Mục lục
ĐẰNG SAU CÁI KẾT NGỌT NGÀO
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4.

Bình thường Bạch Tiểu Tiểu không thích tham gia tiệc tùng gì, mọi khi Mặc Dạ đều chiều theo cô, lần này dẫu sao cũng là trưởng bối cho chút quan hệ, từ chối thì không phải phép.

Mặc Dạ lên đồ nhanh hơn, khi thợ trang điểm chọn quần áo cho Tiểu Tiểu, anh tự mình chọn một chiếc lễ phục xẻ tà gợi cảm. Thường ngày Tiểu Tiểu hay ngại ngùng, lúc này cô mặc kiểu đồ này thì càng ngại hơn, đôi mắt sâu tối của Mặc Dạ đong đầy tình ý, anh khẽ cười: “Tiểu Tiểu, tự tin lên, em thế này rất đẹp.”

Bạch Tiểu Tiểu nhìn bản thân qua gương toàn thân, trang điểm tỉ mẩn xong thì nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, bộ váy xanh vỏ cau tôn lên vẻ quyến rũ trong cô, mặc dù đây không phải phong cách của cô nhưng vẫn phải nói một câu xinh đẹp.

Đến khi Mặc Dạ tự tay đeo dây chuyền giá trị không nhỏ cho cô, Bạch Tiểu Tiểu càng thêm quyến luyến chồng mình: “A Dạ, anh đối xử với em thật tốt.”

Mặc Dạ chỉ cưng chiều cọ chóp mũi cô: “Ngốc ạ, đều là điều nên làm.”

Tiệc nhà họ Tiết đầy người nổi tiếng, Bạch Tiểu Tiểu từ cô bé lọ lem biến thành phu nhân tổng giám đốc, cô không hiểu rõ rất nhiều lễ nghi, chỉ biết cố gắng hết sức bớt nói lại, duy trì nụ cười. Mặc Dạ phải đi tiếp chuyện với mấy ông chủ giới kinh doanh khác, Bạch Tiểu Tiểu chỉ có thể yên lặng ngồi một chỗ, chậm rãi thưởng thức ly rượu vang đỏ mà mình không uống quen.

Lúc Tiết Tiếu Ngưng đẩy ông cụ Tiết ra, ánh mắt toàn hội trường đều tập trung vào cô ta.

Tiết Tiếu Ngưng là một đóa hoa hồng rực rỡ, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng mê người quyến rũ, một người đẹp như thế lại có thể làm giám đốc công ty nhà họ Tiết, thành thạo lão luyện giao lưu đọ sức với người khác, thực sự khiến người ta rung động rồi lại càng thêm khâm phục.

Sau khi trò chuyện với mấy bạn hợp tác kinh doanh quan trọng, Mặc Dạ lướt nhìn tìm kiếm Bạch Tiểu Tiểu trong đám người, lướt qua Tiết Tiếu Ngưng đúng lúc đang cười xinh đẹp, Mặc Dạ mỉm cười gật đầu, đối phương cũng cười lại với anh. Bạch Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy hai người họ có sự hiểu ngầm gì đó không nói ra được, dù cô biết mình nghĩ nhiều nhưng vẫn không nhịn được mà chua xót.

“Tiểu Tiểu, có mình em thôi sao?” Chu Tử Đình đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Tiểu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ấy là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thất thần khiến người ta rất muốn bảo vệ của Bạch Tiểu Tiểu.

Dù sao cũng cùng trong một tầng mây, gặp Chu Tử Đình ở đây cũng là việc trong dự liệu, Bạch Tiểu Tiểu điều chỉnh lại cảm xúc, ngại ngùng chào hỏi: “Đâu có, A Dạ cũng ở đây. Tử Đình, gần đây anh vẫn ổn chứ?”

Chu Tử Đình có vẻ ngoài anh tuấn hào hoa, làm bộ u buồn thực sự khiến người ta động lòng, anh nhìn ánh mắt nén nhịn của Bạch Tiểu Tiểu: “Không có em thì tốt được đến đâu?”

Bạch Tiểu Tiểu áy náy lúng túng: “Xin lỗi anh...”

Chu Tử Đình muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Mặc Dạ vác khuôn mặt u ám đi về phía bọn họ thì anh thu hồi câu chuyện: “Hôm nay em rất đẹp, anh thích lắm.”

Mặc Dạ đi đến rất nhanh, anh ôm Bạch Tiểu Tiểu vào trong lòng, không hề khách sao nói với Chu Tử Đình: “Anh Chu, Tiểu Tiểu không phải đối tượng anh nên lấy lòng... mời.”

Bạch Tiểu Tiểu nhận ra Mặc Dạ đang ghen, dù sao anh cũng từng nói với cô: Chu Tử Đình không phải người tốt lành gì, cách xa anh ta ra một chút.

Mặc dù lời ấy xen lẫn cảm xúc cá nhân của anh nhưng quả thực anh không muốn cô và người khác tiếp xúc quá gần gũi.

Bạch Tiểu Tiểu không thể làm gì với tính hay ghen tuông ấy của Mặc Dạ, cô mềm giọng giải thích mãi sắc mặt anh mới dịu lại: “Tiểu Tiểu, em là của một mình anh.” Bạch Tiểu Tiểu chỉ có thể gật đầu nói phải.

Phong thái của Tiết Tiếu Ngưng tự nhiên hào phóng, cô ta bưng ly rượu qua nói chuyện xưa, Mặc Dạ khôi phục như thường một cách nhanh chóng, thậm chí còn có chút dịu hòa hiếm thấy, anh giới thiệu Bạch Tiểu Tiểu với Tiết Tiếu Ngưng.

Bạch Tiểu Tiểu giương mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt Tiết Tiếu Ngưng quét trên mặt và cơ thể cô một lượt, trong ánh mắt ấy chứa đựng sự hài lòng mà Bạch Tiểu Tiểu chẳng hiểu nổi. Cô ta hơi cúi người, hơi thở như lan phả bên tai Bạch Tiểu Tiểu: “Cô Bạch mặc bộ này thật đẹp.”

Nhìn vẻ mặt mơ màng của Bạch Tiểu Tiểu, cô ta bật cười quay sang Mặc Dạ, có chút hờn dỗi lườm anh: “A Dạ, anh đúng là có diễm phúc đó nha.”

Mặc Dạ biết cô ta đang trêu chọc mình, bất đắc dĩ ho một tiếng: “Cô Tiết, Tiểu Tiểu nhát gan, em đừng trêu cô ấy.”

Hai người tán gẫu vài câu về tình hình gần đầy, lại nói tới công việc. Bạch Tiểu Tiểu biết trước đó Tiết Tiếu Ngưng phụ trách một phần sự nghiệp của nhà họ Tiết ở nước D, có hợp tác với dự án của nhà họ Mặc bên đó, bây giờ cô ta về nước, lại phụ trách công việc hợp tác với nhà họ Mặc ở trong nước.

“Lâu không về, hai hôm nữa em sẽ tới thăm bác gái nhé.” Tiết Tiếu Ngưng không nhịn được cảm thán, “Hi vọng sẽ không quấy rầy mọi người.”

Mặc Dạ chỉ cười lắc đầu: “Sao thế được, mẹ gặp em chắc chắn sẽ rất vui.”

Hai người trò chuyện không lâu, Bạch Tiểu Tiểu cụp mắt, yên lặng, không biết đang nghĩ gì.

Bữa tiệc này không quá khác với những bữa tiệc trước kia, khi kết thúc đã gần chín giờ. Có lẽ người đến nói chuyện quá nhiều, vừa lên xe Mặc Dạ đã xụ mặt uể oải.

Bạch Tiểu Tiểu xoa huyệt thái dương cho anh, nhẹ giọng hỏi: “Không thoái mái hả anh? Lại đau đầu nữa sao?”

Mặc Dạ nhắm mắt: “Đỡ nhiều rồi, không sao đâu.”

Bệnh nhức đầu của Mặc Dạ có từ mấy năm tiếp quản công ty, lúc đó Mặc thị có xu thế xuống dốc, nhiều công nhiều việc, Mặc Dạ hay thức khuya, sau đó theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu, cái danh “tổng giám đốc tình sâu nghĩa nặng” khiến Mặc thị nhận được không ít chú ý, có cơ hội thở lấy hơi anh mới dần dần không vất vả thế nữa, chứng đau đầu cũng giảm bớt.

Bạch Tiểu Tiểu đau lòng cho chồng mình, hay xoa bóp cho anh, thủ pháp của cô dễ chịu, Mặc Dạ nhanh chóng đắm chìm, lúc sắp ngủ thiếp đi thì nghe Bạch Tiểu Tiểu hỏi một câu: “A Dạ, sao cô Tiết lại về nước đột ngột thế?”

Mặc Dạ hơi sửng sốt.

Ngoài cửa xe là đèn đường lung linh, Bạch Tiểu Tiểu ngồi ngược sáng, gương mặt cô mơ hồ khó nhìn rõ.

Cô đang hỏi anh: “Là vì anh sao A Dạ?”

Trong xe có mùi nước hoa nhàn nhạt, Mặc Dạ không nói gì vươn tay kéo Bạch Tiểu Tiểu vào lòng.

Trong bữa tiệc khiến cô đứng ngồi không yên ấy, Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy sự tán thưởng Tiết Tiếu Ngưng trong mắt Mặc Dạ, thấy sự hiểu ngầm và phối hợp của hai người họ, nỗi lo lắng trước đây chưa từng có bỗng chui ầm lên khỏi đất khi hai người họ thoải mái không để ý chút nào, nó khiến cô nôn nóng và hoang mang.

Cô từng cho rằng chỉ cần có sự khẳng định và chống đỡ của Mặc Dạ, cô có thể không quan tâm tất cả những lời đồn đãi nhảm nhí, yên tâm ở nhà rửa tay nấu canh, làm một người vợ hiền, giống như dây tơ hồng*, không sợ bất cứ gian khổ nào. Nhưng mà nếu như Mặc Dạ không yêu cô, cô còn gì được?

Cô sẽ chẳng có gì cả.

Cô không thể đánh mất Mặc Dạ.

*Dây tơ hồng (hoa thố ti): loại dây leo dạng sợi nhỏ, màu vàng, bám vào cây khác hút chất dinh dưỡng.

5.

Công việc của Mặc Dạ rất bận, Bạch Tiểu Tiểu cũng hiểu, bình thường cô ở nhà chăm sóc con cái, xem tạp chí tưới cây cảnh, một ngày cứ thế trôi qua, mấy hôm nay có lẽ do không có con ở bên cạnh, chỉ có người giúp việc nên quá đỗi cô đơn, Bạch Tiểu Tiểu chủ động đi dạo phố mua sắm.

Lúc Mặc Dạ về nhà hay thấy Bạch Tiểu Tiểu thay quần áo mới chờ anh.

“Gần đây thích ra ngoài thế sao?” Mặc Dạ ôm cô hỏi.

Bạch Tiểu Tiểu dỗi anh, sóng mắt dịch chuyển: “Muốn anh yêu em thêm nữa đó, dù sao đàn ông đều thích cảm giác mới mẻ.”

Mặc Dạ chỉ nắm tay cô cười khẽ: “Sao anh lại không yêu em được cơ chứ?”

Lại là một đêm kiều diễm.

Xong chuyện, Mặc Dạ xoa sống lưng mịn màng của cô: “Mấy hôm nay đều phải tăng ca, Tiểu Tiểu, em không cần ngày nào cũng chờ anh muộn như thế.”

Bạch Tiểu Tiểu rầu rĩ: “Bị yêu tinh nào câu đi rồi đúng không.” Cô xoay qua cắn vai Mặc Dạ một cái, “Nhỏ yêu tinh tên công việc dám cướp chồng của ta là sao!”

Mặc Dạ không nói gì, chỉ dùng tay vuốt tóc cô, vẻ mặt cô vợ đơn thuần lại nũng nịu: “Hay là thêm nháy nữa...”

“Anh hơi mệt rồi Tiểu Tiểu.” Lần này Mặc Dạ từ chối cô.

Bạch Tiểu Tiểu bĩu môi, không để ý tới anh: “Ai bắt anh cứ tăng ca mãi...”

Mặc Dạ chỉ đành dịu giọng an ủi, Bạch Tiểu Tiểu không dễ dụ như trước, không chịu xoay đầu lại.

“Em thế này là được chiều mà kiêu đó.” Mặc Dạ bất đắc dĩ thở dài.

Bạch Tiểu Tiểu phản bác: “Ai bắt anh chiều quen.”

