• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Tulabachu1316Tháng 5 năm 1971Trong một công viên ở thị trấn, một đôi nam nữ hai người ngồi hai đầu của ghế dài, ở giữa dường như có cả một dải ngân hà.

Người đàn ông tầm 27-28 tuổi, người mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm nghị, cô gái tầm 17-18 tuổi, tóc thắt bím hai bên, non nớt mà lại thanh tú đẹp đẽ, chính là đôi mắt nhìn thẳng vô hồn, phảng phất như hồn lìa khỏi xác.

Hai người một hồi lâu đều không ai lên tiếng, người đàn ông có chút không chịu nổi nữa, liếc nhìn cô gái bên cạnh, chủ động mở lời: “Đồng chí Khương, hoàn cảnh của tôi có chút đặc biệt, chắc là người giới thiệu cũng có nói qua rồi, tôi không mong cầu một người phụ nữ ưu tú, chỉ hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho gia đình, sau khi kết hôn phải tùy quân….


.

”Khương Khê định thần lại, nghe thấy những lời này, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, hôm nay đi xem mắt, là cậu tôi ép tôi đến.

”Mắt người đàn ông tối sầm, ngũ quan trên mặt lộ ra mấy phần mất mát, khẽ mím môi nói: “Đồng chí Khương, cô có thể suy nghĩ lại một chút, hiện tại tôi đã là tiểu đoàn trưởng, phụ cấp hàng tháng 75 đồng, sau này vẫn còn tăng, sau khi kết hôn sẽ giao cho cô quản lý.

”“Thật xin lỗi.

” Khương Khê nói lại lần nữa.

Người đàn ông bất lực thở dài: “Vậy để tôi đưa đồng chí Khương về.


”“Không cần, không cần.

” Khương Khê vội vàng lắc đầu, đứng dậy cúi đầu xin lỗi rồi sải bước rời đi, người đàn ông nhìn bóng lưng vội vã của cô, có chút cáu kỉnh gãi gãi đầu, vẫn là muốn đi tới để đưa cô về.

Nhưng không nghĩ tới mới đi được 2 bước, một bóng người chạy nhào tới đâm thẳng vào người hắn, sau đó bị thân thể cứng rắn của hắn hất ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng kêu: “Ai da!”Người đàn ông dừng bước, ngập ngừng: “Đồng chí, không sao chứ?”Cô gái ngẩng đầu, nhìn chỉ tầm 17-18 tuổi, dáng vẻ có phần nhút nhát: “Không, không sao…” Cô muốn đứng dậy nhưng vừa đứng lên chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngã vào vòng tay của người đàn ông: “Chân tôi hình như bị thương rồi, đồng chí có thể đưa tôi đến phòng khám lấy thuốc không?”Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.

”Hai người dìu nhau bước đi, có không ít cặp mắt đang nhìn theo họ, dường như vài người có quen biết với hai người họ đang nhìn theo, người đàn ông cảm thấy không được tự nhiên, cô gái thì rũ mắt lộ ra ý cười.

*Khương Khê không biết sau khi cô rời đi, ở phía đó đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại trong lòng cô rất hỗn loạn.


Cô xuyên sách!Chỉ mười phút trước, Khương Khê nhớ rõ ràng, bản thân mới bị xe đâm chết, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, vừa mở mắt ra thì lại đã ngồi trên ghế dài, trong đầu có thêm một đoạn ký ức, cuộc đời bất hạnh 17 năm của người con gái lớn lên trong sự áp bức của người mẹ phù đệ ma.

(phù đệ ma: là một thuật ngữ trên Internet dùng để chỉ những anh chị em trong một gia đình nhiều con, thông thường, do ảnh hưởng của gia đình, họ sẽ cống hiến hết mình cho những đứa em của mình bất kể giá nào)Nguyên chủ tên gọi Khương Khê, cùng tên họ và dung mạo cũng giống hệt cô.

Sinh năm 1954, nếu hiện tại là năm 1971, cô 17 tuổi, dưới cô vẫn còn hai em gái, là do mẹ muốn có con trai mà sinh thêm, nhưng đáng tiếc bà ta lại không sinh được con trai, nhưng may mắn thay cha của nguyên chủ lại không trọng nam khinh nữ đều đối xử rất tốt với ba cô con gái.

Thế nhưng cha của nguyên chủ đã mất ba năm trước, mẹ thì là phù đệ ma, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để giúp đỡ đứa em trai vô dụng, trước đây có cha của nguyên chủ trấn áp mọi chuyện đều vẫn tốt đẹp, ba năm nay mẹ nguyên chủ lại càng trở nên thái quá, những thứ có giá trị trong nhà đều bị bà ta gửi về nhà mẹ đẻ.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang