Hai phút trước tan học, quốc văn lão sư đóng lại sách vở, nói giới hạn cuộc thi lần này:
“Chỉ còn một tuần nữa sẽ đến kì trung khảo (thi giữa kì), những học sinh điểm kém ở lần trước giờ phải cố gắng bù lại biết không?”
Sau tiếng chuống tan học vừa đánh, quốc văn lão sư chậm rãi đi ra ngoài, đám học sinh trong lớp vừa chạy vừa nhảy lớn tiếng nói chuyện, bắt đầu xôn xao ồn ào.
Hải Uyên như trước say ngủ.
A Trà sắp xếp sách vở, Thiên Tuế muốn ra khỏi phòng học vừa vặn đi qua bên người A Trà.
“Thiên Tuế!” A Trà kêu tên hắn.
Thiên Tuế thấy A Trà, vì thế chậm rãi quay lại.
“Chuyện gì?” Trên tay hắn cầm một máy chơi game nhỏ, đang muốn ra bên ngoài tiếp tục đánh điện tử.
“Kì trung khảo là kiểm tra phải không?” A Trà còn chưa hiểu rõ mấy chuyên môn thuật ngữ của học sinh.
“Phải” Thiên Tuế gật đầu.
“Nếu thi rớt sẽ thế nào?” A Trà hỏi.
“Ân...... Thành tích kém sẽ thi lại, thi lại không đậu sẽ không thể lên lớp, không thể lên lớp sẽ không có biện pháp tốt nghiệp, chỉ vậy mà thôi.” Thiên Tuế chậm rãi giải thích ý nghĩa của kì thi giữa kì.
“Cáp, chỉ như vậy ác!” A Trà hô to một tiếng, khẩn trương không thôi.
Nguyên bản đang ngủ ngon Hải Uyên bị tiếng kêu hoảng sợ của A Trà đánh thức, mở hai mắt nhìn A Trà một cái, nhấc tay trái lên hướng đầu A Trà gõ xuống.
“Ồn muốn chết.” Hải Uyên oán giận.
“A, chụp viết chụp viết (xin lỗi)!” A Trà sờ sờ cái đầu phát đau, hướng Hải Uyên nói thật có lỗi, lại quay đầu tiếp tục cùng Thiên Tuế đối đàm.
“Ta không biết chữ, như vậy tuyệt đối sẽ thi rớt! Làm sao bây giờ?” A Trà lo lắng hỏi. “Trạch Phương nhất định phải tốt nghiệp trung học, chính là toán học, tiếng Anh, lịch sử, địa lý mỗi lần ta đều có nghe nhưng chẳng hiểu nổi... Nếu thật sự lưu ban phải làm sao a?”
“Ân......” Thiên Tuế trầm ngâm một trận. “Lúc này mà dạy ngươi nhận thức chữ...... Ta xem cũng không kịp......”
“Oa, ta đây nhất định tốt nghiệp không nổi.” A Trà thương tâm nói.
“Tổng sẽ có biện pháp.” Thiên Tuế vỗ vỗ bả vai A Trà.
Mới từ căn tin trở về Thái Chính Nam cầm trong tay hai cây kem đậu đỏ, hắn đi đến bên người A Trà nói: “Muốn hay không, cho ngươi một cây?”