• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chờ người đi mất, Trương Tú Vân khóc lóc bổ nhào vào trên người em trai: "Em trai, em sao rồi? Ai da, tạo nghiệt mà! Sao bọn họ lại tồi tệ thế này? Em có đau không?”Trương Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, ném Trương Tú Vân sang một bên, hùng hổ đi về: "Nếu không phải chị vô dụng, ông đây phải đến nỗi chịu tội sao?!”Tức khắc Trương Tú Vân càng thương tâm, song lại cảm thấy ủy khuất.

Bà ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đại Muội rõ ràng là người nghe lời nhất, đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, khiến bà ta sợ hãi, ngay cả em trai cũng chán ghét bà ta!Trương Hổ hoàn toàn mặc kệ chị gái, hắn ta khó chịu, lòng tràn đầy nóng nảy, đi hai bước, bỗng nhiên hắn ta giống như nhớ tới cái gì đó, quay đầu đè xuống sự khó chịu nói: "Chị, đi về thôi!”Em trai có sắc mặt tốt với bà ta, Trương Tú Vân lập tức cao hứng, nhanh chân đuổi theo.

Trương Hổ nhìn bà ta một cái, ánh mắt hơi lóe lóe, không nói gì.

Tuy rằng lần này không chiếm được tiện nghi trên tay Khương Khê, không biết con nhỏ đó đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trở nên vô lương tâm như vậy, nhưng tình huống hiện giờ cũng không quá tệ.


Khương Khê bày tỏ lòng trung thành, nhà họ Bùi chắc chắn rất tín nhiệm nó, không chừng có thể vớt vát thêm chút tiền, Trương Tú Vân là nương nó, nếu ốm đau bệnh tật, nó có thể không bỏ tiền sao?Hôm nay con nhỏ chết tiệt đó làm hắn ta mất nhiều như vậy, sau này nhất định phải đòi lại từng thứ một!Trương Tú Vân vẫn còn tác dụng.

*Phía bên kia nhà họ Bùi.

Giải quyết xong Trương Hổ và Trương Tú Vân, Khương Khê vô cùng tự nhiên đi tiếp khách với mẹ Bùi.

Đám người Trương Hổ vừa đi, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Vài người dẫn đầu nói đùa, làm nóng bầu không khí lần nữa.

Nhưng vẫn có không ít tầm mắt cổ quái rơi vào trên người Khương Khê, người trưởng thành đại đa số đều chú ý chuyện mặt mũi.

Nếu không phải bất đắc dĩ, bình thường sẽ không trở mặt, hiện giờ Khương Khê coi thường ông cậu nhà mẹ đẻ, trong mắt một số người cổ hủ chính là quá mức không hiểu chuyện, tâm tính lạnh bạc ….

Tuy nhiên những người này sẽ không nói gì, nhất là trong ngày đại hỉ của người ta, đa phần là nói thầm sau lưng, cũng chỉ chôn ở trong lòng.

Đối với Khương Khê mà nói, chỉ cần không nói trước mặt cô, đều không thành vấn đề, mấy lời nhàn thoại cũng sẽ không rớt miếng thịt nào, còn nếu bày trò nói trước mặt cô, vậy đừng trách cô dỗi ngược lại.


Bởi vậy, cô đặc biệt bình tĩnh.

Chờ đồ ăn đều lên bàn, Khương Khê đi vào phòng, gọi em hai và em ba ra, lúc trước đám người Trương Hổ tới đây, cô sợ hai đứa nhỏ này khó xử, hoặc là bị bọn họ kéo đi mất, bởi vậy cô mới nhốt trong phòng.

Vừa mới mở cửa, Khương Nhị Muội sốt ruột hỏi: "Chị cả, chị không sao chứ?”Vừa rồi hai cô bé cũng nghe thấy động tĩnh nương và cậu làm ầm ĩ, sợ chị cả bị cậu bắt nạt.

Khương Tam Muội dùng đôi mắt tròn xoe đánh giá nàng, giống như nhận thấy không có dị thường, mới thả lỏng.

Khương Khê vô cùng thoải mái: "Chị có thể làm sao chứ? Cậu không phải cha mẹ chúng ta, chị cũng đã lớn rồi, bọn họ không quản được, được rồi, đi ăn tiệc đi, vị trí của hai đứa ở bàn kia, khu vực của trẻ con.

”Cô chỉ chỉ một vị trí.

Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội nửa tin nửa ngờ, dưới sự thúc giục của Khương Khê lên bàn ăn cơm.

Khương Khê còn chưa thở dốc, mẹ Bùi lại kêu: "Tiểu Khê, lại đây kính rượu ông nội!”Cô nhanh chân đi qua, bưng chén rượu, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng vừa rồi khi đối mặt với Trương Hổ, ông nội Bùi hiền lành cười cười: "Có lệ chút là được rồi, đừng uống nhiều quá.

”"Cháu biết ạ.


" Khương Khê cười gật đầu, nhấp một ngụm rượu, lại tiếp tục kính người khác.

Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn ngon của thời đại này, nhưng cô ngay cả một miếng cũng không được ăn.

Khương Khê lén nuốt nước miếng.

Mẹ Bùi nhỏ giọng nói: "Nương để riêng một phần đồ ăn cho con rồi, đợi lát nữa kính rượu xong rồi ăn, nơi này để nương với cha con tiếp đón.

”Khương Khê gật đầu, lòng tràn đầy chờ mong đi tới bàn tiếp theo.

Đột nhiên bàn ăn của trẻ con phát sinh một trận ầm ĩ, một người phụ nữ hoảng loạn hô to: "Thạch Đầu! Cha nó, Thạch Đầu bị mắc nghẹn cái gì này!”Động tĩnh này không nhỏ, Khương Khê lập tức nhìn qua, chỉ thấy một đứa bé mặt đỏ bừng, mắt đã sung huyết, đang khom lưng bị người mẹ lo lắng liều mạng vỗ vào lưng, cố gắng ho khan muốn ho ra cái gì đó, lại không thành công, mắt thấy sắc mặt đứa bé càng ngày càng đỏ.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK