc, hỏi các bạn một chút?”
“Cậu như thế nào còn suy nghĩ đến chuyện này.”
“Đương nhiên, tớ làm ở đài, có chút mẫn cảm nghề nghiệp.”
“Mẫn cảm nghề nghiệp?” Trình Nhân bật cười,“ Cậu không phải là nhà quê, ngũ âm không được đầy đủ. Cái gì từ miệng cậu hát ra đều có thể hư thành tiếng hợp xướng của sông Hoàng Hà.”
“Trình Nhân!!” Tang Vô Yên nổi giận.
Buổi chiều, Tang Vô Yên không có lớp học nên đi đến phòng thu. Phòng thu buổi tối là thời gian của Nhiếp Hi. Tang Vô Yên đến phòng thu chủ yếu là làm tạp vụ. Trước đó không lâu, trợ lý Nhiếp Hi vừa mới tạm nghỉ, chưa chọn được người thích hợp. Cũng may, chủ nhiệm cảm thấy Tang Vô Yên đầu óc cũng tốt , nên cho cô tạm thời phụ trách.
Nhiếp Hi mặc dù rất có danh tiếng nhưng lại rất thân thiện, bất kì chuyện gì cũng tự mình làm. Vẻ ngoài nhìn rất hiền. Vô Yên liền học những người mới trong đài gọi Nhiếp Hi là “ Hi tỷ”.
Tang Vô Yên cùng một bảo vệ đem một đống thư lên lầu. Tất cả đều do Nhiếp Hi quản lý. Cô thay Nhiếp Hi mở từng phong thư, nên trả lời thì trả lời, nên chuyển đi thì chuyển đi. Bất quá, cơ hồ mỗi lần đọc thư Tang Vô Yên đều có thể thấy những nội dung khiến cho cô buồn cười.
Mỗi lần cô kể lại ọi người trong đài nghe, đều khiến cho ai ai cũng cười.
Nhiếp Hi luôn lắc đầu, “Vô Yên à, em thật sự là quá vui vẻ đi.”
Tang Vô Yên đang sửa sang lại chồng sách, đã thấy Nhiếp Hi sau khi ăn cơm từ căn tin về đã muốn đến phòng thu chuẩn bị một chút.
“Chị Hi, đến sớm vậy.”
Nhiếp Hi nhìn cô, vừa điều chỉnh mấy đoạn nhạc vừa nói: “Muốn nghe thử mấy ca khúc mới, để coi hiệu quả như thế nào.”
“Vâng.” Tang Vô Yên nghe vậy ánh mắt tập trung lại ở chồng sách.
Ngay lúc xoay người sang chỗ khác, Tang Vô Yên nghe thấy Nhiếp Hi thay đổi nhạc khác. Đoạn nhạc dạo giai điệu có chút quen thuộc. Bỗng nhiên, đầu óc cô chợt lóe lên. Cư nhiên là bài hát làm cho cô đau khổ tìm kiếm ngày hôm qua.
Cô vội vàng trở lại, lớn tiếng hỏi: “Chị Hi, bài này tên gì vậy?”
Nhiếp Hi đang chuyên chú viết này nọ, chăm chú nghe nhạc, nhất thời không nghe thấy cô hỏi cái gì.
“Chị Hi, chị biết bài này tên gì không?” Tang Vô Yên lại hỏi.
“Em hỏi là bài này?” Nhiếp Hi nói, “ Là Libya vỏ sò.”
“Thật là dễ nghe!!!” Tang Vô Yên cảm thán.
“Đúng vậy. Tuy rằng là nhạc của người mới, nhưng chị tin rằng nó sẽ nhanh chóng nổi tiếng.”
“Đúng đúng, mới nghe đã mê mẩn.”

Nhiếp Hi thấy bộ dáng của cô, không khỏi cười nói, “Vô Yên, chị cũng có đĩa CD. Em muốn mượn nghe không?”
Tang Vô Yên vừa nghe, gật đầu như giã tỏi.
Sau khi tan tầm về nhà, cô liền đem đĩa nhạc trong túi xách để vào máy CD. Tên bài hát cũng là tên ca khúc chủ đề của album, được xếp hạng thứ nhất.
Cô vừa ăn táo, vừa nghe lời bài hát, nghe vài lần mới nhớ hết.
Bìa album thường là chân dung của ca sĩ. Hiện nay đang có trào lưu quảng cáo như vậy. Ánh sáng mông lung chiếu vào một bên khuôn mặt nhìn càng đẹp hơn.
Tang Vô Yên mở trang đầu tiên. Cư nhiên là một bức tranh phong cảnh mà không phải hình chân dung thiếu niên kia. Bức tranh đó thật mỹ lệ. Mặt trời vàng óng ánh chiếu vào sa mạc mênh mông bát ngát. Ánh sáng cũng không quá chói mắt. Gần đó là vỏ sò, ánh vàng chiếu xuống tựa như nhiễm một tầng rực rỡ.
Kế bên là lời bài hát.
(Libya vỏ sò)
Tôi ở thảo nguyên lạc đường,
Gió thổi thảm cỏ,
Có người từng hát bầu trời tựa như mái lều.
Bầu trời a bầu trời,
Bắc đẩu chỉ đường cho tôi.
Tôi ở sa mạc lạc đường,
Cát vàng mênh mông,
Cổ nhân từng gọi nó như biển cát chằng chịt.
Biển cát a biển cát,
Bạn hơ khô tôi phải không?
Mà tôi ở lòng hải lý của em lạc đường,
Người yêu của tôi
Em là nguyện ý thổi lên vỏ sò Lybia vì tôi phải không?
Làm kèn của tôi?

Tôi lạc đường ở thành thị,
Lầu các ngàn trượng,
Người yêu xin nói cho tôi biết nhà ở nơi nào.
Nhà của tôi a nhà của tôi,
Tách ra Hồng Hải vòng qua Libya.
Lấy một túi nước khói,
Một cái khăn trùm đầu,
Con ngươi màu đen,
Nói xong tình cùng nóng,
Vỏ sò Lybia của tôi,
Ngôi sao rơi xuống.
Ca từ rất dễ hiểu. Có chút hương vị cổ điển hơi bất đồng với những ca khúc đang lưu hành trong thị trường hiện nay. Có nét đặc sắc của âm nhạc Arab. Giai diệu như vậy, hát lên tựa hồ như vương tử Arab ngồi giữa sa mạc đang gảy đàn kế bên có một giai nhân hát cùng.
Tang Vô Yên trong lúc vô tình nhìn đến chế tác ở mặt sau, dòng đầu tiên chỉ có bốn chữ ngắn gọn:
“Lời nhạc: Nhất Kim”
Chú ý: trích trong bảng con­vert
*Khâm hà dĩ khâm : Khâm làm sao mà chịu được…(Khâm là tên nam chủ)??Chữ Khâm ( 衾 ) trên có chữ Kim ( 今 ) dưới có chữ Y ( 衣 )~ giải thích với bạn nào đọc truyện thấy hơi lạc lạc. Mình nghĩ chắc anh ý nguyên bản muốn lấy nghệ danh là Y Kim ( 衣今 ), tên tách của ảnh, nhưng nói thế nào mà lại thành Nhất Kim ( 一今 ) (chữ Nhất và chữ Y gần đồng âm đọc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang