Tang Vô Yên ở trung tâm nhi đồng làm phó trợ lý trí liệu ột số bạn nhỏ, đơn giản là dạy một số động tác đơn giản. Lúc nghỉ, cô ngồi ở đàn piano, nhấn vài phím bài “Chiếc đũa múa”, Tô Niệm Khâm nói rất đúng có ít người một bài phải cần ba năm mới học được. Cô chính là người có tư chất kém cỏi nhất kia.
Tiểu Kiệt chủ động đi tới dùng ngón trỏ nhấn phím đàn.
Tang Vô Yên ôm bé lên, cười nói: “Tiểu Kiệt, chị dạy Tiểu Kiệt đánh đàn nha?”
Đang nói, Tang Vô Yên thấy Dư Tiểu Lộ ở trước cửa.
Hai người một lúc lâu cũng được tự nhiên, hẹn gặp ở tiệm cà phê đối diện trung tâm nhi đồng.
“Cô đến khi nào?”
“Ngày hôm qua.” Cô nghĩ nghĩ lại hỏi: “Đứa nhỏ vừa rồi? Bao nhiêu tuổi?”
“Bốn tuổi.”
“Ah.” Dư Tiểu Lộ cười, “ Tôi còn nghĩ cô cùng Niệm Khâm sinh, nếu được thì cũng được nhiêu đó tuổi.”
“Làm sao có thể.” Tang Vô Yên có điểm xấu hổ.
“Tôi không có khái niệm đối với trẻ nhỏ. Cô không biết là……” Dư Tiểu Lộ khuấy khuấy cà phê, “ Tôi đứng bên ngoài nhìn rất lâu, cô không biết là bé ấy rất giống Niệm Khâm?”
“Ách?”
“Cử chỉ, thần sắc, thậm chí mặt mày cũng hơi giống.”
Tang Vô Yên ngẩn ra, ở trong đầu nghĩ nghĩ. Nghe Dư Tiểu Lộ nói như vậy mới nhớ, lúc Tiểu Kiệt mân môi vẻ mặt quật cường hơi giống Tô Niệm Khâm.
“Nhưng Tiểu Kiệt có chứng tự bế.” Cử chỉ so với người bình thường trì độn hơn.
Dư Tiểu Lộ nâng mày, “ Niệm Khâm mới đầu cũng không khác nhiều lắm, tôi thấy lúc trưởng thành cũng có chút di chứng.”
Tang Vô Yên vừa cười, thấy nhẫn trên tay Dư Tiểu Lộ.
“Cô kết hôn?”
“Uh,” Dư Tiểu Lộ hạnh phúc nói, “ Là con mọt sách, giáo viên đại học.”
“Thật sự là chúc mừng cô.”
“Đừng nói chuyện của tôi nữa, cô gặp Niệm Khâm chưa?” Cô đặc biệt tới thành B hỏi chuyện này.
“Uh.” Tang Vô Yên không biết nên trả lời như thế nào.
“Cô còn thương anh ta không?”
“Tôi thương anh ấy có ích lợi gì, có lẽ anh ấy cũng không thật sự yêu tôi.”
Dư Tiểu Lộ dừng một chút, “ Bây giờ bọn họ thật sự không có gì.”
“Không biết.”
“Không nói chuyện khác nữa, cô gặp qua anh ấy, có phát hiện thị lực anh ta tệ hơn rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại có ánh sáng mỏng manh.”
Tang Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu,“ Vì sao?”
“Sau khi cô đi rồi, anh ta hàng đêm đều say rượu, cô có biết cồn đối thần kinh thị giác thương tổn rất lớn. Chúng ta nói anh ta cũng không nghe. Cho nên, Vô Yên, không thể nói anh ta không thương cô.”
Hai người trong lúc đó im lặng.
“Vô Yên, cô này một năm gặp qua bao nhiêu người?”
“Ba.”
“Không, tính luôn Niệm Khâm là bốn.” Dư Tiểu Lộ sửa lại.
Tiếp theo cô lấy xấp ảnh từ túi xách đặt trên bàn, “ Cô chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái, tôi làm sao mà biết cô ở trong này? Vì sao lễ truy điệu của cha cô được làm long trọng như vậy? Vì sao phòng cha cô trong trường học còn có thể bảo trì đến nay không bị người khác chiếm dụng? Vì sao mẹ cô có thể nghỉ hưu trước một năm? Vì sao cô và Ngô Vu kia cơm ăn đến một nửa Niệm Khâm lại đột nhiên xuất hiện? Cô không biết là, ba năm này, tuy rằng có khó khăn gì thì mọi chuyện đều thuận lợi?”
Sau đó Tang Vô Yên nhìn những tấm hình kia. Tất cả đều là những nơi trong một năm qua cô từng xuất hiện.
“Nhất cử nhất động của cô anh ta đều biết. Anh ta vẫn biết, nhưng anh ta không dám xuất hiện trước mặt cô, anh ta sợ phải thừa nhận chuyện cô không thương anh ta là thật. Anh ấy nghĩ là tốt nhất là để mẹ cô sắp xếp cho cô đi xem mắt. Cô có biết anh ta luôn ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng cất giấu một điều khác.”
Tay Tang Vô Yên run run lật xem từng tấm ảnh. Mùa xuân, cô nhuộm tóc vàng, thắt bím tóc đi làm ở radio. Mùa hè, lại nhuộm lại màu đen, mặc váy xòe……
Dư Tiểu Lộ thở dài, “Tất cả chỉ có thể chứng minh, anh ta yêu cô. Dĩ nhiên,…”, cô nhấp một ngụm cà phê,“những hành động điên cuồng này của Niệm Khâm có thể quy nạp thành ba chữ: Bệnh thần kinh. Hoàn toàn là một người điên. Mặt này cô là chuyên gia mà.”
Tang Vô Yên sửa lại: “Không, là bệnh tâm thần.” Sau đó cùng Dư Tiểu Lộ nở nụ cười. Nhưng lúc Tang Vô Yên cười, hốc mắt đã ẩm ướt, khóe mắt đầy nước mắt.
Khóe môi cô đang cười, mắt lại rơi lệ, mà tim lại không biết như thế nào. Có một chút đau, dường như tim bị người ta nhẹ nhàng đấm vào.
Như vậy Dư Vi Lan thì sao?
Tô Niệm Khâm dùng phương thức này để tưởng nhớ cô ấy àh?
Cô rất cố chấp với tình cảm, cô không muốn có bất kỳ một hạt cát nào trong tình yêu của mình.
Cũng đến giờ tan tầm, Tang Vô Yên và Lí Lộ Lộ cùng đi ăn lẩu.
Tang Vô Yên cho rất nhiều ớt vào trong chén.
Lí Lộ Lộ nói: “Vô Yên, cậu cũng nên có điều độ nha.”
Tang Vô Yên cười cười không nói, tiếp tục ăn ớt, sau đó uống bia.
Lí Lộ Lộ khinh bỉ liếc cô,“ Tửu lượng cậu tốt lắm sao mà còn dám uống rượu?”
“Cậu đừng lên lớp dạy tớ nữa, muốn hay không thử xem?” Tang Vô Yên nói xong đem rượu rót đầy hai ly.
“Chúc hạnh phúc và sức khỏe.” Tang Vô Yên nâng ly, không đợi Lí Lộ Lộ đáp lại liền ngửa đầu đem uống hết.
Cô tùy ý dùng tay áo lau miệng, lại bắt đầu dùng bữa.
Ăn cay như vậy mà cũng thấy cô nhíu mày, ăn được mấy miếng lại cùng Lí Lộ Lộ chạm cốc.
Vì trong quán lẩu rất ít gặp hai cô gái ngồi nhậu, cho nên thỉnh thoảng có người nhìn các cô.
“Gặp chuyện buồn cũng không nên lấy rượu giải sầu.” Lí Lộ Lộ nói, cô bình thường cũng không biết chăm sóc người khác, bây giờ nói được câu này coi như là cố hết sức rồi.
“Không có, đột nhiên muốn thử xem uống rượu thú vị không thôi.” Tang Vô Yên lại rót rượu.
“Vì Tô Niệm Khâm àh. Có lẽ anh ta không phải người đàn ông tốt.”
“Tớ không ngờ mình chỉ xếp thứ hai, hay là trong lòng anh ta vị trí ấy vĩnh viễn có một người như vậy muốn tớ phải hòa bình mà đứng bên cạnh.”
“Vậy thì cướp anh ta lại. Cậu lúc trước học đại học cũng vậy, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn, nhớ năm thứ nhất cùng tớ tranh học bổng không? Vừa nghĩ tới tớ lại cảm thấy tức giận.”
“Sau đó Trình Nhân còn bất bình thay cho tớ.”
“Trình Nhân cô ấy……” Lí Lộ Lộ đưa tay chặn lại, “ Ai– chúng ta không nói cô ấy, miễn cho thương tâm. Cậu phải cảm thấy may mắn, chỉ cần chị ta chết, sẽ không giữ vị trí vĩnh viễn trong lòng Tô Niệm Khâm.” Nhấp một ngum rượu, thấy mình nói cũng hơi ác.
“Nhưng ghét nhất không phải…… Không phải người đó, mà là Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên tức giận cực kỳ. uống liên tục mấy ly, đầu lưỡi cũng muốn thắt lại.
“Ai nói không phải sao, đàn ông chính là không chung thủy.” Lí Lộ Lộ thấy Tang Vô Yên hơi say, đành phải nói theo cô, sau đó lấy chai bia đi.
“Đồ ăn trong miệng còn nhìn vào nồi!” Tang Vô Yên lại giật lại chai bia. “ Vì sao trong lòng đàn ông có thể chứa hai người! Không công bằng không công bằng!”
“Vậy cậu cũng kéo một người đàn ông khác vào tim đi.”
“Tớ làm không được. Tớ vốn nghĩ mình rất để ý Ngụy Hạo, nhưng Tô Niệm Khâm vừa xuất hiện, tớ ngay cả hình dáng Ngụy Hạo là như thế nào cũng quên luôn. Cậu nói, cấu tạo giữa nam và nữ khác nhau àh?” Cô hàm hồ nói xong, lại uống thêm một ly
“Chắc là vậy. Nếu tớ là cậu, đã chạy tới mắng anh ta.” Lí Lộ Lộ lại một lần nữa có ý đồ lấy chai sang một bên, lại thất bại.
“Vậy…..” Tang Vô Yên chủ động buông chai bia, lấy điện thoại ra, “ Tớ bây giờ phải mắng anh, nếu không sẽ rất khó chịu!” Nói xong liền nhấn gọi.
Lí Lộ Lộ nóng nảy, “Này cậu làm sao vậy.” Lại cướp điện thoại của cô.
Kết quả điện thoại vừa đổ chuông liền nhấc máy.
“Alo–” Tô Niệm Khâm tiếp điện thoại ít khi nhanh như vậy.
Lí Lộ Lộ giật điện thoại đi, Tang Vô Yên lại cướp lại.
Tô Niệm Khâm không nghe thấy có tiếng gì, lại uy một tiếng.
Tang Vô Yên chỉ còn cách dắt cổ rống lên: “Tô Niệm Khâm, anh là vương bát đản!!! Vì sao không lừa gạt tôi, nói anh chỉ thích mình tôi thôi? Vì sao lại yêu người khác trước? Nếu đã yêu người khác sao lại tới tìm tôi làm gì? Tô Niệm Khâm là một vương bát đản! Anh không phải người!”
Lí Lộ Lộ vẻ mặt bi thảm gục đầu, cô gái này phẩm chất khi say rượu thật là kém.