Mục lục
ĐẰNG SAU CÁI KẾT NGỌT NGÀO
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Ai cũng cảm thấy Bạch Tiểu Tiểu rất hạnh phúc.

Bản thân Bạch Tiểu Tiểu cũng cảm thấy đúng thế.

Trong ba năm, từ một nhân viên quèn của công ty nhảy phắt thành phu nhân tổng giám đốc, anh chồng điển trai lại chung tình, có người phụ nữ nào không hâm mộ nói cô tốt số đâu.

Bạch Tiểu Tiểu xoa bụng mình, tưởng tượng cảnh chồng mình Mặc Dạ biết tin mình mang thai vui vẻ ra sao, trong lòng ngập tràn ngọt ngào.

Biệt thự nhà họ Mặc nằm ở lưng chừng sườn núi, đang giữa mùa hè, cây xanh thấp thoáng, tiếng ve sầu râm ran, một chiếc Maybach chạy dọc theo đường núi tới đoạn sườn núi. Người đàn ông mặc suit ngồi trong xe, phong thái khiến người ta khiếp sợ, anh mở máy tính bảng xử lý mấy tập tài liệu, bỗng nhận được tin nhắn từ vợ mình.

Ảnh đại diện của Bạch Tiểu Tiểu là một con thỏ trắng nhỏ chibi, đơn thuần mềm yếu hệt như chính cô, lúc trước Mặc Dạ cũng vì tính cách ấy của cô mới chú ý đến cô, sau đó bắt đầu theo đuổi.

“A Dạ, anh về chưa? Hôm nay Thừa Thừa có gây phiền phức gì cho anh không?” Thừa Thừa là em tư, mới ra đời được một năm, vẻ ngoài trắng trẻo khiến người ta yêu thích vô cùng, rất giống Mặc Dạ hồi nhỏ, hôm nay Mặc Dạ đưa cậu nhóc đến công ty, bảo là muốn san sẻ giúp Bạch Tiểu Tiểu đỡ vất vả, nhân tiện báo cho mấy người phụ nữ ngoài kia rằng anh đã có chủ.

“Anh sắp về đến nhà rồi, hôm nay Thừa Thừa rất ngoan, ai cũng khen nó đáng yêu, nhờ có Tiểu Tiểu nhà anh mới có bé cưng ngoan thế này, yêu Tiểu Tiểu nhất đó.” Mặc dù bình thường Mặc Dạ luôn trưng ra cái vẻ người sống chớ tới gần nhưng khi đối diện với Bạch Tiểu Tiểu, lời ngon tiếng ngọt như hạ bút thành văn.

“Đang nhập” hiển thị một lúc thật lâu, người đàn ông biết đối phương đang xấu hổ, anh nghiêng người nhìn con nhỏ đang ngủ say, trong lòng mềm mại quá đỗi.

Lúc Mặc Dạ về đến nhà thì Bạch Tiểu Tiểu đang chơi xếp gỗ với bé hai Mặc Dật và bé ba Mặc An, Mặc Dật cau mày như ông cụ non, khoa tay múa chân bảo hôm nay phải xếp gỗ cao đến tận đâu, Mặc An thì siết miếng gỗ trong tay, không chịu đưa cho anh trai sinh đôi của mình.

Bảo mẫu bế Mặc Thừa đang ngủ say trong lòng Mặc Dạ rồi ôm nhóc lên tầng, Bạch Tiểu Tiểu thấy Mặc Dạ thì lập tức mỉm cười, nhào vào lòng người đang ông như chim nhỏ về tổ: “A Dạ!”

Mặc Dạ khẽ hôn một cái lên mặt cô, giọng trầm thấp: “Con đang nhìn kia kìa.” Sau đó anh nắm tay Bạch Tiểu Tiểu, gọi người hầu dắt Mặc Dật và Mặc An tới phòng ăn để ăn cơm.

Thức ăn đương nhiên đều ngon miệng đẹp mắt cả, Bạch Tiểu Tiểu hơi mất tập trung, cô muốn chia sẻ niềm vui với Mặc Dạ nhưng vì có quy định ăn không nói, ngủ không nói nên cô lặng lẽ ăn xong bữa tối.

Khi Mặc Dạ dỗ Mặc Dật ngủ xong, quay lại phòng ngủ thì thấy Bạch Tiểu Tiểu ngồi bên giường, hai gò má ửng hồng.

Năm nay Bạch Tiểu Tiểu mới hai sáu tuổi, cô có gương mặt thanh tú, đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, khuôn mặt vốn nên trưởng thành lại có vẻ ngây thơ, lại thêm tính cách dịu dàng, quả thật có thể dấy lên dục vọng của Mặc Dạ.

Người đàn ông cũng đẹp trai chẳng kém, ngũ quan lập thể mà tinh tế, bình thường cũng rèn luyện nên dáng người đẹp vô cùng, trong vô số buổi tối ám muội, Bạch Tiểu Tiểu đều sa vào sự mạnh mẽ của đối phương.

Anh tiến sát đến bên Bạch Tiểu Tiểu, hai tay nóng rực sờ eo cô: “Tiểu Tiểu, tối nay chúng ta...”

Bạch Tiểu Tiểu bị anh hôn tóc mai rối loạn, ý loạn tình mê, mãi mới ra hôm nay mình cần nói gì, cô ngăn lời mời ham muốn của Mặc Dạ lại, giọng điệu căng thẳng mà thẹn thùng: “A Dạ, em có chuyện muốn nói với anh.”

Mặc Dạ ôm cô vào lòng, vê vành tai cô, giọng u oán: “Chuyện gì thế? Tiểu Tiểu, nhất định phải nói vào lúc này sao?” Bạch Tiểu Tiểu dán vào tai anh nói: “A Dạ, anh lại làm bố rồi.” Cơ thể Mặc Dạ cứng đờ, phản bác: “Không thể nào, anh mang bao mà.”

Bạch Tiểu Tiểu hơi chu miệng lên: “Anh quên rồi à, lần đó anh uống nhiều, chẳng chuẩn bị gì cả đã...”

Ba tháng trước Mặc Dạ đi công tác về từ nước ngoài, đêm đó uống rất nhiều rượu, không chuẩn bị gì đã lăn một vòng trên giường với Bạch Tiểu Tiểu.

Bạch Tiểu Tiểu nghiêng người sang lấy giấy khám thai ở tủ đầu giường, đặt tay Mặc Dạ lên bụng mình: “Trưa nay em mới đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có lẽ là con gái, A Dạ, anh vui không?” Bạch Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nhìn Mặc Dạ, lại thấy người đàn ông chẳng nhúc nhích, mặt không cảm xúc.

Mặc Dạ suy nghĩ mấy phút, chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, chúng ta không thể có đứa bé này.” Nhận ra được nỗi khiếp sợ của người phụ nữ, anh vội vã nói tiếp: “Khả năng đứa trẻ được sinh ra khi uống say không khỏe mạnh rất lớn, em nhẫn tâm để con chúng ta sinh ra là một đứa trẻ dị dạng sao? Hơn nữa, Tiểu Tiểu à, sức khỏe em không tốt lắm, anh không thể để em mạo hiểm được. Tiểu Tiểu, anh không thể vì con mà để em có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”

Lúc kết hôn, Mặc Dạ thẳng thắn thừa nhận mình tinh trùng yếu, nhưng anh vẫn kiên trì đeo bao tránh chuyện ngoài ý muốn, mãi đến khi nhất định phải có con anh và Bạch Tiểu Tiểu mới ra nước ngoài làm thụ tinh nhân tạo, lúc sinh Mặc Thừa, dù bệnh của Mặc Dạ đã có chuyển biến tốt nhưng bác sĩ đã nói vì sinh con liên tục nên cơ thể Bạch Tiểu Tiểu tương đối kém, không nên mang thai thêm nữa, vì thế Mặc Dạ rất chú ý dùng biện pháp phòng tránh như trước, chỉ có lần đó mất khống chế.

Bạch Tiểu Tiểu biết Mặc Dạ lo cho cô nhưng vẻ mặt vẫn buồn thiu: “Nhưng mà...”

Mặc Dạ nâng mặt cô lên, trong mắt đong đầy tình ý nồng nàn: “Tiểu Tiểu, em có yêu anh không?”

“Ừm.” Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh có em và bốn đứa con là đủ rồi, Tiểu Tiểu, coi như là vì anh đi, đồng ý với anh được không?”

Bạch Tiểu Tiểu do dự chốc lát rồi vẫn gật đầu.

2.

Bệnh viện thuộc sản nghiệp của nhà họ Mặc, bác sĩ phụ trách của Bạch Tiểu Tiểu đã làm việc cho nhà họ Mặc rất nhiều năm rồi, Mặc Dạ thấy Bạch Tiểu Tiểu vẫn không nỡ bỏ con nên cẩn thận hỏi xin ý kiến bác sĩ về nguy cơ mang thai dính tới say rượu, anh nói chuyện với cô kỹ càng một lần, lại thêm lời khuyên của bác sĩ mới khiến Bạch Tiểu Tiểu đồng ý phẫu thuật.

Dù phá thai, Mặc Dạ cũng sắp xếp bệnh viện và bác sĩ giỏi nhất, nếu không phải vì công ty quá bận không thể thoát thân được thì anh muốn đi theo suốt toàn bộ quá trình.

Bạch Tiểu Tiểu không muốn anh phân tâm nên không chịu cho anh theo, Mặc Dạ chỉ đành bảo thư ký xem giúp anh có điều gì cần chú ý.

Mấy hôm cô nằm viện, Mặc Dạ rảnh rỗi là mang cháo cho cô, nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Tiểu Tiểu, anh không nhịn được nắm tay cô nói: “Tiểu Tiểu, em chịu khổ rồi.” Bạch Tiểu Tiểu dựa sát vào anh, không nói gì.

Phu nhân tổng giám đốc nằm viện, tổng giám đốc thăm hỏi ân cần, tin tức này chọc cho không ít người âm thầm ghen tị: Không phải chỉ phá cái thai thôi sao, làm bộ làm tịch gì chứ?

Công ty vốn đã là công ty lớn, mấy tháng này Mặc Dịch hay chạy ra nước ngoài, lúc về người gầy gò đi không ít, có lúc còn mắng lũ trẻ, Bạch Tiểu Tiểu nhìn mà đau lòng, cô bèn đưa ra ý kiến cho ba đứa trẻ đến chỗ mẹ Mặc Dạ: “Tiểu Kỳ cũng ở bên đó, mẹ thích trẻ con, đúng lúc đưa mấy đứa qua bên đấy một thời gian cho anh em chúng nó bồi dưỡng tình cảm.”

Mặc Dạ nhíu mày, thiên tính của người mẹ, Bạch Tiểu Tiểu không thích con xa mình, bây giờ chịu nhượng bộ lớn thế, anh chỉ có thể gật đầu bảo được.

Bà Mặc đã gần năm mươi nhưng vẫn bảo dưỡng kỹ càng, lúc trước bà biết con trai mình đang theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu thì phản đối cật lực, sau đó Mặc Kỳ ra đời, Mặc Dạ làm công tác tư tưởng cho bà một ngày trời bà mới miễn cưỡng chấp nhận người con dâu này. Bà không muốn xen vào đời sống tình cảm của con trai, một mình bà ở trung tâm thành phố, ông Mặc qua đời từ sớm, Mặc Dạ bèn giao Mặc Kỳ hai tuổi cho bà nuôi, để mẹ anh không cô đơn.

Đó là kết quả của thỏa hiệp song phương, mặc dù Bạch Tiểu Tiểu không nỡ xa con nhưng khi đó cô mang thai sinh đôi, thực sự không chia tinh thần và sức lực ra được, chỉ đành đồng ý.

Bạch Tiểu Tiểu mới chỉ ghé qua biệt thự ở trung tâm thành phố mấy lần, tất đất tấc vàng quả nhiên có lý của nó, dù là mức độ xanh hóa hay đảm bảo an toàn đều đứng hàng đầu thành phố A. Trong sân tòa nhà hai tầng màu trắng, bà Mặc đội mũ che nắng, xách bình nước tưới cho bụi hoa, có người đi vào bà cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy sức sống: “Sống chán trong thế giới hai người rồi mới chịu đến gặp bà lão này hả?” Hầu như mỗi lần gặp nhau đều thế này, nói tới nói lui đều chọc câu “Con muốn ở thế giới hai người với Tiểu Tiểu” của Mặc Dạ năm đó.

Bạch Tiểu Tiểu không khỏi có chút lúng túng, cô gượng cười ôm Mặc Thừa đang ngủ yên lành cho bà Mặc xem: “Mẹ, chúng con dẫn bọn nhỏ tới thăm mẹ.” Cô và bà Mặc không thân thiết với nhau được, cô cũng không thể khiến Mặc Dạ bị kẹp ở giữa rồi khó xử, “Bình thường làm phiền mẹ chăm sóc Tiểu Kỳ, con và A Dạ mới có thời gian yên tâm làm việc.”

Bà Mặc thờ ơ không đáp lại lời cô, bà trêu Mặc Thừa một chút, đến khi nghe Mặc Dạ dắt Mặc Dật và Mặc An tới gọi bà nội thì bà mới cười cho, vươn tay ra: “Cháu ngoan của bà, đến ôm cái nào.” Bà ôm bọn nhóc xong thì dắt hai đứa trẻ con vào trong nhà, không quan tâm Bạch Tiểu Tiểu và Mặc Dạ vẫn ở đó.

Ánh mắt Mặc Dạ toát ra vẻ áy náy, anh và Bạch Tiểu Tiểu bị rớt lại phía sau, anh khoác vai cô an ủi: “Tiểu Tiểu, tính mẹ thế đó, em đừng đặt trong lòng.” Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười: “Em biết, không sao đâu anh.” Ít nhất lần này đã tốt hơn nhiều so với lần trước bà quăng cho cô một tờ chi phiếu bảo cô cút.

Đến chiều mặc Kỳ tan học ở nhà trẻ, Bạch Tiểu Tiểu tự mình đi đón con, ai ngờ Mặc Kỳ nhìn cô mãi một lúc lâu mới gọi một tiếng mẹ.

Cảm xúc trong lòng Bạch Tiểu Tiểu nhất thời khó nói lên lời, lúc trước cô đã nghĩ đến việc Mặc Kỳ chịu ảnh hưởng từ bà Mặc sẽ không thân thiết với cô, nhưng đến ngày này thật thì cô vẫn khó có thể chấp nhận.

Mặc Kỳ trưởng thành sớm, dù mới ba tuổi nhưng giỏi giang hơn người, nhận ra được sự mất mát của Bạch Tiểu Tiểu, cậu bé cúi đầu nghĩ gì đó một lúc rồi đưa kẹo trong túi cho Bạch Tiểu Tiểu.

Cái kẹo này là hàng bên nước D, trong nước không bán, Mặc Dạ từng mua cho cô một lần. Cô nhận lấy cái kẹo, xoa đầu Mặc Kỳ, vui vẻ khi con trai vẫn chịu gần gũi với cô: “Cảm ơn Tiểu Kỳ cho mẹ kẹo nha.”

Mặc Kỳ nói nhỏ: “Không cần cảm ơn, người khác tặng bà ngoại đó ạ.” Sau bữa tối Bạch Tiểu Tiểu đã biết người khác này là ai.

Con dâu ứng cử viên trong lòng bà Mặc, Tiết Tiếu Ngưng.

3.

Bà Mặc nhắc đến Tiết Tiếu Ngưng, vì cô ta sắp về nước.

Nhà họ Tiết và nhà họ Mặc từng làm hàng xóm một thời gian, sau khi Tiết Tiếu Ngưng tốt nghiệp cấp ba thì ra nước ngoài, vẫn liên lạc với bà Mặc.

Bạch Tiểu Tiểu vẫn nhớ năm đó cô hai mươi hai tuổi, làm việc ở công ty nhà họ Mặc một năm, Mặc Dạ âm thầm theo đuổi cô một năm, trái tim con người đều làm từ máu thịt, cô không thể không rung động, lại thêm khi đó cô bị bố mẹ hút máu làm phiền, anh như thiên thần cứu vớt cô khỏi cơn nguy hiểm, cô kích động đi đăng ký kết hôn với Mặc Dạ.

Lúc đó tình ý nồng nàn, Bạch Tiểu Tiểu không để tâm bọn họ có thể có con hay không, Mặc Dạ tỏ ý anh có thể làm phẫu thuật, không muốn khiến Bạch Tiểu Tiểu có điều gì phải tiếc nuối.

Hai người ra nước ngoài thụ tinh ngoài ống nghiệm, về nước rồi bà Mặc mới biết bọn họ kết hôn. Khi ấy Mặc Dạ đang bận chuyện công ty, bà Mặc hẹn gặp riêng Bạch Tiểu Tiểu.

Bà Mặc nói lời cay nghiệt, xem thường cô, nói với cô rất nhiều điều, bà ném cho cô tấm chi phiếu năm trăm vạn, yêu cầu cô li hôn với Mặc Dạ, nói bà chỉ thừa nhận một nàng dâu duy nhất, chính là Tiết Tiếu Ngưng.

Chẳng thể nghi ngờ Tiết Tiếu Ngưng là một cô nàng trắng – giàu – đẹp, dù là khuôn mặt hay học lực, cái nào cũng hơn Bạch Tiểu Tiểu rất nhiều. Dù đã trở thành Mặc phu nhân nhưng trong lòng Bạch Tiểu Tiểu vẫn chất chứa nỗi tự ti chưa từng phai nhạt: Cô chỉ mà một người bình thường tay chân vụng về, có tài cán gì khiến Mặc Dạ thích cô như thế? Nếu không phải vì hiểu lầm tình một đêm kỳ lạ lúc đầu, có khi bọn họ sẽ chẳng thể dính líu gì với nhau cả, ngay cả nhân viên ở phòng trà nước của công ty cũng cảm thấy bọn họ chẳng xứng đôi tẹo nào.

Bạch Tiểu Tiểu không nhận chi phiếu, tuy cô cảm thấy khó xử nhưng cô không phải người hám giàu.

Nhưng cô càng ngày càng không tự tin về bản thân, thậm chí còn kháng cự sự quan tâm dịu dàng của Mặc Dạ.

Mặc Dạ đi sớm về trễ không phát hiện ra căn bệnh tâm lý này của Bạch Tiểu Tiểu, một ngày nào đó, khi về đến nhà anh không thấy Bạch Tiểu Tiểu đâu.

Dây dẫn lửa đi đến quyết định bỏ đi là khi cô thấy một bức ảnh trong áo Mặc Dạ, Tiết Tiếu Ngưng mặc đồng phục học sinh cười thật tươi với ống kính, tự tin rạng rỡ, khiến người ta say mê choáng váng.

Bạch Tiểu Tiểu đặt đơn ly hôn đã ký tên trong phòng ngủ, xách theo hành lý không quá nhiều rời khỏi nhà họ Mặc.

Mặc Dạ hỏi khắp cả mà chẳng ai biết cô đi đâu.

Người giúp việc đối diện với khuôn mặt lạnh băng của Mặc Dạ, nói ra cái Bạch Tiểu Tiểu cho là lý do: “Phu nhân nói cô ấy muốn đến thành phố bên cạnh du lịch...”

Nhưng cô chẳng hề mua vé đi, cô không đi du lịch, cũng không về nhà, không liên lạc gì với mấy người đã từng là người thân, bạn bè hay đồng nghiệp, cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, biến mất khỏi thế giới của Mặc Dạ, không có tin tức gì.

Mặc Dạ biết chuyện bà Mặc làm thì vô cùng thất vọng: “Mẹ, Tiểu Tiểu đang mang thai đó, sao mẹ có thể làm thế chứ?”

Khoảng thời gian đó Bạch Tiểu Tiểu ở đâu?

Cô ở biệt thự của Chu Tử Đình.

Thật ra cô biết Chu Tử Đình có thiện cảm với mình nhưng cô không muốn đối mặt với Mặc Dạ, mà Chu Tử Đình là con nhà giàu, nhà họ Chu ngang hàng với nhà họ Mặc, bản thân Chu Tử Đình cũng có bản lĩnh, dù Mặc Dạ nghi ngờ thế nào cũng không thể vươn tay tới nhà họ Chu được.

Dưỡng thai mấy tháng, Chu Tử Đình rất quan tâm cô, biết cô không nỡ bỏ con thì nửa đùa nửa thật nói nếu cô thực sự không muốn ở bên Mặc Dạ nữa thì anh ấy có thể làm bố đứa nhỏ.

Bạch Tiểu Tiểu một mình nuôi con cảm thấy rung động, nhưng cô vẫn từ chối Chu Tử Đình: “Chuyện này không công bằng với anh.” Người cô yêu vẫn luôn là Mặc Dạ.

Lúc đứa trẻ ra đời, Mặc Dạ tìm thấy Bạch Tiểu Tiểu, anh tiều tụy hơn rất nhiều, bình tĩnh tự tin, hăng hái gì đó đều biến mất tăm, anh như lữ khách lạc đường tìm được ốc đảo, hèn mọn cầu xin cô: “Tiểu Tiểu, đứa trẻ không thể không có bố, anh cũng không thể không có em.” Sự yếu đuối của người mình yêu vẫn khiến Bạch Tiểu Tiểu buông vũ khí đầu hàng. Mặc Dạ giải thích chuyện tấm ảnh là bà Mặc lén nhét cho anh, anh hoàn toàn không biết bị nhét vào túi, hơn nữa Tiết Tiếu Ngưng chỉ là hàng xóm trước kia, dù vẫn qua lại nhưng từ khi tốt nghiệp cấp ba bọn họ rất ít khi liên lạc, huống hồ người ta cũng có bạn trai rồi, trong lòng anh chỉ có một mình Bạch Tiểu Tiểu mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại, ngay cả bản thân Bạch Tiểu Tiểu cũng không hiểu khoảng thời gian đó tại sao mình lại nhạy cảm đa nghi như thế, cô quá để ý tới ánh mắt người khác, vì thế suýt chút nữa bỏ lỡ Mặc Dạ. Nhưng mà vẫn may, Mặc Dạ chưa từng từ bỏ, cuối cùng bọn họ vẫn tìm lại được sự ngọt ngào và tin tưởng từng có.

Bà Mặc nhắc đến chuyện Tiết Tiếu Ngưng về nước, Bạch Tiểu Tiểu chỉ thấy hơi không thoải mái, cô không muốn gây ảnh hưởng tới sự tin tưởng giữa cô và Mặc Dạ thêm nữa, đến tối lúc đi ngủ, cô dựa sát vào lồng ngực Mặc Dạ, nghe anh nói đến tiệc tối tháng sau.

Tiệc tối ấy là buổi mừng thọ ông cụ nhà họ Tiết, nhân tiện để Tiết Tiếu Ngưng xuất hiện nổi bật ở thành phố A một lần nữa, Mặc Dạ có mấy mối làm ăn với nhà họ Tiết, bởi vậy anh cũng nhận được thiệp mời: “Mùng năm chúng ta đi cùng nhau, bình giấm của anh à, đến lúc đó đừng ghen linh tinh nữa nhé.”

Bạch Tiểu Tiểu giả vờ giận, nhẹ nhàng đánh một cái vào ngực Mặc Dạ, “Trong mắt anh em là người như thế hả?”

Mặc Dạ nắm tay cô hôn hai cái: “Được rồi, được rồi, được rồi, thật ra Tiểu Tiểu trong mắt anh là người đẹp nhất.” Lại trêu đùa nhau một lượt, hai người thuận thế cởi áo nới dây lưng, cùng nhau chìm vào ôn nhu hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang