• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba giờ chiều là thời khắc nhàm chán nhất, rất dễ khiến người ta phát điên.

Cửa hàng bánh mì nướng cách vách vừa mới ra lò, mùi thơm vô cùng, nhưng một chút cũng không câu nổi ham muốn ăn uống của hắn.

A Trà tắt radio, không thèm khóa cửa, cưỡi lên chiếc xe kiểu dã lang 125 đã ngoài ba mươi tuổi của hắn, ba ba ba đi vào công viên vùng phụ cận.

Công viên chật ních mấy lão nhân gia nhàn nhàn vô sự. Có người đánh cờ vua, có người uống trà nói chuyện phiếm, tất cả bóng mát dưới đại thụ đều bị người ta chiếm hết.

A Trà cố gắng chen vào trong đám người, một ít lão bằng hữu thấy hắn đều niềm nở tiếp đón, hắn liền hướng những người đó đi đến. Cờ vừa hạ, vài người nhàm chán nhìn cảnh ta giết ngươi, ngươi giết ta trên bàn cờ.

“Ngươi hôm nay tới chậm, ta đã cùng lão Vương đáng cờ.” lão nhân đầu bóng lưỡng trước mắt A Trà nói. “Hảo phấn khích, ba giờ giết tới giết lui không ngừng được.”

“Bận quá không có thời gian tới!” A Trà tùy tiện sưu hai câu.

A Trà kỳ thật rất nhàn rỗi, chính là hắn không muốn người ta biết. “Ta đang làm mấy ngăn tủ lớn, tôn tử ta đã lên cao trung, sắp thi đại học rồi, ta phải làm mấy ngăn tủ cho hắn cất sách. Ngươi biết đó, hắn đọc rất nhiều sách, nơi này một đống nơi đó một đống, ở nhà mặc kệ đi đến đâu cũng đá trúng sách.”

“Ai u, tôn tử ngươi sắp thi đại học a! Cũng thực mau, mới trước đây hắn còn nhỏ như vầy.” Lão nhân gia kia so đo độ cao, biểu tình đầy yêu thích và ngưỡng mộ.

“Còn lập tức sẽ thú lão bà (vợ), chờ hắn đậu đại học ta liền giúp hắn lấy vợ.” A Trà đắc ý cười.

“Sau đó chờ ôm tằng tôn.” Mấy lão nhân gia cười thành một đoàn.

Thời gian nháy mắt liền qua, sáu giờ chiều mặt trời cũng nhanh xuống núi, các lão nhân ở công viên dần dần tản đi, tất cả mọi người đều về nhà ăn cơm.

Nhóm luận cờ cũng chào tạm biệt A Trà, chỉ để lại một mâm cờ vua đầy mồ hôi cùng một bàn cờ gỗ cho hắn.

A Trà là người duy nhất còn lại trong công viên lúc chiều tối này, hắn thong thả đem mấy quân cờ thu lại nhét vào trong kẽ hở của gốc dong thụ, cầm lấy cây chổi cùng cái ki quét sạch sẽ xung quanh. Xong rồi hắn duỗi thẳng thắt lưng đấm đấm mấy chỗ đau nhức, sau đó mới cưỡi chiếc xe máy dã lang của hắn, chậm rãi ba ba ba về nhà.

Đem xe máy dừng trước cửa nhà, khi ánh hoàng hôn còn chưa tắt hết, cửa tiệm bánh mì cách vách đột nhiên tự động leng keng một tiếng, bà chủ tiệm Huệ Mĩ tay chống sau thắt lưng, đầu đổ đầy mồ hôi, hai chân phát run nện bước không xong đi ra.

“A Trà thúc...... Ta giống như...... Ta giống như......” Huệ Mĩ lời nói mỏng manh, trên trán đầy mồ hôi, nàng sờ cái bụng mang thai như được nhét vào ba trái bóng rổ, nằm cạnh cửa thở dốc.

“Phải sinh!?” A Trà buông máy xe, vội vàng đi qua đỡ lấy Huệ Mĩ.

“Giống như...... Hình như là......” Huệ Mĩ thống khổ nhíu mi. “Ta mới vừa gọi 119, nhưng là xe cứu thương còn chưa đến. Bụng...... Đau quá......”

“Ai u uy, may mắn ta đã trở về, bằng không ngươi liền một mình sinh đứa nhỏ!” A Trà lo lắng nói. “Ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện, sinh đứa nhỏ liên quan mạng người, chờ xe cứu thương đến sẽ không kịp!”

A Trà buông tay Huệ Mĩ ra. Hắn vốn muốn trở về dắt xe máy, nhưng lại nghĩ đến thời điểm Huệ Mĩ đau một cái, ôm không được hắn, sẽ từ trên xe may té xuống mặt đường, kia hắn liền gây nghiệp chướng.

“Ngươi chờ ta, ta đi gọi điện thoại kêu taxi.” A Trà vọt vào trong phòng gọi taxi lại đây.

nguyên văn là “khu”: là khảy điện thoại (loại quay số vòng vòng thời xưa ấy)

Đợi hai phút sau, hắn cố gắng ôm lấy thắt lưng yếu ớt, khởi động mạnh một phen xương cốt đã lão hóa, dùng sức đem Huệ Mĩ đưa vào taxi.

Sau đó hắn ở ghế sau liều mạng thúc giục tài xế taxi:

“Nhanh lên, nhanh lên, hướng phía trước ấy. Sắp sinh, sắp sinh!”

“Được rồi, được rồi.” tài xế theo kính chiếu hậu nhìn A Trà tóc hoa râm, nếp nhăn như vỏ quýt phơi khô từng cái từng cái giăng khắp mặt. “Phía trước là đèn đỏ, dưới hai ngàn bảy ta không đi.”

“Hai ngàn bảy ta cấp! Nhanh cho ta là được rồi!” A Trà vỗ ngực nói.

“A ” Huệ Mĩ đột nhiên dùng sức bắt lấy tay A Trà, kêu thảm thiết một tiếng.

Ghế sau taxi nhất thời thành một mảng đại dương mênh mông, Huệ Mĩ phá nước ối.

“Nhanh lên, muốn ra rồi!” A Trà trợn to mắt hoảng sợ, hai tay bám lấy bả vai tài xế, mãnh liệt lay động.



Thật vất vả mới thuận lợi đem Huệ Mĩ đưa vào phòng sinh, A Trà mệt mỏi, ý chí xẹp như quả bóng cao su xụi lơ ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt dại ra.

Nữ hộ sĩ hướng hắn đi tới cười cười. “Bá bá, ta giúp ngươi gọi điện thoại thông tri người nhà Diệp Hệ Mĩ. Ngươi làm tốt lắm, kế tiếp liền giao cho bác sĩ là được.”

Nghe xong lời nữ hộ sĩ, A Trà bắt đầu vô tình vô nghĩa rên rỉ.

Hắn lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trên taxi, Huệ Mĩ hai chân bài khai trước mặt hắn, liều mạng kêu đau bảo tiểu hài tử phải đi ra, hắn đành lập tức thay nàng đỡ đẻ.

Đời này lần đầu tiên ở ánh sáng rõ ràng như vậy nhìn thấy nơi đó của nữ nhân, hắn trước kia thời điểm cùng vợ làm chuyện đó đầu cũng không dám nâng, đều là nhìn chăn bông âm thầm tới. Tuy rằng sinh đứa nhỏ khẩn cấp là không thể tránh, nhưng thấy địa phương không nên thấy, như vậy hắn hội cảm thấy tội lỗi cả đời đi!

A Trà ôm đầu, suy yếu rên rỉ.

Nữ hộ sĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn.”Bá bá ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” A Trà đứng lên, đi đến bên ngoài, đầu của hắn hơi choáng, ý thức thập phần mơ hồ, ngực đau nhói, có chút không thở nổi.

Huệ Mĩ không biết ra sao, hắn lo lắng làm trái tim phù phù đập thật lợi hại, tay chân đều trở nên lạnh như băng.

Huệ Mĩ là đứa mồ côi cha mẹ, năm trước mới chuyển về cách vách nhà hắn. Con của nàng cùng tôn tử hắn Trạch Phương cùng tuổi, cũng học cùng trường. Bạn trai lúc trước của Huệ Mĩ biết nàng mang thai nên bỏ chạy, là cái tuyệt thiếu trách nhiệm kiêm vô dụng gì đó.

Hắn thấy nàng một nữ nhân hoài đứa nhỏ còn phải gánh vác gia đình thật vất vả, cho nên chỉ cần là chuyện hắn có thể làm, đều sẽ giúp nàng một chút.

Giống như giá gỗ trang hoàng trong tiệm bánh của Huệ Mĩ, hắn đều đặc biệt đóng dùm nàng.

Nữ nhân thật sự rất yếu ớt, không hảo hảo chiếu cố là không được, nhất là ở thời điểm sinh đứa nhỏ.

Lão bà hắn năm đó là bởi vì sinh con mà ra đi.

Nhớ tới chuyện xưa vài thập niên trước, A Trà mũi đau xót, hốc mắt liền ẩm ướt.

“Bá bá, ngươi muốn hay không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Nữ hộ sĩ phát hiện sắc mặt A Trà khác thường, lúc xanh lúc trắng không có tí huyết sắc. “Ta thay ngươi đo huyết áp được không?” Nàng hỏi.

A trà lắc lắc đầu, hắn chính là lo lắng Huệ Mĩ.

Tiếp theo A Trà nghiêm mặt ở ngoài phòng sinh, đợi gần ba giờ, ghế dựa cũng không chịu ngồi, lại không cho nữ hộ sĩ kiểm tra, thẳng đến trong phòng sinh phát ra tiếng vang rất lớn, cửa bị mở ra, nữ hộ sĩ ôm lấy một đứa nhỏ tiếng khóc vang dội từ trong đi ra.

“Chúc mừng chúc mừng, là nam hài!”

A Trà nghe thấy đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, nhất thời lo lắng trong lòng cũng thả lỏng, cả thân thể liền lắc lắc, chân nhuyễn đến đứng không vững.

Phía sau có một trận tiếng chạy bộ truyền đến, thiếu niên giọng khàn khàn nói: “Ta là con của Diệp Huệ Mĩ, xin hỏi mẹ ta ra sao?”

A Trà quay đầu, nhìn thấy một nam hài tóc đen ngắn.

Đứa nhỏ kia cùng tôn tử hắn tuổi không sai biệt lắm, cái đầu cao hơn, cũng thành thục hơn, dưới khóe mắt tinh tế có khỏa chí (nốt ruồi), tựa như siêu sao trong TV đi tới, có loại khí chất khó có thể hình dung.

Ầm vang một tiếng, ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, hung mãnh ác liệt đến cả vách tường cũng rung động.

Đây là đạo lôi đầu tiên trong năm, rơi vào đầu mùa xuân.

Chấn lôi kinh trập.

kinh trập: vào ngày năm hoặc 6 tháng 3.

Tuyên bố mùa xuân đã đến.

Khoảnh khắc hắn nhìn thiếu niên kia, tựa hồ cũng có cái gì, theo đáy lòng ngủ đông đã lâu thức tỉnh. Vạn trùng toản động, làm ngực hắn không thở nổi, lại có chút đau đớn.

Đột nhiên trước mắt tối sầm, nhuyễn chân.

“Uy!” thiếu niên bên cạnh kêu một tiếng, thân thủ bắt lấy hắn.

A Trà mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.



“Thiền (con ve) đâu!” Thanh âm tiểu nam hài thanh thúy vang lên bên tai A Trà.

“Ngươi nói muốn bắt hắc thiền cho ta, thiền đâu!”

Một chân giẫm lên mặt hắn ngủ trên giường, A Trà thống khổ rên rỉ.

“Ai u, đại thiếu gia, A Trà đang bị đậu mùa, xin ngài thương xót đừng chạy vào phòng nữa, này rất nguy hiểm, nếu ngài cũng bị lây bệnh liền không xong!” Thanh âm cha vang lên, đem cái thiếu gia bốc đồng kia bế ra ngoài.

A Trà nhíu mày, nhìn cái áo sơ mi trắng phủ đầy hình bướm bướm, tiểu thiếu gia vận tây trang giãy dụa tránh khỏi sự kiềm chế của cha hắn, nhanh chóng chạy về bên giường lay động hắn.

“Ta ngày mai muốn đi, ngươi đáp ứng đi bắt thiền với ta, thiền của ta!”

A Trà bị đong đưa thật sự không thoải mái, nôn một tiếng, hắn đem những gì trong bụng phun lên cả bộ y phục của đại thiếu gia. Lòng lo nghĩ đến quần áo đại thiếu gia đều mua từ Nhật Bản, quý muốn chết, sau đó yếu ớt quay về bên giường cuộn thành một đoàn.

Hắn nghe thấy thanh âm non nớt của đại thiếu gia thét chói tai nói:

“A Trà nôn vào quần áo của ta!”

Phát sốt nóng đến hồ đồ, hắn không biết vì cái gì cảm thấy được thiếu gia đang cười vui lắm, liền ngây ngô cười đáp lại.

Đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy đại thiếu gia.

Bởi vì chiếc thuyền đi Nhật Bản gặp gỡ bão, bị sóng đánh chìm.

Hắn bị thủy đậu ở lại trong phòng, sốt cao vẫn cũng không lui.

Cha trở lại, hốc mắt hồng hồng. “Đại thiếu gia trước khi lên thuyền còn quấy, đòi đi theo ngươi bắt hắc thiền. Sớm biết như vậy, ngươi cho dù phát sốt cháy hỏng đầu, ta cũng sẽ cho ngươi cùng đi với hắn. Hiện tại đại thiếu gia đi rồi...... Trong lòng vẫn vương vấn đồ vật này nọ...... Như thế nào có thể thanh thản ra đi......”

Cha hắn ở trước giường hấp nước mũi, nhẫn xuống nước mắt.

“Đi rồi...... Còn có thể trở về a......” Đầu như bị đốt đến hoa mắt, trong lòng cũng không nghĩ đại thiếu gia kia đã chết. “Chờ hắn trở về...... Ta bắt đại hắc thiền cho hắn......”

“Không còn kịp rồi.” Cha nói như vậy.



Từ giấc mộng, A Trà dần chuyển tỉnh. Mở mắt ra liền bị bốn vách tường màu thủy lam đập vào mắt, hắn quay đầu, gặp thiếu niên kia đang ở bên cạnh, nhìn chăm chăm hắn, mà hắn cũng nhìn đáp lại.

Ba giây đồng hồ sau, thiếu niên đứng lên, ra bên ngoài gọi người. “Hộ sĩ tiểu thư, lão bá đã tỉnh.”

A Trà hít sâu một hơi, sờ sờ ngực mình, cảm thấy được hô hấp thông thuận rất nhiều, nhưng đồng thời phát giác trên cánh tay bị người gắn vào kim truyền nước biển.

“Vì sao có cái này?” A Trà trừng ống nước biển, muốn rút ra lại bị một cánh tay từ đâu ngăn cản.

“Ngươi bị bệnh tim nên ngất đi, bắc sĩ thay ngươi truyền nước biển.” Thiếu niên nói.

“Giúp ta nhổ nó ra.” A Trà chán ghét truyền nước biển, chán ghét bệnh viện, hắn muốn rời đi nơi này, nhưng cái ống trên cánh tay không ngừng đưa chất lỏng tiến vào thân thể hắn khiến hắn không thể động đậy.

“Chờ hộ sĩ đến.” Thiếu niên nói.

“Ngươi là con Huệ Mĩ tên Hải Uyên đúng không?” A Trà đoán rằng.

A Trà chưa thấy qua đứa con Huệ Mĩ, lúc Huệ Mĩ bọn họ chuyển đến, nàng liền đem con đưa vào ký túc xá trong trường học, tôn tử hắn cũng vậy, Huệ Mĩ là do vội làm việc không có thời gian chiếu cố đứa con, hắn là không đủ thể lực chăm sóc tôn tử.

Hải Uyên gật gật đầu.

Hải Uyên cũng là lần đầu tiên thấy lão nhân gia này, tuy rằng là hàng xóm, nhưng bọn hắn chưa từng chạm mặt nhau.

“Mẹ ngươi ra sao?” A Trà nhìn ống truyền dịch, không hiểu được nên lấy thứ này như thế nào, một bên lại lo lắng Huệ Mĩ, phân tâm hỏi.

“Bất quá là sinh tiểu hài tử mà thôi, hiện tại không có việc gì.” Hải Uyên nói như vậy, trên gương mặt không hề mang nét cười, sau khi nói xong đôi môi liền thu về, kia ánh mắt sắc bén cùng ngũ quan hoàn mỹ gây cảm giác áp bách cho người đối diện.

“Cái gì kêu bất quá là sinh tiểu hài tử mà thôi, ngươi có biết sinh tiểu hài tử nhiều nguy hiểm lắm không?” A Trà trừng trứ Hải Uyên.”Đó là sẽ không toàn mạng, sẽ không toàn mạng đấy!” Hắn lặp lại nói.

Nữ hộ sĩ đi vào phòng bệnh, cầm một bệnh án, nhìn nhìn giấy tờ trên ấy, cười hì hì đi đến trước giường A Trà. “Bá bá, ngươi tỉnh, chúng ta đến viết một chút tư liệu nhập viện được không? Bác sĩ giúp ngươi xem qua, phát hiện tim ngươi không tốt lắm, hắn hy vọng ngươi có thể nằm viện vài ngày hảo hảo kiểm tra một chút. Ngươi sinh năm nào, hiện tại bao nhiêu tuổi?” Nữ hộ sĩ kéo ghế dựa ngồi xuống, tươi cười khả ái hỏi.

“Ai u, ta không có chuyện gì, không cần nằm viện!” A Trà nắm cánh tay nữ hộ sĩ. “Ngươi mau đem đồ vật này nọ nhổ dùm ta, ta phải về nhà, hiện tại giờ nào a?”

“Hiện tại là chín giờ rưỡi sáng. Nhưng ngươi còn chưa thể về nhà, bác sĩ có nói......”

“Không cần chính là không cần, ngươi không nhổ sao? Ngươi không nhổ ta tự mình làm!” A Trà làm bộ kéo ống truyền dịch.

“Bá bá a!” Nữ hộ sĩ thực khó xử. “Bằng không chúng ta chờ bác sĩ đến tuần phòng, nghe một chút ý kiến của ông ấy, lại quyết định được không?”

“Không muốn!” A Trà lập tức từ chối. “Ta năm nay năm mươi chín tuổi, là con rồng còn sống sờ sờ giãy đành đạch. Trái tim hảo hảo ở trong này, chờ nó ngừng rồi ta sẽ tới cho ngươi xem! Nhanh lên nhanh lên, đem cái thứ này nhổ ra!” A Trà không nghĩ tới mình cư nhiên ở bệnh viện qua một đêm, nơi hắn ghét nhất chính là bệnh viện, nếu không vì Huệ Mĩ sinh đứa nhỏ, hắn cũng không muốn đến địa phương xui xẻo này.

Tiểu Lang: ta nghĩ là tuổi con rồng, phần đằng sau là chém gió theo QT.

Nữ hộ sĩ không lay chuyển được A Trà, cuối cùng vẫn là thay hắn hủy đi ống truyền dịch.

A Trà chậm rãi xoay người xuống giường, nhưng có hơi chút giật giật, ngực đập phập phồng kịch liệt, như sắp không thở nổi.

Hải Uyên vẫn nhìn hắn, cái gì cũng không nói.

A Trà đi xuống giường, ngã trái ngã phải bước khỏi phòng bệnh, trước khi đi quay đầu lại nhìn Hải Uyên một cái. Hắn cảm thấy tiểu hài tử này rất không lễ phép, từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ, cứ trừng hắn. Hắn có chỗ nào không đúng?

“Nếu mẹ ngươi có chuyện gì, liền gọi điện thoại cho ta. Vào buổi tối cũng không sao, có gì nhất định phải nói cho ta biết.” A Trà nói.

Hải Uyên gật đầu, nhưng đối ý tốt của A Trà cũng không mấy hứng thú.

“Ta đi đây.” A Trà dựa vào vách tường xanh xanh, chống đỡ đáp thang máy xuống lầu.

Hải Uyên nhìn bóng dáng a Trà rời đi, trong đầu tràn ngập một loại tình cảm không biết tên.

Cái lão nhân gia, ông nội của Hạ Trạch Phương – bạn học hắn, chính mình cũng từng nghe mẹ nói về người này.

Một cái tuổi bán trăm, tóc hoa râm, mặc áo lót tẩy đến bạc màu, quần đùi tứ giác buồn cười, còn có cặp dép lê màu trắng plastic.

Rõ ràng chính là lão nhân gia tùy tiện ở đâu cũng thấy, Hải Uyên không rõ chính mình, vì cái gì ngày hôm qua lần đầu tiên nhìn đến hắn, rất giống bị sét đánh trúng, toàn thân nổi da gà run rẩy không ngừng.

Này thật là loại tình tự khó hiểu, da đầu hắn đều run lên, cả người thoáng nóng thoáng lạnh, trong đầu loạn thất bát tao, không sao tỉnh táo được.

Trường tư lập Tân Hoa Trung, kí túc xá nam.

Hải Uyên đem xe máy đậu ở hẻm nhỏ trong kí túc xá, lưng vác một bao đồ dùng trẻ con, chậm rãi đi vào tòa công trình có niên đại ít nhất hơn năm mươi năm.

Tấm ván gỗ hành lang lầu hai bị đám học sinh đạp tới đạp lui phát tiếng cọt kẹt, khiến người ta có loại cảm giác nếu giẫm lên quá mạnh sẽ trực tiếp bay xuống lầu một.

Hải Uyên đem chiếc nôi trẻ con màu thủy lam khiêng trên vai, trong tay cầm một bao tã lót cũng đặc biệt gây chú ý.

“Xem đi, nhất định là có chuyện!” vài tên đệ tử đi qua Hải Uyên châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Hải Uyên này bình thường không thích cùng người khác nói chuyện, luôn là bộ dáng lãnh khốc, các học tỉ học muội ái mộ hắn nhiều hơn sao trên trời, lại nghe nói sinh hoạt cá nhân của hắn cực kì phóng túng, đêm bất quy doanh, cây củ cải (:”>) hoa tâm như thế không làm nữ nhân mang thai mới là lạ.

“Thiên Tuế!” Hải Uyên một cước đá văng cửa phòng, đồng phòng Cố Thiên Tuế đang chơi game hăng say cũng bị hắn dọa một trận, chuột điều khiển bay ra ngoài, nhân vật máu me trong màn hình đã anh dũng bị nốc – ao đưa vào bệnh viện.

Cố Thiên Tuế mắt trừng lớn, bực bội đập tay lên bàn.

“Ngươi không biết trước khi vào phòng phải gõ cửa sao, thật là thiếu lịch sự.” Cố Thiên Tuế tắt đi chương trình game, quay lại cười với bạn học kiêm biểu ca của hắn.

“Mẹ ta sinh, ngày mai giúp ta xin phép nghỉ. Một tháng là được.” Hải Uyên không để ý tới oán giận của đối phương, bỏ đồ đạc trên vai xuống, lục lọi trong tủ quần áo ra túi du lịch, đem đồ dùng hằng ngày của mình dồn vào hơn phân nửa.

“Ngươi giả bệnh xin nghỉ cũng nhiều rồi, không thể xin thêm được.” Thiên Tuế nhẩm tính.”Nếu cứ nghỉ nữa, sẽ bị đuổi học ác!” Hắn nói.

“Vậy thỉnh nghỉ sanh.” Hải Uyên bỏ lại những lời này, xách túi du lịch lên, cầm theo đồ dùng trẻ con rời đi.

Lúc hắn xoay người, vừa vặn đụng trúng thiếu niên đang lao đầu vào phòng.

Thiếu niên cao sấp sỉ hắn là chạy vội đến, lực tông trúng rất mạnh, cái trán vừa vặn thăm hỏi trán Hải Uyên, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Thiên Tuế mặt nhíu một chút, thanh âm lớn như thế, nhất định là rất đau đi.

“Ngươi không có mắt sao?” Hải Uyên nhíu mày, đối người đụng mình có chút tức giận.

“Ta nghe người ta nói ngươi mua nôi em bé, bọn họ nói ngươi làm cho nữ nhân mang thai, có thật hay không?” Thang âm mang phần nghẹn ngào xuất phát từ thiếu niên trông gầy yếu hơn Hải Uyên một chút.

Thiếu niên gặp Hải Uyên sinh khí, mười ngón tay khẩn trương nắm thành một đoàn. Nguyên bản ngũ quan xuất sắc góc cạnh, lại vì lo lắng nước mắt lưng tròng, mà tăng thêm chút mềm mại đáng yêu.

“Ngươi ba ngày không trở về, ta thật sự rất lo lắng ngươi.” Thiếu niên ngưng lệ, si ngốc chăm chú nhìn Hải Uyên.”Ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Hải Uyên.” Thiên Tuế ngón tay khẽ gõ mặt bàn, hô hắn một tiếng.

Hải Uyên quay đầu lại.

“Rốt cuộc là mẹ ngươi sinh tiểu hài tử, hay bạn gái ngươi sinh?” Thiên Tuế đầu đầy nghi hoặc.

Tuy rằng Hải Uyên là biểu ca hắn, nhưng Thiên Tuế luôn không hiểu đến tột cùng Hải Uyên kết giao với loại bằng hữu gì, bên ngoài làm những gì. Có lẽ là do cá tính Hải Uyên không thích thân cận cùng người khác, nên khiến hắn càng thêm thần bí khó lường hơn nữa Hải Uyên tâm tình khó chịu, ngay cả giảng đường cũng có thể đập phá, lão sư cũng bị đánh liệt giường, cho nên không ai dám trêu hay làm phiền hắn. Sinh ra đã ở gần tính cách khủng bố như thế, làm biểu đệ như hắn ngày nào cũng lo sợ mình có hay không giẫm trúng thuốc nổ.

“Mẹ ta.” Hải Uyên thản nhiên đáp.

“Chính là...... Chính là ngươi...... Hôm nay thoạt nhìn rõ ràng rất giống nhau......” Thiên Tuế gằn từng tiếng chầm chậm nói: “Hai gò má phiếm hoa đào, mặt mày hồng hào phấn nộn nộn, hồng loan tinh đại động. Thật sự không phải bạn gái ngươi sinh?”

Thiên Tuế đối tướng mạo có chút hiểu biết, tổng cảm thấy dưới biểu cảm lạnh lùng ấy là đang giấu chuyện gì đó, không có khả năng đơn giản như vậy.

“Hồng loan tinh đại động! Đáng ghét, ngươi không phải nói ngươi chưa có đối tượng sao?” Thiếu niên vừa nghe Thiên Tuế nói, kích động đến nước mắt đều nhanh rơi xuống. “Ngươi là với ai, với ai có tiểu hài tử? Vì cái gì ta không biết? Ngươi rõ ràng nói nếu không có đối tượng, sẽ thử chập nhận ta, vì cái gì hiện tại biến thành như vậy!”

Thanh âm thiếu niên thu hút hàng xóm cách vách cùng học sinh đang tới lui trên hành lang.

“Rốt cuộc là ai, ta muốn cùng hắn liều mạng!” Thiếu niên dậm chân.

“Ồn quá!” Hải Uyên khuôn mặt đều tối sầm, tức giận đáp một câu.

Thiếu niên trừng lớn mắt, nước mắt phù phù rơi xuống.

“Thật sự là mẹ hắn sinh đứa nhỏ!” Thiên Tuế nhớ lại đích xác từng nghe dì Huệ Mĩ mang thai, hắn đứng phía sau đối thiếu niên nói.

“Thật vậy chăng?” Thiếu niên xoa xoa nước mắt, thăm dò hỏi.

“Ta đi, Thiên Tuế, nhớ rõ giúp ta xin phép.” Hải Uyên không muốn nhiều lời, cầm lấy vận dụng hằng ngày, hướng hành lang dài chậm rãi xuống lầu.

“Từ từ, Hải Uyên đợi ta, ta cũng muốn đi với ngươi.” Thiếu niên dùng giọng mũi nặng nề hướng Hải Uyên gọi, quay đầu đối Thiên Tuế  nơi cửa phòng nói: “Thiên Tuế ngươi cũng giúp ta xin phép, ta phải cùng Hải Uyên về nhà.”

Mang đôi dép lê trong phòng, hắn đát đát chạy theo sau Hải Uyên.

“Ngươi xin nghỉ cái gì a, Hạ Trạch Phương!” Thiên Tuế ở phía sau la lớn.

“Giống Hải Uyên!” Thanh âm thiếu niên xa xa truyền đến.

“Hải Uyên nghỉ sanh da!”

“Kia giúp ta xin nghỉ bệnh a!” Thiếu niên nói.

Hai người kia đi rồi, trên hành lang mọi người bắt đầu bàn tán. Hạ Trạch Phương rõ ràng có bạn trai, sao luôn cùng Diệp Hải Uyên dây dưa không rõ ràng.



A Trà không hiểu lắm nữ nhân ở cữ phải như thế nào, hắn cưỡi xe máy đi vào tiểu công viên hỏi lão bằng hữu, chính là một đám lão nhân gia quá nửa chưa từng sinh đứa nhỏ, ai cũng không biết ở cữ cần những gì.

“Ai u, cái loại chuyện nữ nhân như thế, ta sao biết!” Lão nhân đầu bóng lưỡng nói.

“Ta nghe lão bà nhà ta nói không nên gội đầu, này ta xác định, vợ ta vừa sinh xong không bao lâu, kia đầu thối đến xa xa ngửi thấy cũng biết nàng đang đến, thối cực kì.” Lão Vương lôi kéo lưng quần, vừa nhớ lại liền nhịn không được che mũi.

“Vậy ngươi giúp ta hỏi lão bà ngươi ở cữ như thế nào, nhớ hỏi rõ chút.” A Trà vội vàng nói.

“Bằng không ta hỏi rồi viết giấy đưa cho ngươi.” Lão Vương nói.

“Không nên, ta không biết chữ, ngươi viết cho quỷ xem à?” A Trà có chút nổi giận. “Gọi điện thoại, ngươi không phải biết số điện thoại nhà ta sao, hỏi xong liền gọi cho ta.”

“Gì chứ, ai có số nhà ngươi, dù ta có, cũng không muốn gọi cho ngươi!” Lão Vương không khách khí đáp lại một câu.

Kết quả kế tiếp, hai người kia ngay tại công viên cãi nhau không ngừng.

Một lão nhân gia vây xem bên cạnh há mồm phá lên cười, răng nanh toàn bộ đầu lộ ra, môi hướng bên trong, phát ra thanh âm ha hả a. A Trà cùng lão Vương vẫn là tiếp tục cãi qua cãi lại.

Cuối cùng hai người mắng đến mệt, A Trà ngực lại bắt đầu đau, mọi người cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ A Trà ngồi xuống.

“Ngươi đi khám bác sĩ chưa?” Nhóm lão hữu lo lắng hỏi, tiếp theo thất chủy bát thiệt đàm luận xem người nào từng đột nhiên chẩn bị tái kiến ông bà như vậy.

thất chuỷ bát thiệt: ngạc nhiên, náo động

tái kiến ông bà: chết ấy

A Trà thở hổn hển, phất tay chứng minh mình không có việc gì, hắn không muốn tiếp tục ồn ào ở nơi này, nhưng người ta đã bày cờ ra mời, hắn đành phải nghỉ một chút rồi đánh vài ván, đến khi sắc trời dần chuyển tối.

Hoàng hôn nơi công viên, các lão nhân tiêu sái rời đi, mấy chiếc BMW đậu bên ngoài công viên đã li khái không sai biệt lắm, A Trà mấy ngày nay bị gây sức ép cũng đủ mệt, hôm nay không đủ thể lực quét dọn rác chung quanh, hắn cầm chìa khóa chậm chạp nện bước, hướng xe máy đi đến.

“A trà sắc mặt ngươi rất không tốt, muốn ta chở ngươi về không?” Một chiếc tân sĩ ngũ bách chạy đến bên cạnh A Trà, cửa kính xe hạ xuống, lão nhân đầu bóng lưởng thăm dò hỏi.

tân sĩ ngũ bách: Mercedes-Benz 501

A Trà phất tay bảo hắn cứ đi đi, vẻ mặt ngại người ta phiền.

Sau đó hắn khởi động xe máy chậm rãi chạy về nhà, tốc độ đại khái là ba mươi đi, thết bị đo tốc độ của xe bị hư đã lâu, bất quá hắn cảm thấy tốc độ như vậy là đúng rồi.

Tuổi lớn chạy chậm một chút mới tốt, sẽ không phát sinh mấy chuyện nguy hiểm.

Hơn nữa hắn năm nay năm mươi chín gần sáu mươi, mỗi lần đến số 9 rất dễ gặp chuyện không may.

Nghĩ nghĩ cảm thấy được không ổn, liền đem tốc độ giảm chút nữa, hai mươi xem ra thỏa đáng.



Buổi tối sáu giờ trời có chút u ám, tựa hồ sắp mưa, tiếng sấm ầm vang rung động.

Xe vừa dừng, đẩy ra rèm cửa phía trước, A Trà đột nhiên phát giác tất cả đèn điện nơi phòng khách đều sáng, lại truyền đến từng trận mùi thơm.

“A?” Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? A Trà cứng người tại chỗ. Là vì hắn chưa khóa cửa nên có trộm, nên tất cả đèn đều sáng? Chính là trộm dùng nhà bếp của hắn để làm chi?

“Ông nội ngươi đã về rồi!” Trạch Phương mang bao tay cách nhiệt bưng đến một nồi canh nóng, từ trù phòng đi tới.

“Trạch Phương?” A Trà thấy tôn tử bảo bối đột nhiên xuất hiện, cao hứng cười thoải mái.

“Ngươi như thế nào lại trở về?” A Trà nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là có linh cảm, hắn mấy ngày nay tim không được khỏe, tôn tử bảo bối cảm ứng được, nên chạy về nhà muốn chiếu cố hắn?

“Ta mấy ngày nay nghỉ.” Trạch Phương cười nói dối, không nghĩ làm cho ông nội nuôi nấng y biết y là theo Hải Uyên thân yêu trở về.

“Nấu cái gì vậy?” A Trà dò hỏi ngửi được mùi canh cá.

Trạch Phương nhe răng cười. “Đây là nấu cho dì Huệ Mĩ, nàng vừa sinh đứa nhỏ nên ăn nhiều cá một chút mới tốt. Ta bưng đi cho nàng a!”

“Không phải cấp cho ông nội ác......” A Trà nhất thời đầy tức giận như bóng cao su.

Chỉ thấy Trạch Phương hừ một tiếng bưng nồi cá, mông một đường diêu a diêu hướng cách vách mà đi, A Trà thở dài, tay đặt nơi trái tim, cảm giác ngực thoáng đau buốt.

“Vì cái gì vừa mới trở về liền qua nhà cách vách, ông nội cũng biết nên chiếu cố tốt Huệ Mĩ, nhưng là ông nội cũng muốn Trạch Phương chiếu cố a, vừa về liền bỏ sang nhà người khác, ném ông nội một mình a...... Ông nội từ nhỏ đem ngươi cưng chiều, đến lớn như vậy, ngươi cư nhiên đối ông nội......”

A Trà một mình trong phòng khách không người miệng không ngừng oán giận. “Ta cũng muốn uống canh cá...... Ta yêu nhất uống canh cá, ăn bong bóng cá...... Nấu bong bóng cá chỉ cần thêm ít tương du (nước tương, xì dầu), ăn cũng rất ngon......”

A Trà đi vào phòng bếp, phát hiện vẫn còn nồi cành trên bếp gas, hắn nghĩ đến Trạch Phương chừa một chút cho hắn ăn với cơm tối, vì thế thật cao hứng chạy đến.

Nào biết mở nồi ra, lại phát giác bên trong đã sớm chẳng còn gì. Nguyên lai Trạch Phương đem tất cả cho nhà cách vách, ngay cả đầu xương cá cũng không lưu cho hắn.

A Trà tức giận đập cái nồi, một lần còn chưa đủ, đập leng keng hai ba lượt, mới phát tiết hết bất mãn trong lòng. Tắt tất cả điện trong nhà, hắn hai chân suy yếu run rẩy, chậm rãi theo cầu thang lên lầu hai đi ngủ, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

Mấy ngày nay sét cứ đánh liên tục.

Mỗi lần thời tiết thay đổi, đầu gối hắn lại một phen phát đau, ngay cả đài khí tượng cũng chẳng thể chuẩn bằng hắn.

Trời mưa sắp đi! Trước khi ngủ a Trà nghĩ.

Hắn ốm đau nhiều như vậy, vì cái gì tôn tử không chịu quan tâm hắn?



Nửa đêm, sét ầm ầm thẳng đánh.

Nhà Huệ Mĩ cách vách truyền đến từng trận thanh âm nồi nêu bát đĩa rơi bể, A Trà tuổi tác có chút lớn, lão nhân gia vốn ngủ không sâu, lại thêm tiếng khóc tiếng la, trong chốc lát hắn liền thanh tỉnh.

Cầm lấy đồng hồ báo thức bên giường cẩn thận xem, thật vất vả mới từ trong khoảng không mông lung tối tăm nhìn ra thời gian hiện tại. Hai giờ đêm, cách vách là ồn cái gì?

Lổ tai hắn dán vào vách tường cẩn thận nghe, lại chỉ mơ hồ nghe được thanh âm tôn tử khóc thê thảm.

Trạch Phương bị khi dễ!

Phản ứng đầu tiên của A Trà chính là như thế. Trời tối thế này mà vẫn còn ở nhà hàng xóm, khẳng định là Huệ Mĩ bộ dáng hung ác bẳt tôn tử bảo bối Trạch Phương nhà làm việc cực nhọc! Tệ hơn còn bắt Trạch Phương giặt quần áo và vân vân, cho nên tôn tử nhà hắn mới khóc đến vậy.

A Trà đem áo lót cùng quần đùi tùy tiện mặc vào, vừa đi vừa kéo khóa quần, trong lòng lo lắng tình huống của tôn tử.

Dưới lầu cửa bị đẩy ra, Trạch Phương nức nở trở lại phòng khách, A Trà xuống lầu vừa lúc gặp hắn.

“Ai u, sao lại khóc thành như vậy!” A Trà đau lòng hướng tôn tử đi tới. “Có phải hay không tên Diệp Hải Uyên khi dễ ngươi, ngươi nói với ông nội, ông nội đi giúp ngươi trút giận!”

“Như thế nào trút giận a!” Trạch Phương lớn tiếng, dậm dậm chân, khóc không ngừng.

“Đến đến đến, ông nội thương. Nói cho ông nội biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể ông nội rất tốt, cùng tên kia đánh nhau chắc chắc không vấn đề.” A Trà tâm hảo đau, tôn tử bảo bối bị người khi dễ thảm như vậy.

Trạch Phương gạt gạt mái tóc dài, đem chúng nó nhét vào sau tai, lộ ra khuôn mặt nam hài.

Trạch Phương không thích mặt mình, hắn thường thường mộng có một ngày cùng có được khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại như các bạn nữ trong trường học, cái loại làm cho các bạn nam liếc mắt một cái liền nhịn không được ca ngợi vẻ ngoài mĩ lệ.

Nhưng hắn mỗi lần soi gương sẽ vỡ mộng, hắn từ trước đến nay là cái nam hài tử không hơn không kém, có đôi lúc tỉnh ngủ râu cũng sẽ dài!

Trời ạ, này hết thảy hết thảy đều là sự thật khiến hắn thương tâm!

“Ông nội, ngươi có rất nhiều tiền đúng không?” Trạch Phương khóc hỏi, bộ dáng yếu đuối như tiểu nữ sinh.

A Trà tuy rằng cảm thấy tôn tử nhăn nhó không giống nam nhân, lại có chút là lạ, nhưng cũng không hiểu vấn đề nằm ở nơi đâu. “Có a, ngươi hỏi cái này để làm chi?”

“Cho ta tiền, ta muốn đi biến tính.”

“Biến tính?” A Trà không hiểu cái gì kêu biến tính. “Là cái gì? Ở đâu bán?” Hắn biết tôn tử rất thích đi công ty bách hóa tiêu tiền mua mấy món đồ gì gì đó mắc muốn chết.

“Không phải, người ta muốn đổi tính làm nữ sinh!” Đối việc đáp phi sở vấn của ông nội, Trạch Phương tức đến dậm chân.

đáp phi sở vấn: tương tự ông nói gà, bà nói vịt.

“Làm nữ sinh? Ngươi có thể nói rõ ràng một chút, giảng như vậy ta nghe không hiểu.” A Trà mặt nhăn thành một đoàn, giống như vỏ quýt phơi khô, những nếp nhăn sâu cạn không đồng nhất càng hiện lên rõ ràng.

“Chính là đem hầu kết lấy ra, phía dưới cắt đi, làm một cái động, sau đó ở trên làm ㄋㄟㄋㄟ!” Trạch Phương khóc nói. “Như vậy ngươi có hiểu chưa?”

“Cáp? Phải cắt còn muốn làm động á!” A Trà hít sâu một hơi, kêu lên. “Đầu ngươi có phải bị hư chỗ nào không, sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này! Cắt rồi sẽ không có nữa đâu!”

Đột nhiên không hề báo trước, một đạo lôi liền đánh xuống, ầm ầm chấn động cả gian phòng, xe cảnh báo từ ngõ nhỏ không ngừng vang lên.

A Trà ở trong lòng âm thầm lo lắng, tôn tử cho hắn kinh hách còn hơn cả sâm sét, khiến tim hắn hung hăng co lại, thiếu chút thì ngừng luôn.

“Ông nội ngươi này ngu ngốc, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, ta không nói nữa!” Trạch Phương che mặt từ sô pha đứng lên, bước ngắn bước dài chạy hướng trên lầu.

“Trạch Phương a, ngươi đừng nói đến một nửa đã bỏ chạy, trở về cùng ông nội giải nghĩa a! Ngươi muốn chạy đi nơi nào?” A Trà không ngừng hướng tôn tử la lớn.

“Ngươi làm gì muốn đổi thành nữ sinh, ngươi biến thành nữ sinh sẽ không thể sinh cho ông nội tằng tôn, ngươi không sinh tằng tôn cho ông nội, nhà của chúng ta sẽ không có hậu a! Trạch phương, xuống dưới cùng ông nội nói rõ ràng!”

A Trà một phen lão xương cốt rống thanh, hắn cố gắng muốn đuổi kịp tôn tử, lại thấy Trạch Phương một đường hướng trên lầu chạy, lo lắng hỏi: “Ngươi là muốn đi nơi nào, từ từ chờ ông nội!”

“Ta muốn nhảy lầu!” TiếngTrạch Phương khóc la từ trên lầu truyền đến.

“Hạt mật (cái gì), nhảy lầu!” Nương a, A Trà vừa nghe, cũng không chỉ lão xương cốt như muốn hỏng, cả trái tim cũng muốn ngừng, một tay bắt lấy cầu thang gỗ liều mạng chạy lên trên.

thuộc ngôn ngữ địa phương.

Nhưng mà chờ A Trà thở hồng hộc đến được mái nhà tầng năm, đã thấy Trạch Phương đứng bên ngoài vách tường tầng cao nhất, chăm chăm nhìn xuống dưới đường.

“Trạch Phương, Trạch Phương, ngươi đừng dọa ông nội, ông nội tuổi lớn, kinh không nổi chuyện này đâu.” A Trà bối rối vô cùng, tay chân hắn không ngừng phát run, giống như không còn là của mình.

Trạch Phương là độc đinh nhà hắn thật vất vả mới sinh được lun xem bảo bối kim tôn, sao lại đột nhiên muốn làm nữ, còn muốn nhảy lầu tự sát, này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

độc đinh: con trai duy nhất

Sự tình phát sinh quá nhanh, A Trà thật bế tắc, hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ biến hóa cảm xúc của tôn tử.

“Người ta muốn làm nữ, không cần làm nam.” Trạch Phương nhìn xuống đường cái, sâu kín nói. “Ông nội ngươi căn bản là không hiểu làm nam nhân có bao nhiêu thống khổ!” Trạch Phương khóc lớn.

“Ông nội làm nam nhân đã mấy mươi năm, cũng không có thống khổ như vậy! Ngươi là đau ở đâu, ngươi trước xuống dưới rồi chúng ta sẽ nói chuyện!” A Trà ôm ngực, cảm thấy choáng váng, như muốn té xỉu.

Trạch Phương nước mắt liều mạng rơi xuống.

“Ông nội, ta vẫn cảm thấy mình là nữ ngươi biết không? Ta thích mặc váy, thích thoa son, thích làm gia sự (việc nhà), thích nam nhân.”

“Cáp, ngươi nói cái gì!?” A Trà mở lớn miệng. Hắn giống như nghe thấy thanh âm trái tim mình nảy lên, nguyên bản trái tim vẫn còn miễn cưỡng động a động, lại bị lời nói này dọa muốn ngừng.

“Người ta thật sự rất thích, rất thích Hải Uyên nhà cách vách. Ngươi biết không, từ lần đàu tiên thấy hắn nơi trường học, ta liền yêu thượng hắn.”

Trạch Phương nói: “Từ đó ta một mực nghĩ, nếu...... Nếu ta có thể biến thành nữ sinh, nói không chừng có thể cùng hắn đàm luyến ái, nếu phát triển thuận lợi, ta còn có thể gả cho hắn làm lão bà.”

A Trà đã khiếp sợ đến vô pháp mở miệng nói chuyện.

Tôn tử thích nam, hơn nữa là thích đứa con nhà Huệ Mĩ cách vách...... Tôn tử còn muốn cắt hết thảy để làm nữ, sau đó gả cho đứa con nhà Huệ Mĩ cách vách làm lão bà...

A Trà thấy thế giới thiên toàn địa chuyển, không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này.

Trạch Phương hít nước mũi, tiếp tục nói: “Nhưng là...... Nhưng là hiện tại đều không kịp rồi!” Hắn vừa dậm chân vừa khóc.”Hắn cư nhiên nói với ta, hắn đã có đối tượng, hắn yêu thượng người khác, muốn ta đừng quấn lấy hắn nữa. Hắn còn nói ta thực phiền, ta làm sao phiền, ta còn nấu canh cá cho mẹ hắn uống a!”

“Rất nguy hiểm......” A Trà hướng phía trước đi từng bước, nơi có thể đứng bên ngoài vách tường rất nhỏ, hắn thực sợ Trạch Phương dậm dậm chân, sẽ làm chính mình ngã xuống.

Nguyên bản tinh không vạn lí (bầu trời quang đãng), không biết từ nơi nào bay tới mây đen, chậm rãi tối sầm. Từ tầng mây nơi phương xa mơ hồ nghe thấy có tiếng sấm, ầm ầm rung động, mưa phùn nhất thời cũng đến.

Xi măng trên mặt đất của tầng cao nhất rất gập ghềng, không bao lâu những vùng trũng bắt đầu tích nước.

“Ta chết có thể hay không hảo một chút!” Trạch Phương rống to nói: “Kiếp sau đầu thai làm cái nữ, cái gì phiền não đều không có.”

“Ai u uy, đừng nói gì mà đầu thai, ông nội chỉ có một cái tôn tử là ngươi mà thôi, ngươi đi rồi ông nội làm sao bây giờ! Ngươi trước nhanh chạy xuống dưới, muốn cắt có phải không? Mấy chuyện đó đều có thể bàn bạc, ngươi trước xuống dưới, mặc kệ muốn cắt cái gì, cắt làm sao, ông nội đều cho ngươi cắt hết!” A Trà khẩn trương nói.

“Thật sự?” Trạch Phương đột nhiên quay đầu lại, nước mắt chợt đình chỉ.

“Thật sự, thật sự!” A Trà điểm đầu.

“Ngươi phải cho ta tiền mổ, không hối hận?” Trạch Phương xoa xoa nước mắt.

“Sẽ không, sẽ không!” A Trà đè lại ngực, từng bước một hướng phía tôn tử đi đến. “Đừng dọa ông nội nữa, mau tới đây.” Xem Trạch Phương tựa hồ bị hắn khuyên nên ngẫm lại, A Trà khẩn trương vội vàng đi qua muốn đem tôn tử lại đây.

“Hảo......” Trạch Phương lộ ra một chút tươi cười.

Mưa rơi xuống ngày càng lớn thêm, những hạt mưa nặng trĩu đánh vào mắt khiến không cách nào nhìn rõ.

A Trà chậm rãi tới gần tôn tử, khoảnh khắc tay vươn ra, dưới chân không ổn định, liền như vậy trợt đi, đôi dép lê plastic bay ra ngoài, cả người hắn cũng bay qua tường vây, hướng đường cái rơi xuống.

“Ai u uy!” A Trà hét to một tiếng.

“Ông nội!” Trạch Phương giữa lúc cấp bách, không chút suy nghĩ liền vươn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng ông nội hắn.

Mưa tới vừa nhanh vừa vội, tiếng sấm ầm vang rung động, một đạo tia chớp vừa mạnh vừa sáng bắn trúng cột điện cạnh nóc nhà, dây điện cách cách bị đốt đứt, hướng trên người bọn họ rơi xuống.

Trái tim a Trà run rẩy một chút, nhợt nhạt hấp một ngụm không khí mang theo hương vị mưa.

Sau đó một trận quấy nhiễu khiến ngực hắn khó chịu, chợt tiêu thất, ngực hắn rốt cuộc không – cảm giác đau đớn, cả người trở nên thật thoải mái.

Lại một đạo tiếng sấm vang dội đánh xuống, thanh âm gần kề như ngay bên tai.

Ầm ầm vang, ầm ầm vang.

Trạch Phương ôm chặt A Trà.

Trước khi rơi xuống mặt đất, A Trà thấy một đạo tia chớp bao phủ hắn cùng Trạch Phương, nháy mắt xuyên thấu hai người bọn họ.

Thế giới biến thành màu ngân bạch chói mắt, lỗ tai nhất thời mất đi thính giác, tất cả âm thanh trong vòng ngân quang đều đình chỉ.

Ngọc Thiền......

A Trà thấy một nửa khác của mình năm nào đã mất, đang đứng đầu kia biển hoa ngân sắc, đối hắn cười.

Ngọc Thiền...... Ngươi đang đợi ta a...... Ta tới gặp ngươi......

Miệng hắn thì thào niệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang