.
Sở dĩ nó được gọi là Sửu Nhi cũng không phải bởi vì nó xấu. Nhìn sơ qua thì diện mạo của nó đại khái cũng có thể xem như một bé trai thanh tú, nhưng ngặt một nỗi bên trán phải của nó lại có một cái bớt đỏ sậm kéo dài trên mặt, gần như chiếm hết một phần năm khuôn mặt của nó, cho nên nhìn mặt nó trông giống như mặt âm dương.
Nhà của Sửu Nhi rất có tiền, cha nó là một người giàu có nên cả nhà nó đều ở biệt thự. Năm nó một tuổi, mẹ nó qua đời trong một vụ tai nạn. Nửa năm sau, cha nó lại mang từ bên ngoài về một người phụ nữ cùng một bé trai hơn hai tuổi, lúc này mấy người hầu trong nhà mới vỡ lẽ, thì ra nó không phải là đại thiếu gia, mà ông chủ cũng đã sớm có con riêng ở bên ngoài. [ta rất trông đợi xem đứa con riêng này làm ăn đc gì]
Bọn người hầu trong nhà tự nhiên cũng thấy gió thổi chiều nào hướng theo chiều đó, tất cả bọn họ đều hầu hạ đại thiếu gia như tổ tông còn đối với Sửu Nhi thì chỉ cần đối xử đúng theo quy củ là được và không ai thèm để ý đến nó! Năm nó ba tuổi, cũng là năm mà nó bắt đầu hiểu chuyện thì bên người nó chỉ có một mình bảo mẫu chăm sóc.
Ngày đó, Đinh Lập Hiên vừa bước vào phòng thấy Sửu Nhi đang ngồi trên sô pha, y nhíu mày. Sửu Nhi lắc lắc đầu nhìn cha mình nở một nụ cười thật ngọt ngào!
“Ba Ba!”
Đinh Lập Hiên vẫn đứng yên ở trước cửa, khẽ gật đầu, “Ừm!”
“Ông chủ, người đã về!”
“Ừ, đêm nay nhà có khách, lát nữa chị dẫn nhị thiếu gia ra căn phòng phía sau đi.”
“Dạ, ông chủ!”
Bảo mẫu nhìn theo hướng ông chủ đi dần ra bên ngoài rồi xoay người lại thu thập mấy thứ linh tinh quảy lên người rồi ôm Sửu Nhi đi xuống lầu. Đối với những chuyện như thế này bảo mẫu cũng đã quen rồi, ông chủ sợ diện mạo xấu xí của đứa nhỏ này làm mất mặt mình, cho nên mỗi khi trong nhà có khách, ông chủ sẽ cho người đem Sửu Nhi đi, hoặc là đưa nó đến phòng nhỏ phía sau.
Đinh Lập Hiên năm nay mới hai mươi mốt tuổi, sau khi cha y mất, y thừa kế toàn bộ gia sản, y là một phú gia hàng thật giá thật hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái, mọi người bên ngoài đều biết Đinh Lập Hiên có một đứa con thông minh đáng yêu, thật dễ thương xinh đẹp là Đinh Vũ Kiệt, nhưng mọi người lại đâu biết rằng kì thật y còn có một đứa con khác là Đinh Vũ Khuynh. [ông cha tồi tệ hết sức có người cha như vầy ta cũng sẽ chịu ko nổi]
Biệt thự Đinh gia rất lớn, trong đó không chỉ có bể bơi mà còn có một vườn hoa nhỏ, phía sau vườn hoa là một căn phòng nhỏ, trước đây là nơi ở của người hầu, sau khi biệt thự nâng cấp từ hai tầng lên ba tầng thì nhóm người hầu đều vào ở trong lầu một, căn phòng nhỏ này tất nhiên cũng bỏ trống. Phòng ốc ở đây cũng khá sạch sẽ nhưng xét về độ trang hoàng thì đương nhiên là không có. Bảo mẫu đặt Sửu Nhi xuống giường rồi lấy gói đồ mang theo ra.
“Dì Tần.”
“Sửu Nhi sao vậy? Đói bụng phải không?”
“Không phải, tại sao cha con lại không cho con ở nhà trước? Con không thích chỗ này!”
“Sửu Nhi ngoan, trong nhà có khách, trẻ con không thể ra ngoài gặp khách được, cho nên Sửu Nhi ráng ngoan ngoãn ở đây một đêm nha, dì Tần sẽ ở cùng Sửu Nhi!”
Sửu Nhi không trả lời, nó chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn tay be bé của mình.
Đến tối, phía trước truyền đến tiếng nhạc xôn xao xen lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào, Sửu Nhi nhìn qua thấy dì Tần đang ngủ gật trên bàn, nó bước xuống giường, nhẹ nhàng đi ra cửa. Băng qua khu vườn nhỏ thì có thể nhìn thấy ngay cánh cửa sổ của biệt thự, nhóm người đó nam có nữ có, có người đang khiêu vũ cũng có người đang uống rượu. Sửu Nhi rất biết nghe lời, trẻ con không thể gặp khách thì nó đứng bên ngoài nhìn một chút là tốt rồi, những người đó dường như đang rất vui vẻ, không biết họ đang chơi trò gì nhỉ?
Sửu Nhi cẩn thận nấp sát vào mép cửa sổ, trộm nhìn vào phía bên trong. Dường như cha đang nói chuyện với ai đó, sau đó xoay người đi lên lầu bế Vũ Kiệt xuống, mọi người thấy đứa nhỏ kia lập tức vây lấy, còn thơm lên hai má nó. Trong lòng Sửu Nhi không khỏi hô lên, dì Tần gạt mình, dì ấy rõ ràng nói trẻ con không thể đi gặp khách, tại sao anh hai có thể gặp mà mình thì không thể?
Lúc này một cô gái ăn mặt rất sang trọng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Sửu Nhi, lập tức “Á” lên một tiếng, làm rơi luôn ly rượu xuống đất rồi bổ nhào vào người nam bên cạnh. Đinh Lập Hiên nhìn ra cửa sổ thấy Sửu Nhi, lập tức trừng mắt, ôm Vũ Kiệt giao cho mẹ nó rồi bước nhanh ra ngoài.
“Mày ở đây làm gì?” Sửu Nhi hoảng sợ, run rẩy quay đầu lại, thấy cha mình đang tức giận trừng to hai mắt.
“Con, con!”
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia?” Dì Tần gấp rút chạy tới, ôm Sửu Nhi vào lòng.
“Không phải tôi đã bảo chị canh chừng nó hay sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức dẫn bé về ngay!”
Đinh Lập Hiên bực bội vung tay lên “Đi nhanh đi!”
“Ba ba!”
“Đi đi đi, trở về ngủ đi!” Cha nó nói xong cũng không thèm quay đầu lại, dì Tần vội vàng ôm Sửu Nhi về căn phòng nhỏ.
“Sửu Nhi không ngoan, sao lại chạy lung tung chứ?”
“Dì tần gạt con, không phải dì nói trẻ con không thể gặp khách sao? Tại sao anh hai lại có thể gặp?”
Trong lòng dì Tần cảm thấy chua xót “Sửu Nhi ngoan, con gọi cậu ấy là anh hai, như vậy có nghĩa là cậu ấy lớn hơn con, cho nên cậu ấy có thể gặp còn con thì không thể, đợi đến khi Sửu Nhi lớn lên thì có thể đi gặp họ.”
Sửu Nhi chợt hiểu ra, gập gật đầu “Con biết rồi!”
“Sửu Nhi thật ngoan, mau ngủ đi.”
“Dạ!”
Sửu Nhi ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại không ngừng tự nhủ với lòng, mình phải nhanh lớn lên, đến lúc đó là có thể giống như anh hai cùng chơi với bọn họ!
Trở về biệt thự Đinh Lập Hiên lập tức điều chỉnh lại thần sắc của mình.
“Đinh tổng, đứa nhỏ lúc nãy là ai vậy?”
“À, là con của người hầu, nó chạy bậy thôi, mọi người tiếp tục đi.”
Đối với đứa con này Đinh Lập Hiên quả thật rất chán ghét, chủ yếu là bởi vì mẹ của Sửu Nhi. Năm đó cha y ép y kết hôn với Mạnh Thanh, trên cơ bản hai người đều không có tình cảm với nhau, huống chi lúc đó y đã ở cùng với người vợ hiện tại là Lý Vân, khi ấy Lý Vân cũng đã có thai. Nhưng chính miệng cha y đã nói nếu y không cưới Mạnh Thanh thì sẽ không được thừa kế tài sản Đinh gia, cuối cùng y đành phải đồng ý. Lúc Lý Vân biết y sắp kết hôn, cô đã định tự sát, nên y đã cam đoan sau khi cha y mất, y sẽ ly hôn với Mạnh Thanh cưới cô vào nhà. Sau này Mạnh Thanh lại sinh ra một đứa con xấu xí, Đinh Lập Hiên nhìn thấy lại càng thêm chán ghét.
Thời tiết ngày càng ấm, dì Tần mở cửa sổ ra ngồi trên ban công đan áo len, Sửu Nhi thì ở trên sô pha chơi đùa một mình, dì Tần đột nhiên cảm thán, từng giữ nhiều đứa nhỏ như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp được một đứa trẻ không khóc, không nháo như Sửu Nhi, nhưng mà đáng tiếc, hơi!
Đem mũi đan đang đan được một nữa đặt xuống, dì Tần đi qua vỗ vỗ đầu Sửu Nhi.
“Sửu Nhi ở đây chơi nha, dì Tần đi toilet một chút rồi lập tức quay lại liền, con tuyệt đối không được chạy bậy nha!”
“Dạ, con biết!”
Dì Tần vừa mới đi ra, Vũ Kiệt đã mở cửa chạy vào, cầm trong tay là chiếc xe đồ chơi mà cha nó vừa mới mua cho, nhìn nhìn Sửu nhi, mắt như phát ra tia sáng.
“Anh hai, đó là cái gì?”
“Là đồ chơi ba ba mới mua cho tao!”
“Có thể cho em mượn chơi một lát không?”
Vũ Kiệt lập tức ôm món đồ chơi vào ngực, “Không, đây là ba ba mua cho tao!”
“Vậy chúng ta cùng nhau chơi được không?”
“Ừ, được rồi, một lần thôi nha.”
Vũ Kiệt đặt chiếc xe xuống đất, ấn nút điều khiển, chiếc xe lập tức chạy trên mặt đất, Sửu Nhi càng xem càng thích, chạy đến cầm chiếc xe lên xem thử, không cẩn thận làm pin rớt ra, Sửu Nhi lại không biết làm sao gắn trở về, Vũ Kiệt lấy xe lại rồi ấn nút điều khiển, nhưng kỳ quái là chiếc xe lại không chạy!
“Mày làm hư xe của tao!”
“Em cũng không biết tại sao lại như thế, em, em không phải cố ý, mấy thứ này là từ trên đó rớt ra!”
Hai bé trai đều không biết làm sao gắn pin trở về được, lắc qua lắc lại nửa ngày cũng không được, Vũ Kiệt càng ngày càng ủy khuất cuối cùng “oa oa” khóc lên, Lý Vân nghe tiếng con khóc lập tức chạy vào ôm Vũ Kiệt vào lòng.
“Cục cưng! sao vậy, là ai ăn hiếp con, đừng khóc đừng khóc!”
Vũ Kiệt lau lau nước mắt, “Là em trai làm hư đồ chơi của con.”
Lý Vân vừa nghe xong, nổi giận, giơ tay cho Sửu Nhi một cái tát, “Đúng là muốn bị đánh!”
Sửu Nhi cũng “oa” một tiếng khóc lên, trên mặt đau rát vô cùng. Đinh Lập Hiên ở dưới lầu nghe tiếng vội vàng chạy lên, vào tới thấy cả hai đứa con đều khóc, liền đưa tay ôm Vũ Kiệt vào lòng.
“Cục cưng, sao lại khóc?”
“Hừ, đều là nó giành đồ chơi với Vũ Kiệt, sau cùng còn làm hư luôn!”
Đinh Lập Hiên cuối đầu nhìn đứa con nhỏ kế bên, một bên má đã bắt đầu sưng lên, trên mặt còn in rõ mấy dấu ngón tay, vừa lấy tay áo lau nước mắt vừa ủy khuất nhìn mình!
“Ba Ba, con không có cố ý, cái này, cái này rớt ra, đồ chơi liền bị hư!” Sửu Nhi chìa bàn tay ra, bên trong là một cục pin. Đinh Lập Hiên lập tức hiểu ngay, thì ra là pin bị rớt ra ngoài, thảo nào xe không chạy! Đem pin lắp vào xong, xe lập tức chạy lại, Vũ Kiệt nhìn chiếc xe, không khóc nữa.
“Được rồi, ngoan nào, về phòng của mình chơi đi.”
“Dạ, ba ba, bế.”
“Được, con ngoan.”
Đinh Lập Hiên từ ái ôm Vũ Kiệt vào lòng, vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy một thanh âm vang lên từ phía sau, “Ba ba?”
Đinh Lập Hiên quay đầu lại nhìn nó một cái, “Vũ Khuynh, nghe lời, đi ngủ đi.”
“Dạ? Con biết!”
Cha ôm Vũ Kiệt đi cùng người vợ xinh đẹp, ba người họ vừa cười vừa nói đi ra ngoài, Sửu Nhi nhìn theo bóng lưng của họ, trong lòng bỗng nhói lên, khi đó nó còn chưa biết cảm giác đó gọi là khổ sở!
.
Lúc dì Tần trở vào thấy Sửu Nhi đang đứng bơ vơ, đầu cuối xuống nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, trên mặt còn hiển hiện rõ ràng mấy dấu tay, dì Tần chạy vội đến ôm Sửu Nhi vào lòng.
.
“Sửu Nhi, mặt của con sao vậy? Là ai đánh con?” Sửu Nhi ngước đầu lên nhìn, nước mắt còn vương bên khóe, cái mũi nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn vào càng khiến người khác phải đau lòng.
“Dì tần, lúc nãy con bị mẹ đánh!”
“Sao bà chủ lại đánh con?”
“Con làm hư đồ chơi của Vũ Kiệt, sau đó ba ba đã sửa lại tốt, con, con không có cố ý.”
Trong lòng dì Tần cảm thấy đau xót lắm, đối với những người có tiền như vậy cho dù con mình có làm hư đồ chơi đắt đến đâu đi nữa thì cũng không đến nỗi phải bị đánh, một tát này thật sự rất nặng, mặt đều sưng lên hết rồi, “Sửu Nhi ngoan nha, đừng khóc, sau này mình không chơi đồ chơi chung với anh hai nữa nha.”
“Dì Tần, con cũng muốn có đồ chơi như vậy, anh hai có thiệt nhiều đồ chơi mới, tại sao con lại không có?”
Dì Tần quay mặt sang một bên lén gạt đi nước mắt của mình, “Cậu ấy là anh hai của Sửu Nhi, cho nên cậu ấy có thể chơi nhiều đồ chơi, con còn quá nhỏ, chờ con lớn lên là có thể chơi nhiều đồ chơi!”
Sửu Nhi trát trát đôi mắt nhỏ bé, gật gật đầu, “Con biết rồi, vậy con phải nhanh lớn một chút!”
“Sửu Nhi ngoan lắm!” Dì Tần hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rồi ôm nó vào lòng hát cho nó nghe mấy bài hát ru dỗ dành, một lát sau Sửu Nhi liền tiến vào mộng đẹp.
Tối hôm sau, dì Tần lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ.
“Sửu Nhi, con xem đây là cái gì?”
Sửu Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc hộp rất đẹp mắt, vội vàng đón lấy, dì Tần giúp nó mở hộp ra, bên trong là mấy khối gỗ xếp đủ màu sắc.
“Sửu Nhi nha, cái này gọi là gỗ xếp, con có thể xếp chúng thành đủ các hình dạng đẹp mắt, dì Tần mua cho con đó, có thích không?”
Sửu Nhi nở nụ cười ngây thơ, xem hộp xếp gỗ như bảo vật mà ôm vào lòng, “Dạ, thích lắm, cám ơn dì Tần!”
Dì Tần vỗ vỗ đầu nó, “Vậy Sửu Nhi chơi đi nha!”
“Dạ!”
Dì Tần vui mừng nở nụ cười, làm bảo mẫu đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên bà tự mình bỏ tiền mua đồ chơi cho đứa nhỏ, Sửu Nhi thật sự rất đáng thương, có người cha có tiền như vậy nhưng chỉ mua đồ chơi cho Vũ Kiệt mà thôi. Hơi, mình chỉ là người làm công, sao có tư cách trách cứ ông chủ chứ!
Mùa xuân qua đi, mùa hè lại đến, khu vườn nhỏ phía sau Đinh gia nở đầy hoa, hơn nữa còn có một người làm vườn chuyên phụ trách chăm bón hoa ở đây. Đến trưa, dì Tần ôm Sửu Nhi vào trong vườn.
“Sửu Nhi, hoa đó có đẹp không?”
“Dạ, đẹp lắm!”
“Vậy con tự chơi đi nha, nhớ là không được hái hoa đó!”
“Con biết rồi, dì Tần!”
Dì Tần dặn dò xong rồi đặt Sửu Nhi xuống đất để cho nó trêu đùa cùng lũ bướm, lúc này bác Trương – người phụ trách làm vườn đi tới, chiếc áo của ông bị cây làm rách một mảng lớn.
“Tiểu Tần, áo của chú vừa bị móc rách, cháu vá lại giúp chú được không?”
“Cũng được, để cháu đi lấy kim chỉ, bác Trương, bác đi thay áo khác đi.”
“Được, vậy cảm ơn cháu nhiều nha!” Dì Tần xoay người đi về phía biệt thự.
Lúc này bảo mẫu của Vũ Kiệt cũng dẫn nó tới vườn hoa, bảo mẫu muốn đi toilet nên đặt đại thiếu gia xuống đất, Vũ Kiệt chạy vào vườn thấy em mình, thuận miệng hỏi, “Mày đang làm gì vậy?”
“Anh hai, anh xem , hoa thật đẹp!”
Vũ Kiệt cảm thấy hoa này cũng không phải đẹp lắm liền nhìn qua phía bên kia thì thấy một bông khác.
“Tao cảm thấy bông màu lam kia đẹp hơn.”
“Ừm, đẹp thật.”
“Chúng ta hái nó xuống đi.”
“Dì Tần nói không thể hái hoa.”
“Sợ gì chứ, hoa này là của chúng ta, hái mấy bông ba ba cũng không nói gì đâu!”
Vũ Kiệt vừa nói vừa đi qua, hoa hồng lam rất khó trồng, giống này đều là Đinh Lập Hiên bỏ một số tiền lớn mua từ Nhật Bản về. Trên thân hoa còn có nhiều gai, đứa nhỏ kia không nhìn thấy đã giơ tay lên hái.
“Ui da!”
“Anh hai, anh sao vậy?”
“Hu hu, đau quá!”
Vũ Kiệt tức giận đưa chân đạp lên cành hoa vừa hái xuống, “Mày dám đâm tao, dám đâm tao, hừ!” Sửu Nhi vồi vàng kéo nó ra, “Anh hai, đừng hái nữa, ba ba sẽ nổi giận đó!”
Sửu Nhi kéo không được Vũ Kiệt, đành nhìn nó đạp hư mấy cành hoa hồng lam kia cho hả giận, rồi xoay người trở về biệt thự. Sửu Nhi nhìn cành hoa tan nát trên mặt đất, nó biết ba ba nó rất thích hoa này, nếu như ba ba biết được sẽ rất tức giận, nên nó thử nâng cành hoa lên, bàn tay nhỏ bé bị đâm thủng vài chỗ, nhưng vẫn không nâng dậy được cành hoa.
Đinh Lập Hiên vừa về đến nhà thấy Vũ Kiệt thần tình ủy khuất, hai mắt đẫm lệ, trên tay còn dán mấy miếng băng, không khỏi đau lòng, mắng bảo mẫu một trận, cuối cùng còn khai trừ luôn, xót xa ôm đứa con yêu vào lòng!
“Cục cưng, hết đau ha, ba ba bồng con đi hoa viên chơi nha.”
Đinh Lập Hiên vừa ôm đứa con tới hoa viên lập tức thấy Sửu Nhi đang đỡ mấy nhánh hoa hồng lên, giống hoa trân quý này nhìn tiêu điều không đường tả.
“Mày đang làm cái gì?”
Sửu Nhi bị dọa đến phát run lên, vội vàng đứng dậy, “Ba ba, ba ba hoa này không phải con phá hư!”
“Còn nói không phải mày, tao tận mắt nhìn thấy mà mày còn chối?”
“Là, là anh hai làm hư!”
Vũ Kiệt nhìn vẻ mặt tức giận của cha mình, trong lòng không khỏi khẩn trương lên, “Ba ba, em trai nói dối, không phải con làm!” Nói xong liền khóc rống lên.
Cơn giận của Đinh Lập Hiên liền tăng vọt lên, trừng mắt nhìn Sửu Nhi, “Nhỏ như vậy mà đã học nói dối, làm sai chuyện mà còn không chịu thừa nhận?”
“Ba ba, thật sự không phải con!”
Bốp! “Đừng nói nữa, sau này mày không được phép bước vào vườn hoa!” Đinh Lập Hiên lập tức cho Sửu Nhi một cái tát, bởi vì dùng sức quá mạnh nên Sửu Nhi ngã lăn quay trên mặt đất, bàn tay chống xuống bụi hoa bị gai đâm vào lỗ chỗ, Sửu Nhi “Oa” một tiếng khóc to lên, bàn tay đau, đầu lại choáng váng cả lên.
Đinh Lập Hiên cũng không có lại dìu nó dậy mà còn dỗ ngọt Vũ Kiệt đang ôm trong lòng, “Cục cưng đừng khóc nữa nha, ba ba biết không phải là con làm!”
Dì Tần nghe tiếng khóc vội chạy tới ôm Sửu Nhi vào lòng, vừa nhìn qua thấy hai bàn tay nhỏ bé đang không ngừng ứa máu, cơn tức trong đầu nhém chút bùng phát, dì Tần ngước đầu lên nhìn ông chủ, trong lòng không ngừng mắng, có người cha đánh con như ông hay sao? Cho dù nó có phạm tội tày trời thế nào cũng đâu cần phải ra tay nặng như vậy, thấy con mình ngã xuống ít ra phải đến đỡ nó dậy chứ!
“Sao chị không canh chừng nó?”
Dì Tần cố nén xuống lửa giận trong lòng, “Xin lỗi ông chủ, tôi sẽ đưa cậu ấy về.”
“Dẫn nó ra căn phòng phía sau, về sau không có sự cho phép của tôi không được cho nó ra ngoài!”
Dì Tần nghiến răng trả lời, “Đã biết!”
Ôm Sửu Nhi đang khóc về căn phòng phía sau, Dì Tần bực bội đóng sầm cửa lại, cố tìm một vài vật dụng băng bó vết thương cho Sửu Nhi.
“Sửu Nhi, đừng khóc nữa nha?”
“Hu hu, dì Tần, đầu con đau quá.” Dì Tần hoảng vía, đừng nói là bị đánh đến ảnh hưởng đến não bộ nha?
“Sửu Nhi, có cảm thấy chóng mặt không? Có muốn ói ra hay không?”
“Không có, chỉ đau thôi!” Dì Tần lập tức thở ra một hơi.
“Sửu Nhi ngoan, lát nữa sẽ hết đau, nói cho dì Tần nghe, sao ba con lại đánh con?”
Sửu Nhi thút thít lau nước mắt, “Ba ba nói hoa là do con phá hư, con nói không phải ta, ba ba liền đánh con!”
“Sửu Nhi nói cho dì biết, hoa đó là không phải con làm hư sao? Không được nói dối đó!”
“Thật sự không phải con, anh hai bị gai hoa đâm vào tay nên tức giận đạp gãy bụi hoa, con sợ ba ba giận nên muốn đỡ lên, nhưng ba ba lại nói đó là do con làm, anh hai cũng nói là do con!”
Dì Tần vô cùng tức giận, Sửu Nhi là do bà một tay chăm nom từ nhỏ đến giờ, bà biết Sửu Nhi không bao giờ nói dối. Trong lòng bà thầm mắng, đây mà là cha gì chứ? nào có người cha nào như vậy? Bà tức giận đi vòng quanh phòng mấy vòng, thật muốn ra ngoài mắng tên đó một trận, nhưng nếu bà bị đuổi việc thì sau này không phải Sửu Nhi lại càng đáng thương hơn sao? Bà nén xuống cơn tức, thở dài một hơi.
“Dì Tần, con thật sự không có hái hoa đó!”
Sửu Nhi ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt khờ dại, dì Tần cúi người xuống hôn lên cái trán nhỏ, “Dì Tần vĩnh viễn tin tưởng con! Sửu Nhi, về sau mình đừng chơi chung với anh hai nữa được không?”
“Vậy con chơi với ai đây?”
“Sau này dì Tần sẽ chơi với con được không?”
“Dạ! được!”
Sau đó, Sửu Nhi được chuyển từ biệt thự vào trong căn phòng nhỏ phía sau, dì Tần sợ nó chịu ủy khuất nên lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Có một lần Sửu Nhi tự ý chạy ra ngoài, dì Tần tức giận nửa ngày trời không để ý đến nó, Sửu Nhi biết mình đã làm sai rồi, nó thật không muốn Dì Tần không để ý tới nó nữa, cho nên về sau nó cũng không bước ra khỏi phòng nữa!