Ai người đang chọc nhau, điện thoại của Bạch Tiểu Tiểu bỗng vang lên, Mặc Dạ tay dài đang định lấy lại không nhanh tay bằng Bạch Tiểu Tiểu, cô lấy điện thoại của mình trước.

Bạch Tiểu Tiểu xoay người xuống giường, mỉm cười gian trá: “Chuyện phụ nữ, không cho nghe lén.” Cô quay người ra khỏi phòng ngủ, chưa tới mười phút đã cười vui quay lại.

“Muộn thế này rồi, ai thế?” Mặc Dạ hững hờ hỏi.

Bạch Tiểu Tiểu không giấu diếm: “Tưởng Ngọc, bạn thời đại học của em, gần đây cô ấy mới tới thành phố A công tác muốn mời em ăn cơm, nhân tiện nhờ em tìm bạn trai cho cổ nữa.”

Giọng Mặc Dạ bỗng không vui: “Hai người đã lâu không liên lạc, lần này cô ấy tích cực như thế, em đừng để bị lừa đó.”

Bạch Tiểu Tiểu biết Mặc Dạ đang nghĩ gì, cô ôm anh làm nũng: “Em đâu ngốc như anh nghĩ, dù gì cũng là bạn bè mà. Anh yên tâm, chờ xong chuyện này em không liên hệ với cô ấy nữa.”

Câu trả lời này khiến sắc mặt Mặc Dạ thoải mái hơn rõ thấy, dưới ánh đèn ấm anh ôm Bạch Tiểu Tiểu vào lòng, tinh thần dao động: Bạn thân đại học hả... Hình như là một phóng viên khá có tiếng?

Nhãn hàng P ở thành phố A luôn là lựa chọn của người có tiền, Bạch Tiểu Tiểu chọn caravat trong cửa hàng đúng lúc vô tình gặp được Tiết Tiếu Ngưng da trắng mặt đẹp, cười tươi như hoa.

Cô ta bỏ mắt kính xuống để lộ khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế, áo sơ mi trắng với áo vest đen thoải mái, hai chân thẳng tắp giấu sau chiếc chân rộng, cô ta đi giày cao gót, gương mặt rạng rỡ như nữ thần thắng lợi.

“Cô Bạch, trùng hợp quá.” Cô ta không khách sáo chút nào.

Thấy Bạch Tiểu Tiểu ngạc nhiên, cô ta trừng mắt nhìn lại: “Tôi là Tiết Tiếu Ngưng, lần trước chúng ta gặp nhau rồi mà.”

Khóe mắt Bạch Tiểu Tiểu hơi cong lên, đáp lời: “Hóa ra là cô Tiết.”

Nhân viên hướng dẫn mua hàng đi cùng Bạch Tiểu Tiểu thấy hai người họ quen nhau thì cười càng chân thành hơn: “Cô Bạch, không quyết định chắc chắn được thì cô có thể tham khảo ý kiến cô Tiết xem.”

Tiết Tiếu Ngưng cũng không từ chối, cô ta cầm một cái caravat trắng chấm bi đen lên nói: “Tôi thấy cái này không tệ.”

“Đây là chiếc bán chạy chỗ chúng tôi, có thể phối được rất nhiều kiểu, hơn nữa...” Nhân viên hướng dẫn mua hàng vẫn đang giới thiệu, Bạch Tiểu Tiểu không trả lời, chỉ thuận miệng nói: “Cô Tiết cũng đến mua đồ cho bạn trai sao?” Cô thấy cô ta xách theo hai túi mua sắm, đều là nhãn hàng dành cho nam.

Tiết Tiếu Ngưng nhếch môi: “Tôi làm hòa với bạn trai nên mua quà cho anh ấy.”

“Ra là vậy.” Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, cuối cùng cô cũng chọn được caravat, là cái Tiết Tiếu Ngưng đề xuất.

Tiết Tiếu Ngưng cũng cầm một cái: “Có lẽ bạn trai tôi cũng sẽ thích.”

Bạch Tiểu Tiểu không nói gì nữa, nhân viên kia bỗng có chút lúng túng kỳ lạ, cô ấy làm hết chức trách dẫn Bạch Tiểu Tiểu đi thanh toán, định tránh khỏi bầu không khí quái lạ này.

Sau khi thanh toán, nghe một cuộc điện thoại, Bạch Tiểu Tiểu đi ra khỏi cửa hàng, Tiết Tiếu Ngưng đứng chờ bên cạnh mỉm cười nói: “Tôi muốn đến thăm bác gái, cô Bạch có đi chung không?”

Đương nhiên Bạch Tiểu Tiểu không từ chối.

6.

Tiết Tiếu Ngưng quay lại với bạn trai chẳng liên quan gì đến Bạch Tiểu Tiểu, Tiết Tiếu Ngưng có quan hệ tốt với bà Mặc, Bạch Tiểu Tiểu cũng chẳng quan tâm, nhất thời hai người không có đề tài gì để nói.

Vì con đang ở bên đó, Bạch Tiểu Tiểu nói với Tiết Tiếu Ngưng muốn đi mua bánh ngọt, hai người xuống taxi ở gần Tứ Hoàn rồi đi bộ đi mua đồ.

“Cô Bạch là một người mẹ tốt.” Thấy Bạch Tiểu Tiểu nghiêm túc chọn lựa, Tiết Tiếu Ngưng không nhịn được nhìn xuống bụng mình, giọng nhỏ xuống rất nhiều: “Đáng tiếc tôi...”

Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười lịch sự, chăm chú chọn bánh ngọt, không tiếp lời.

Tiệm bánh ngọt này đã mở hơn mười lăm, khẩu vị tốt, giá cũng vừa phải, Bạch Tiểu Tiểu tình cờ mua được một lần, mấy đứa nhóc thích cái tiệm này, nhưng tiệm bánh này khá là khuất, ở một ngõ hẻm ngoài Tứ Hoàn, ô tô không đi vào được.

Mua bánh ngọt không tốn quá nhiều thời gian, hai người chỉ mất mười phút là mua xong, đi ra khỏi ngõ, đang định gọi xe thì bị mấy tên to con lấy khăn bịt miệng cưỡng ép lôi lên một chiếc xe van.

Trong khăn tẩm thuốc mê, hai người chưa phản ứng lại được đã hôn mê.

Lúc Bạch Tiểu Tiểu tỉnh lại thì nghe thấy có người đang gọi điện thoại.

“... Bọn tôi chỉ cần tiền, anh là ông chủ lớn, ngàn vạn đổi một mạng không tính là nhiều chứ?”

“... Vậy thì phải rồi, mọi người đều nói chuyện làm ăn... Chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, đừng có mà kéo cảnh sát tới, nếu không tôi sợ mình run tay sẽ dễ gây chuyện lắm đó.”

Bắt cóc.

Bạch Tiểu Tiểu lập tức nghĩ đến từ này. Bên kia kết thúc cuộc trò chuyện rất nhanh, Bạch Tiểu Tiểu bị bịt mắt, qua giọng nói đoán đối phương có ba người đàn ông.

Ba người đàn ông đó thì thào một hồi, nhận ra Bạch Tiểu Tiểu đã tỉnh thì đi qua lấy gì đó lành lạnh vỗ vào mặt cô: “Mặc phu nhân, ngoan ngoãn một chút, bọn tôi không có hứng thú và kiên nhẫn an ủi cô đâu.”

Bạch Tiểu Tiểu im lặng gật đầu.

Bọn họ có súng, cuối cùng Bạch Tiểu Tiểu cũng dâng lên nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng nghĩ lại, bọn họ không cho cô nhìn thấy mặt họ, rõ ràng không định diệt khẩu, cô yên tâm hơn không ít.

Cô bị bắt vào buổi chiều, đến tầm ăn tối, Tiết Tiếu Ngưng mới tỉnh lại, sau đó cô ta hét lên, có mấy tiếng mắng chửi và tiếng bạt tai, Tiết Tiếu Ngưng nhận ra tình cảnh của mình, nhỏ giọng thút thít không lên tiếng nữa.

Không bao lâu sau, Bạch Tiểu Tiểu bị nhét một cái bánh bao vào miệng, trong tay có thêm chai nước lọc. Đối phương canh giữ ở một bên, chờ bọn họ ăn xong thì dùng dây thừng trói lại.

Tối hôm đó cứ thế trôi qua, hôm sau bọn họ vẫn bị giam ở đó, đợi đến buổi chiều ngày thứ ba, tổ ba người nhận một cuộc gọi mới đưa cô và Tiết Tiếu Ngưng lên một chiếc xe van.

Xe chạy tầm nửa tiếng rồi dừng bên ngoài một lò gạch bỏ hoang, hai người họ bị kéo ra khỏi xe, bịt mắt được tháo xuống.

Mặc Dạ mặc áo khoác gió màu đen, trong tay xách theo vali, vẻ mặt hốc hác nghiêm nghị.

“Đây là một nghìn vạn, thả bọn họ ra.”

Anh đặt vali xuống đất, mở ra để lộ một đống tiền được xếp ngay ngắn, sau đó anh chậm rãi lùi về sau, mãi đến khi vali ở giữa anh và bọn bắt cóc.

Bọn bắt cóc đội mũ trùm đầu đen, đầu tiên xem xét xung quanh, xác nhận an toàn rồi dí súng đẩy eo Bạch Tiểu Tiểu, ra hiệu cô đi về phía Mặc Dạ.

“Đương nhiên rồi, ông chủ Mặc giữ lời, bọn tôi cũng sẽ giữ lời.”

Tiết Tiếu Ngưng ở ngay bên cạnh cô, trông tái nhợt yếu đuối, dù sao cảm xúc bị súng lục dí vào không thể tả nổi.

Mặc Dạ nhìn chằm chằm vào hai người họ, siết chặt tay mình.

“Quá ngu ngốc.” Trong tình huống nguy hiểm này, Bạch Tiểu Tiểu vẫn có tâm trạng muốn nói với hai tên bắt cóc ở sau lưng mình, Mặc Dạ không phải người chịu thua thiệt, anh không thể một mình một ngựa tới gặp bọn chúng được.

Vì thế bọn họ tin lời anh đúng là quá ngu ngốc.

Lúc này khoảng cách giữa Bạch Tiểu Tiểu, Tiết Tiếu Ngưng và Mặc Dạ chỉ còn hơn mười bước, mắt Mặc Dạ toát ra vẻ kích động vươn tay ra muốn ôm người. Bọn bắt cóc đã mang tiền lên xe, chuẩn bị khởi động xe van chuồn mất, chỉ cho một người ở ngoài cầm súng coi chừng bọn họ.

Bạch Tiểu Tiểu như biết mình gần như thoát khỏi nguy hiểm rồi, mắt ánh nước mỉm cười nhìn Mặc Dạ khiến Mặc Dạ ngớ người.

“Có cảnh sát! Chạy!” Đám bắt cóc dò xét xung quanh đột nhiên gào lên, ánh mắt nhìn về phía Mặc Dạ ngập tràn phẫn nộ và hung ác, “Con mẹ nó, dám lừa ông mày!” Trước khi quay người chạy trốn, tên kia nã súng nhắm thẳng vào vị trí quan trọng.

Bạch Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng rống giận dữ thì hoảng hốt hét lên một tiếng, bịt tai ngồi xổm xuống đất, Tiết Tiếu Ngưng vẫn luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng ngã xụi lơ dưới đất, chỉ có Mặc Dạ trơ mắt nhìn mấy viên đạn bay về phía mình.

Bạch Tiểu Tiểu giương mắt nhìn anh, mấy giọt máu rơi xuống mặt cô, mãi đến khi Mặc Dạ không thể tin nổi ngã xuống, cô mới như vừa phản ứng lại được, gần như là bò xông tới bên cạnh Mặc Dạ.

Cô lắc vai Mặc Dạ, bật khóc nức nở: “A Dạ! A Dạ! Anh nhìn em đi! Anh đừng nhắm mắt! Em về rồi đây A Dạ!! Anh mở mắt ra đi mà...”

Máu tươi tràn ra bên khóe miệng, cơ thể anh đau đớn, gương mặt nhếch nhác và tiếng hét sắc bén của Bạch Tiểu Tiểu dần dần trôi xa, hình ảnh cuối cùng cố định trong đầu anh là một tiếng thở dài trầm thấp không nghe rõ: “Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.”

7.

Kinh hoàng, chủ tập đoàn Mặc thị bị giết, chỉ có một hung thủ sa lưới!

Hôm sau các báo đều đăng bài với tiêu đề ấy.

Bài viết nêu tỉ mỉ địa vị của Mặc Dạ và tình cảm với vợ anh, cả đầu đuôi vụ việc lần này: Vì cứu vợ một mình mạo hiểm, bọn bắt cóc thấy cảnh sát bắn xả điên cuồng, cuối cùng Mặc Dạ trúng mấy phát, bọn bắt cóc bị hạ một tên, hai tên còn lại lái xe chạy thoát. Sau đó còn nói thêm bọn bắt cóc là người phụ trách một công ty bị Mặc thị đánh úp dẫn đến phá sản, từ đó dồn nén biến thành trả thù.

Mấy ngày nay xôn xao án kiện, đương sự đang nằm trong phòng bệnh, hô hấp yếu ớt, Bạch Tiểu Tiểu cầm tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, đứng giữa một đống người thân khóc nháo ầm ĩ, cô lại có vẻ cực kỳ yên lặng.

Mặc Dạ trúng nhiều phát đạn, gắng gượng cấp cứu đưa về không bao lâu thì bệnh tình chuyển biến xấu một cách kịch liệt, bác sĩ nói sợ không qua nổi mấy ngày, cần mau chóng chuẩn bị.

Chuẩn bị gì đây?

Đương nhân là chuẩn bị hậu sự.

Trong phòng bệnh dần yên tĩnh lại, chỉ còn lại mấy người thân thiết nhất với Mặc Dạ. Mặc Dạ như hồi quang phản chiếu, suy nhược nhìn bọn họ.

Mấy người lớn nói riêng với anh xong, người cuối cùng đi vào là Bạch Tiểu Tiểu.

Cô như đóa hoa bị gió mưa tàn phá quá mức, cứ nằm bên giường gào khóc.

Tư duy của Mặc Dạ rã rời, khuôn mặt vốn hồng hào khỏe mạnh bị bao phủ bởi màu tái trắng, giống với bất cứ người sắp chết nào trên đời. Anh nghĩ Bạch Tiểu Tiểu đúng là quá thích khóc, gần đây cô thực sự rất dễ khóc, một khoảng thời gian trước khi bị bắt cóc, cô luôn lén lút khóc một mình, khi đó anh không rảnh quan tâm vì sao cô khóc, vì từ xưa tới nay ở trước mặt anh cô luôn tươi cười.

Bây giờ cô cũng đang cười với anh.

Tiếng khóc dần biến thành tiếng cười, Mặc Dạ chuyển động con ngươi, thấy Bạch Tiểu Tiểu cúi đầu đang cười.

“A Dạ.” Cô dịu dàng gọi tên anh, xoa tay anh, “Anh phải chết rồi, em rất vui.”

“Tiết Tiếu Ngưng sẽ không tới đâu, vì cô ta điên rồi.”

“Người anh toàn là máu, cô ta quá sợ hãi.”

Mặc Dạ không hiểu cô đang nói gì.

Bạch Tiểu Tiểu đưa kề sát lên mặt mình, híp mắt thủ thỉ: “Anh biết không, trước khi Tiết Tiếu Ngưng về nước em chưa từng nghi ngờ anh gì cả, em quá yêu anh, cũng quá tin tưởng anh.”

“Nhưng em cũng quá sợ hãi.”

“Anh không biết được đâu, lúc Tưởng Ngọc đưa đồ cho em, em đã đau khổ nhường nào. Chồng em theo đuổi em chỉ là một trò cười, cưới em là vì hình ảnh của Mặc thị, nhận tiện tìm một người mang thai hộ cho mối tình đầu của anh ta, không nỡ để cô ta khổ vì sinh con... Có phải em rất ngu ngốc không?”

Mặc Dạ chậm rãi trợn to mắt.

Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “A Dạ, tại sao chứ?”

“Tại sao ngay cả cái mạng này của em anh cũng không chịu buông tha? Chặt đứt các mối quan hệ của em để khi em chết không khiến người khác nghi ngờ.”

Người đẹp rơi lệ, thấy mà đau lòng.

“Cô ta không sinh con được, vì thế em sinh; cô ta không ở trong nước, vì thế anh đi công tác theo; cô ta về, em phải rút lui... Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà bắt em tác thành cho hai người, trở thành lời chú thích trong tình yêu ghê tởm ấy của hai người? Em cũng... là con người mà.”

“Em cũng muốn bên anh tới đầu bạc răng long, A Dạ, là anh không cho em cơ hội đó. Nhưng anh yên tâm, bọn nhỏ vĩnh viễn không biết chuyện này, cảm ơn anh và Tiết Tiếu Ngưng che giấu chuyện mang thai hộ tốt như thế.”

“Có phải diễn kịch rất mệt không? A Dạ, sau này anh không cần phải diễn trò trước mặt em nữa.”

Bạch Tiểu Tiểu cúi người, ghé vào lỗ tai anh chậm rãi cười nói: “Anh có thể đi chết rồi.”

Bà Mặc ở ngoài cửa nghe thấy tiếng gào khóc đau khổ tột cùng.

Tang lễ của Mặc Dạ không quá long trọng, bây giờ nhà họ Mặc gặp phải trắc trở, dựa cả vào ông nội của Mặc Dạ xuống núi ngăn cơn sóng dữ mới không bị đối thủ cạnh tranh xấu xé không còn gì, dù vẫn là gia tộc sản nghiệp lớn nhưng cũng không thể sánh bằng hồi trước.

Lúc Chu Tử Đình tới, Bạch Tiểu Tiểu đang cúi xuống an ủi Mặc Thừa trong lòng, cô mặc váy đen, nhỏ gầy yếu đuối, đứng giữa mưa bụi mờ mịt vừa cô đơn lại xinh đẹp.

Bây giờ trong tay Chu Tử Đình có cổ phần Mặc thị mới có được không lâu, anh ấy tới đây để tặng một nhành hoa, lúc quay người đi, Bạch Tiểu Tiểu đi tới từ đối diện.

Xung quanh không có ai, Chu Tử Đình khẽ mỉm cười: “Tiểu Tiểu.”

Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày, không để ý đến anh ấy.

“Dầu gì cũng là bạn bè, hợp tác xong là vứt bỏ luôn sao?” Anh ấy hỏi.

Bạch Tiểu Tiểu liếc mắt nhắc nhở anh ấy: “Khi đó anh theo đuổi tôi vì điều gì, trong lòng anh và tôi đều biết rõ.”

“Chỉ là sở thích nhỏ không thể cho người khác biết thôi mà... Em không dễ lừa, thôi bỏ đi vậy.” Nụ cười của anh ấy trước sau như một, “Hẹn gặp lại.”

Bạch Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, cô chậm rãi đi tới linh đường.

Bà Mặc mất chồng tuổi trung niên, giờ lại mất con đang ôm mấy đứa trẻ khóc, nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu, lần đầu tiên trong lòng cô dâng lên sự dịu dàng đồng bệnh tương liên.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nuôi dưỡng con của con và A Dạ thật tốt.” Cô nhẹ nhàng nói.

Mấy đứa vĩnh viễn chỉ là con trai của cô.

~ Hết ~

----

Tác giả:

Đại khái là vì nữ chính dễ lừa dễ dụ nên nam chính cưới cô, nhân tiện ngoại tình với mối tình đầu ở nước ngoài, mối tình đầu về nước thì quyết định bắt cóc nữ chính rồi giết. Nữ chính nghi ngờ nhờ bạn thân của mình điều tra, phát hiện mình chỉ là thế thân và cái máy đẻ, cô bắt tay với nam phụ, tương kế tựu kế mần chết nam chính. Đóa hoa trắng đã biến thành hoa ăn thịt người. Có lẽ tôi không thích hợp viết âm mưu quỷ kế các kiểu, hói rồi đây này.

~

Lời người dịch: Ultr, móe, cũng khá bất ngờ với cú quay xe của tác giả đó, phần lớn câu chuyện đều xoay quanh khung cảnh truyện bá đạo tổng tài x cô gái ngây ngơ nghèo khó, manh nha một số đầu mối mập mờ, đến cuối cùng mới bùng nổ chân tướng. Nữ chính cũng thật khổ, muốn chửi chớt đám người kia luôn ạ.

Đằng sau câu chuyện ngọt ngào lại có thể có mặt khác như thế đấy các bạn ạ. Khung cảnh hường phấn có khi chỉ toàn dối gạt. Thực tế nên nhé, đời không như mơ, chăm chỉ học hành, làm việc kiếm tiền tự yêu lấy mình đi các bạn. Cố lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang