• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Tứ Vị
Edit: Lyxciv
Hoắc Ngôn Hình từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lục Lạc Cẩm, liền không có mặt mũi muốn chiếm người ta làm của riêng mình...
Tại Hoắc gia cử hành tiệc tối, một đám thế túc, Lục Lạc Cẩm đứng ở đó tựa như một khối mỹ ngọc không nhiễm bụi trần, không tì vết thuần túy đến mức làm người không dời nổi ánh mắt.
Hoắc Ngôn Hình không cần biết ai mang người này Đến, hắn chỉ biết chính mình coi trọng tiểu mỹ nhân nhìn như nai con này, muốn làm quen người ta.
Hoắc Ngôn Hình gọi quản gia lại, muốn ông tra thử nai con này là do ai mang đến, nhưng chỉ vừa xoay đầu, tiểu mỹ nhân liền biến mất khỏi phạm vi tầm mắt hắn.
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp thuần khiết như tiên giáng trần, mặc dù ở trong đám người, nhìn một cái là có thể nhìn thấy.

Hoắc Ngôn Hình nhất thời nhìn không thấy, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, ánh đèn mờ ảo hòa cùng tiếng nhạc tạo nên không khí ám muội, có thể làm hắn lầm tưởng tiểu mỹ nhân xuất hiện.

Nhưng thời điểm yến hội chuẩn bị kết thúc, Hoắc Ngôn Hình lại nhìn thấy Lục Lạc Cẩm.
Nên Hoắc Ngôn Hình biết được, tiểu mỹ nhân chính là do cháu trai hắn mang đến.
Đại khái có người coi thường Lục Lạc Cẩm, trong miệng còn kèm theo mấy lời không đứng đắn, vừa vặn bị Hoắc Chính Nam nghe thấy.

Vốn dĩ tính cách hắn hung hãn, không nói hai lời, nắm đấm thẳng tắp nện lên mặt đối phương, người kia cũng không nhẫn nhịn, hai bên đánh qua đánh lại vô cùng kịch liệt.
Hoắc Chính Nam tuy là cháu trai Hoắc Ngôn Hình, nhưng trên thực tế chỉ nhỏ hơn Hoắc Ngôn Hình năm tuổi thôi.

Hoắc Ngôn Hình là do phu nhân Hoắc lão gia sinh được lúc về già, cũng là nhi tử duy nhất còn sống, đương nhiên sẽ là người đương nhiệm làm chủ Hoắc gia.
Cháu trai cùng khách phát sinh xung đột, hắn tất nhiên là muốn đi khuyên ngăn.

Hoắc Chính Nam xuống tay tàn nhẫn, đối phương căn bản không có lực đánh trả, bị ấn ở trên mặt đất tùy ý bị Hoắc Chính Nam tay đấm chân đá.

Hoắc Chính Nam hung hăng mắng: "Con mẹ mày là cái thá gì, bất quá chỉ là con chó, còn dám chạm vào đồ vật của lão tử, tao con mẹ nó đánh mù mắt chó mày!"
Tiểu mỹ nhân ở một bên khuyên can.
Xem ra cậu thực sự lo lắng, trên mặt tràn đầy bất an, một đôi mắt to tròn tràn ngập ánh nước, phảng phất giây tiếp theo dường như liền có thể rơi nước mắt.

Một bộ dáng nhu nhược yếu đuối nhưng lại vô cùng xinh đẹp, càng kích thích dục vong chiếm đoạt của người khác, tùy thời khi dễ bắt nạt cậu.
Tiểu mỹ nhân muốn đi đến kéo Hoắc Chính Nam, vươn tới cánh tay trắng nõn, ngón tay thon dài thẳng tắp.
Một đôi tay, so với nữ hài tử còn đẹp hơn.
Hơn nữa Hoắc Ngôn Hình chú ý tới đôi tay trắng nõn của mỹ nhân đeo một chiếc vòng ngọc bích*.
Màu xanh của vòng ngọc thông thấu càng làm nổi bật lên làn da trắng ngần của Lục Lạc Cẩm.
Hắn từ trước đến nay chỉ thấy nữ hài tử mang thứ này, lần đầu tiên mới thấy ở trên tay nam hài tử, thế nhưng cũng không thấy nơi nào kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thích hợp.
Hoắc Ngôn Hình trong mắt chỉ nhìn chăm chú vào tiểu mỹ nhân, đi đến bên người Hoắc Chính Nam, cũng không đến kéo hắn, chỉ mở miệng nói một câu: "Còn không dừng tay, đây là lúc nào, còn có thể để con ở chỗ này tùy tiện đánh người?"
Đáy mắt Hoắc Chính Nam lộ ra hung ác, bộ dáng không giống sẽ như vậy mà chịu để yên, nhưng Hoắc Ngôn Hình mở miệng, hắn liền dừng tay, buông ra cổ áo người nọ, chỉ hung tợn mà trừng mắt, hận không thể lại đánh tên đó vài ba cái nữa.
Rất nhanh liền có người tới đem cái tên bị Hoắc Chính Nam đánh đến mặt mày bầm dập mang đi.
Xung quanh khách nhân nhất thời đều im lặng, hướng ánh mắt đến bên này thăm nhìn, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Ngôn Hình xoay người nói với bọn họ: "Thật ngại quá, đã làm phiền các vị, chỉ là một chút xung đột ngoài ý muốn thôi.

Các vị không cần để ý, xin mời tiếp tục."
Sau đó lại lạnh mặt đối với Hoắc Chính Nam nói: "Con cùng ta lại đây."
Tuy rằng Hoắc Ngôn Hình chỉ lớn hơn gã vài tuổi, nhưng bối phận lại lớn hơn hắn hai bậc, mà Hoắc Ngôn Hình toàn thân đều toát lên vẻ của người làm chủ nên có khí phái phong độ, lời nói hay cử chỉ đều mang theo uy nghiêm.
Hắn chỉ nói một câu, Hoắc Chính Nam liền phải dừng tay không đánh người nữa.
Hắn nói Hoắc Chính Nam đi theo hắn nói chuyện, gã cũng phải răm rắp nghe lời đi theo hắn.
Bất quá Hoắc Ngôn Hình không ngờ chính là, tiểu mỹ nhân đi theo Hoắc Chính Nam, cũng nhắm mắt chạy theo phía sau.
Hoắc Ngôn Hình cùng Hoắc Chính Nam đi tới đình viện bên ngoài, nơi đó ít người, cũng sẽ không bị ai nhìn thấy.
Hoắc Chính Nam dừng lại, sau đó mới nhìn thấy Lục Lạc Cẩm cũng đi theo lại đây, gã nói với cậu: "Cậu đi theo tôi làm gì?"
Tiểu mỹ nhân nhìn qua bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, một đôi mắt to tròn đen như mực tràn đầy ánh nước, giống một chú nai con đang sợ hãi, giọng nói mang theo run rẩy rất nhỏ: "......!Tôi, tôi sợ......"
Lần đầu tiên cậu bị Hoắc Chính Nam mang theo tham gia tiệc tối ở Hoắc gia, vốn nên là việc cao hứng.
Nhưng cậu lại gặp phải một tên đăng đồ tử*, thừa dịp không ai chú ý, hắn sờ lên cổ cậu, còn nói lời nhục nhã cậu.

Lục Lạc Cẩm bị hoảng sợ không nói, một màn này còn vừa vặn bị Hoắc Chính Nam nhìn thấy, vì vậy liền phát sinh sự tình này.
*Đăng đồ tử: ý chỉ những kẻ háo sắc.

"Còn không phải là vì cậu tôi mới thành như vậy sao, đứng ở đây đợi đi." Hoắc Chính Nam không kiên nhẫn mà mở miệng nói tiếp, "Cậu không thấy được tiểu thúc muốn nói chuyện với tôi sao?"
Lục Lạc Cẩm có chút ủy khuất mà nhìn thoáng qua sườn mặt Hoắc Chính Nam, chỉ tiếc Hoắc Chính Nam không có nhìn thấy ánh mắt của cậu, mà Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy.
Khi đó trong lòng Hoắc Ngôn Hình chỉ có một ý tưởng, tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, lại ở bên cạnh Hoắc Chính Nam hỉ nộ ái ố vô thường, ăn chơi trác táng, thật sự là quá đáng tiếc.
Mắt thấy Hoắc Chính Nam nói xong với Lục Lạc Cẩm liền chuẩn bị đi, Hoắc Ngôn Hình mở miệng: " đứng lại."
Nhưng một câu nói này của Hoắc Ngôn Hình, không chỉ làm Lục Lạc Cẩm khẩn trương, cũng làm Hoắc Chính Nam bất ngờ.


Hoắc Ngôn Hình đi đến hướng Lục Lạc Cẩm vài bước, trong tay hắn còn kẹp một điếu xì gà, rõ ràng đang hỏi Hoắc Chính Nam, nhưng ánh mắt chỉ dừng ở trên người Lục Lạc Cẩm: "......!Chẳng lẽ, đây là vật nhỏ mà con đang giấu giếm?"
Hoắc Chính Nam bất động thanh sắc, gã dịch người chắn tầm mắt của Hoắc Ngôn Hình, đem Lục Lạc Cẩm che chắn ở phía sau người gã.

Đối với Lục Lạc Cẩm, Hoắc Ngôn Hình một bộ dáng như hung thần ác sát, hắn thấy nai con nhìn hắn như nhìn thấy ác ma mới miễn cưỡng cười cười
"......!Ai...!Chú, còn không phải chỉ là một đồ vật tầm thường thôi sao, bị con để ở nhà cũng lâu rồi, cậu ta cứ năn nỉ con mang theo......Bụng dạ hẹp hòi, còn không phải chỉ bị người ta sờ một chút thôi sao mới như vậy đã chịu không nổi, một hai bắt con phải trút giận cho cậu ấy.

Phiền chết! "
Hoắc Chính Nam trợn tròn mắt nói hươu nói vượn, rõ ràng chính hắn là người không nói hai lời liền đi đánh gã kia.
Lục Lạc Cẩm nghe được Hoắc Chính Nam nói bậy trước mặt người khác, không dám tin tưởng.

Nhưng giương mắt nhìn bên cạnh chính là Hoắc Ngôn Hình, ánh mắt hắn tràn ngập áp bách xâm lược, liền sợ hãi cúi đầu.

Mặc dù Hoắc Chính Nam nói sai sự thật, cậu cũng không dám nói trái lại ý của gã.
Hoắc Ngôn Hình dĩ nhiên nhìn thấy Lục Lạc Cẩm dường như muốn nói gì đó, cũng hiểu được lời nói Hoắc Chính Nam căn bản không mấy đáng tin.
Lại liếc liếc mắt một cái nhìn thấy tư thế Hoắc Chính Nam rõ ràng đang bảo vệ người phía sau, đây là muốn đề phòng hắn sao? Cũng biết tiểu mỹ nhân có bao nhiêu xinh đẹp, chắc sợ hắn coi trọng muốn cùng gã giành người.
Đáy mắt Hoắc Ngôn Hình tràn ngập ý cười, muốn nói sự thật cho gã biết, hắn thật sự chính là muốn đoạt người.

Nếu tiểu mỹ nhân thuộc về hắn, thật là tốt biết mấy.

Trớ trêu lại không phải của hắn.

Nhưng dù sao Hoắc Chính Nam cũng là cháu trai hắn, tuy rằng ngày thường chướng mắt gã đàn đúm ăn chơi trác táng, nhưng cũng không thể chỉ vì một tiểu mỹ nhân mà nháo đến chú cháu cũng không nhìn mặt.

Như vậy còn không phải làm cho cười cho thiên hạ xem sao?
Hoắc Ngôn Hình ngậm xì gà, chậm rãi phun ra làn khói xám trắng: "Đừng vì một tiểu mỹ nhân liền mê muội đầu óc, nháo đến làm người khác chê cười.

Tốt xấu vẫn là người của Hoắc gia, làm việc gì cũng phải biết trước biết sau, cái gì có thể làm, cái gì không nên làm."
"Phải phải phải, chú út nói rất phải" Hoắc Chính Nam đối với hắn nói cái gì thì là cái đó, nhìn qua cũng không hề bất mãn, quả thực bộ dạng dường như rất nghe lời.
Mà đồng thời, phía sau duỗi tay giữ chặt Lục Lạc Cẩm, hoàn toàn muốn đem người giấu ở phía sau gã.
Hoắc Chính Nam nói: "Chú út, tụi con đi trước.

Chú cũng đã nhìn thấy, gia hỏa này thật sự rất phiền, không biết lại có thể gây ra chuyện gì không tốt, ban nãy còn làm phiền đến vị khách kia *ủa thằng này nó quậy mà nó ngang ngược* Đợi đến ngày mai con tự mình đi thăm người đó, được không?"
Kỳ thật cũng không phải vấn đề ở chỗ Lục Lạc Cẩm, mà là Hoắc Chính Nam không muốn người khác lại chú ý đến người của hắn Hoắc Ngôn Hình không thể không rõ Hoắc Chính Nam là có ý gì.
Lại liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân một cái.
Hoắc Ngôn Hình chỉ tự trách vô duyên, rất khó mới gặp được một người vừa ý như vậy, rốt cuộc lại là hoa đã có chủ.

*chưa mà chưa mà*
Hoắc Ngôn Hình nói: "Được rồi, đi đi."
Sau đó Hoắc Chính Nam liền túm chặt Lục Lạc Cẩm chạy đi.

Hoắc Ngôn Hình còn có thể nghe được Lục Lạc Cẩm nhỏ giọng nói với gã "Anh nắm tay tôi đau quá", giọng nói khinh khinh nhu nhu*, như là làm nũng, lại như phải chịu ủy khuất.
*Không biết dịch làm sao hết:(
Xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng ngoan ngoãn.

*nghe giống con gái ghê ha*
Hoắc Ngôn Hình nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, chậm rãi phun ra một ngụm khói, không chiếm được mới là tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy, nếu chính hắn có thể sở hữu được tiểu mỹ nhân thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc mỹ nhân lại ở bên cạnh Hoắc Chính Nam.
Nhưng một sự việc như vậy, bất quá cũng chỉ là một nốt nhạc trầm nho nhỏ thôi.
Không quá mấy ngày, Hoắc Ngôn Hình liền đem chuyện này vứt sau đầu.
Thẳng đến lần thứ hai nhìn thấy Lục Lạc Cẩm.
Một ngày mưa ảm đạm.
Sau 12h trời đã bắt đầu mưa, còn chưa đến chạng vạng, sắc trời một mảnh u ám.

Mùa thu chậm rãi chuyển sang mùa đông, nhiệt độ không khí đã hạ xuống không ít, nhưng hôm nay bởi vì trận mưa này, không khí lại trở nên ẩm ướt oi bức, không khỏi làm người thêm bực bội.
Hoắc Ngôn Hình nhìn mưa ngoài trời dần dần tạnh hẳn, kéo xuống cửa sổ xe, muốn hóng một chút gió.

Lúc trước hắn rất ít khi đem tầm mắt nhìn ra bên ngoài, hôm nay tài xế của hắn xin nghỉ, nên hắn tự mình lái xe.
Nhưng thật trùng hợp, hắn chỉ liếc mắt một cái đã thấy Lục Lạc Cẩm đứng ở bên kia đường.
Hoắc Ngôn Hình đối với Lục Lạc Cẩm chính là liếc mắt một cái cũng không thể quên.
Bọn họ cách nhau cũng không quá gần, nhưng Hoắc Ngôn Hình vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng Lục Lạc Cẩm đang bị mắc mưa.

Tóc của cậu ướt đẫm, gương mặt như ngọc còn đang chảy vài giọt nước, Lục Lạc Cẩm đưa tay lau mặt mình, Hoắc Ngôn Hình liền phát hiện, vòng ngọc bích mà ngày ấy cậu mang tới buổi tiệc nhưng bây giờ không thấy nữa.
Cậu đứng ở bên đường, cũng không động đậy, chỉ là cứ đứng như vậy, ánh mắt có chút dại ra, biểu tình dường như phải chịu rất nhiều ủy khuất.
Hoắc Ngôn Hình nhìn cậu trong chốc lát, mới nghĩ, gia hỏa Hoắc Chính Nam này lại lên cơn, có lẽ là bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cho nên Lục Lạc Cẩm mới một mình ra đây.

Mưa cũng chừng mười phút trước liền ngừng, vậy mà Lục Lạc Cẩm lại ướt thành như vậy, hiển nhiên là đã ở đây rất lâu.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân gặp nạn còn không ra tay tương trợ, còn đòi làm anh hùng nữa hay sao *chú ơi chú giang quá*
Khóe miệng Hoắc Ngôn Hình giương lên, lái xe đến chỗ Lục Lạc Cẩm.
*Vòng ngọc bích

- ----------------------------------
Ngày 2/9/1945 Bác Hồ đọc bản tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang