Một mỹ nhân yếu ớt mong manh, một mỹ nhân trong sáng tựa một khối ngọc hoàn mỹ, một mỹ nhân sẽ dịu ngoan như nai con đã thuần phục
Hoắc Ngôn Hình nhìn mỹ nhân mang vòng ngọc trên tay, khiến đôi tay càng trở nên tinh xảo và đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, hắn lần đầu tiên cảm thấy nam giới mang trang sức thế này cũng rất đẹp
Tiếc thay, đây lại là bảo bối của cháu trai hắn, hắn chỉ có thể nhìn mà thôi!
Sau này gặp lại, vòng ngọc của Lục Lạc Cẩm không còn, trên tay lại có vết thương vừa đóng vảy, mà dưới ống tay áo là vô số vết xanh tím không thể che khuất được.
Hoắc Ngôn Hình thầm mắng, thằng cháu trai của hắn đúng là có phúc mà không biết hưởng thụ, một mỹ nhân thế này, nếu là của hắn, tất sẽ kim ốc tàng kiều, yêu thương, sủng ái.
Đúng rồi, Hoắc Ngôn Hình híp híp mắt, khóe miệng mỉm cười, tiểu mỹ nhân này, nên thành người của hắn.