Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây Du thề, chờ hắn uống xong chén trà này mà Doãn Thủy Hử vẫn không mở miệng thì hắn sẽ đuổi người.

Bây giờ là saa? Cho rằng hắn ăn no ở không, chẳng có việc gì làm sao?

Chuyện khác chưa cần nói tới, chỉ nói trước mắt Doãn Thủy Hử tới nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng, kết quả trà cũng đã uống hết hai bình cũng không thấy hắn mở miệng.

Hoắc Tây Du ẩn ẩn cảm thấy khó chịu.

Mấy tên huynh đệ này, muốn tới thì tới, không tên nào nghĩ xem hắn cũng có chuyện của chính mình. Tuy rằng đều được mọi người phong tặng cho danh hào Đồng Thành Tứ Thiếu.

Quản gia chuyên nghề bảo tiêu, quan hệ với cả hắc bạch lưỡng đạo

Kim gia lại nắm giữ vô số ngân hàng tư nhân, có thể nói là phú khả địch quốc.

Rượu do Doãn gia ủ ra ngon nổi tiếng, ngàn vàng khó cầu.

Mà Hoắc gia đã nhiều đời hành nghề y, vì vậy thân là người nhà họ Hoắc, hắn không nhiễm hơi thở hồng trần, so với ba tên nam nhân còn lại lịch sự, tao nhã hơn vạn phần, làm cho vạn người hâm mộ…

Nhưng đây đều là chuyện của nhà họ Hoắc hắn, liên quan gì đến kẻ khác?

Một đám không có chuyên gì làm liền kéo đến đây, từ khi nào nhà hắn trở thành tửu lâu trà quán chứ?

Nghĩ tới tổ tiên bốn nhà đã cùng nhau kết nghĩa kim lan, niệm tình đã từng cùng ba tên kia vui chơi khắp nơi, nên hắn có thể bao dung hơn cho ba tên huynh đệ kia nhưng bao dung thế nào thì cũng phải có giới hạn, không thể nào bao dung vô tội vạ được.

Cho nên, này Doãn Thủy Hử nếu tiếp tục không ra tiếng, đừng trách hắn…

“Tây Du, tháng tám ngươi có việc gì làm không?”

Hoắc Tây Du đang oán thầm trong lòng, đột nhiên bị câu hỏi bất thình lình làm giật mình.

“Tháng tám?”, hắn nhíu mi, nghĩ xem không biết tháng tám có sự kiện quan trọng gì.

“ ân, ngươi khi đó có việc sao?” Doãn Thủy Hử như là hạ quyết tâm, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Còn tới hai tháng nữa, cũng chưa biết”, Hoắc Tây Du nghĩ không biết lúc đó dược trang có chuyện quan trọng gì không?

“Vậy ta dự định trước được không?”, Doãn Thủy Hử thương lượng.

“ muốn làm cái gì?” nhất định là có chuyện gì đó, Hoắc Tây Du rất muốn hỏi cho rõ

“Cùng với ta đi tìm Tiên Linh Băng Tinh”

“ gì?”

“Tìm Tiên Linh Băng Tinh”, Doãn Thủy Hử giải thích “ ngươi cũng biết nhà Tam Quốc làm nghề gì, tiêu cục của bọn họ có giao du với người trong giang hồ rất nhiều nên tinh thông tin tức, lần trước hắn có nói với ta về cầu yêu chi hoa trong truyền thuyết, chỉ cần có được hoa này thì sẽ có được hạnh phúc”

“ ngươi tin hắn?” Hoắc Tây Du không dám tin.

“ vì sao không tin?” Doãn Thủy Hử mới cảm thấy hắn kỳ quái.

Ngậm miệng, Hoắc Tây Du nhịn không được nhíu hạ mi.

Quả thật cũng đúng vậy, ở phương diện nào đó mà nói tiêu cục của Quản Tam Quốc giao du với cả hắc bạch lưỡng đạo, nên tin tức tất nhiên là tinh thông, nhưng…

“Ta chỉ là cho rằng đó là một truyền thuyết, giống như không có căn cứ,cho tới nay…Chuyện gì?” Hoắc Tây Du còn chưa phản bác hết câu thì thấy thị nhi chạy vào thì thầm cùng gia phó, bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho Hoắc Tây Du vốn không nhiều kiên nhẫn liền thấy không vui.

“Thưa thiếu gia”, thị nhi kính cẩn nói “ có viên ngoại đến xin chẩn bệnh”

“Không gặp”, không đợi thị nhi nói xong, Hoắc Tây Du đã từ chối

“ uy! Uy!” Doãn Thủy Hử biết không phải là trác nhiệm của mình nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng “ ngươi là một đại phu a”

“Thì thế nào?”, Hoắc Tây Du vẻ mặt tràn đầu khiêu khích nhìn huynh đệ trước mắt.

“Trước nên nên hỏi người đến là ai, muốn xem bệnh gì rồi hãy quyết định đi?”, Doãn Thủy Hư nhịn không được thay người xin khám bịnh nói.

Hoắc Tây Du không cho là đúng hỏi lại “ Hoắc gia ta thu môn sinh là dốc lòng truyền thụ, tuyệt không giấu diếm, đến nay môn đồ có ở khắp nơi, cầu là cái gì?”

“Tự nhiên là hi vọng những người bị bệnh đều được đại phu chữa trị, đây là gia huấn của Hoắc gia các ngươi”, hai nhà giao tình với nhau bao nhiêu năm, Doãn Thủy Hử đương nhiên là biết gia huấn của Hoắc gia.

“Cũng không phải thế, đại phu thành tài từ Hoắc gia ta đi ra rất nhiều, nơi nơi đều có thể xem bệnh, vậy sao không tìm tới họ mà cứ tìm ta làm phiền”, Hoắc Tây Du lại phản bác.

Thân là người tinh thông y thuật nhất Hoắc gia từ trước đến giờ, từ năm mười tám tuổi đã kế thừa tuyệt học tổ truyền,càng thông hiểu rất nhiều phương pháp chữa bịnh cũng có thể điều chế ra nhiều phương thuốc mới…Đáng lý ra phải tận lực chữa trị cho nhiều người, để danh tiếng ngày càng lan xa…

Nhưng hắn không có.

Hoắc Tây Du chán ghét chuyện phiền toái, đây là nhận xét của những người đã từng quen biết hắn.

Tuy rằng nghiên cứu y thuật là trách nhiệm cũng là sở thích của hắn nhưng muốn hắn làm bộ dáng y giả như phụ mẫu, ở cùng người bịnh, hắn liền cảm thấy phiền toái.

Muốn hắn hỏi han ân cần lại làm không được.

Nếu không thực sự quan trọng, cần thiết, Hoắc Tây Du nếu có thể tránh việc khám bịnh liền tránh, tuyệt không tự tìm phiền toái, làm cho chính mình phiền lòng, giống như tình cảnh hiện giờ vậy…

“Môn sinh xuất thân từ y học viện của Hoắc gia ta đều là những đại phu chọn một trong hàng ngàn người, hắn nếu không tín nhiệm những đại phu này, chính là không tín nhiệm y thuật của Hoắc gia ta, người như thế cần gì phải lãng phí tinh thần của ta để đi trị liệu cho hắn”, Hoắc Tây Du lại tiếp tục biện minh.

“Có lẽ là một chứng bịnh nan y a”, Doãn Thủy Hử lại đưa ra giả thuyết.

Hoắc Tây Du mị mị mắt, như là đang suy tính điều gì đó, tiếp theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía thị nhi..

“Là Sở viên ngoại tháng trước đã tới”, thị nhi thông minh liền hiểu ý mà trả lời

Sắc mặt trầm xuống, Hoắc Tây Du quả quyết nói “ không gặp”

Tiếp theo xoay ánh mắt nhìn sang Doãng Thủy Hử nói thẳng “ người này tính háo sắc, ăn uống vô độ, biện pháp trị liệu duy nhất là kiêng sắc dục, ăn uống điều độ, hắn làm không được thì đại la thần tiên cũng không cứu được, tìm ta cũng vô dụng”

“Ta cũng không phải biện hộ giúp hắn”, Doãn Thủy Hử kêu oan.

“Ngươi cũng giống vậy”, ánh mắt của Hoắc Tây Du sắc bén, không chút khác khí nói “ vì một nữ nhân mà hồn xiêu phách lạc, thần hồn điên đảo còn chưa tính, lại còn tin tưởng vào chuyện gian hồ đồn bậy đã nhiều năm, còn vọng tưởng muốn ta cùng ngươi đi tìm, đùa giỡn cái gì?”

“ không! Tiên Linh Băng Tinh nó nhất định tồn tại.” Doãn Thủy Hử nắm tay, vẻ mặt trào dâng, nói “ Tam Quốc đã giúp ta thu thập tin tức chính xác, kỳ hoa trong truyền thuyết này hai mươi năm mới nở một lần, hơn nữa lại sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt cho nên mới không có nhiều người biết đến”

“Không có người biết đến vậy thì ai nói hai mươi năm mới nở hoa một lần? lại nói nó sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt?”, Hoắc Tây Du suy nghĩ cẩn thận liền nhanh chóng tìm ra sơ hở.

“Đây đương nhiên là do tiền nhân, hai mươi năm trước đã nhìn thấy mới để lại tin tức”, Doãn Thủy Hử vẫn tin tưởng tràn đầy.

“ ngươi xác định? Như vậy, người đã từng nhìn thấy lại còn có thể cho biết hoàn cảnh sinh trưởng đang ở đâu?”, Hoắc Tây Du vẫn muốn tìm cho ra người đó để chứng thực.

“Điều này không phải là trọng điểm”, Doãn Thủy Hử cắt ngang

“Vậy thì trọng điểm của ngươi là gì?”, Hoắc Tây Du rất phối hợp

“Trọng điểm chính là đã sắp đến ngày kỳ hoa nở, chính là trong tháng tám này, ở gần Kỳ Lai cốc, ngươi đi cùng ta đi”

“Dừng”, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tây Du hiện vẻ kinh ngạc “ ta đi cùng với ngươi?”

Doãn Thủy Hử gật gật đầu, tỏ vẻ hắn không có nghe sai.

“Ngươi muốn ta lãng phí thời gian, vì một nữ nhân, đi chờ một đóa hoa không tồn tại nở?”

Doãn Thủy Hử lắc đầu, đính chính “ Tiên Linh Băng Tinh có tồn tại, theo truyền thuyết là một đóa kỳ hoa có thể làm cho người ta hạnh phúc, ngươi cùng ta đi hái nó để có được hạnh phúc, không phải là lãng phí thời gian”

“ vì sao?” Hoắc Tây Du bắt đầu thấy bốc hỏa hỏi “ ngươi muốn lấy lòng nữ nhân kia, muốn cùng nàng luyến ái, liên quan gì ta?”

Doãn Thủy Hử nhìn hắn.

Trong Đồng Thành tứ thiếu, Doãn Thủy Hử tuấn mỹ nhất, ki cần thiết hắn cũng sẽ sử dụng lợi thế của mình. Gương mặt thanh dật tuấn nhã hiện lên chút ưu thương, dù đã cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không thể che giấu mà tiết ra tình cảm…

“Làm ra vẻ đáng thương cũng vô dụng”, Hoắc Tây Du như tạt gáo nước lạnh vào sự ưu thương của hắn, nói “ ta sẽ không đi cùng ngươi, nhất định không”

Ba tháng sau, tại đáy cốc Kỳ Lai cốc……

Doãn Thủy Hử lại trả qua một ngày tìm kiếm không có kết quả, vẻ mặt thất vọng trở lại lều tranh nhỏ được một người ở gần đó xây cất.

Bước vào trong lều tranh, vị thần y đã từng kiên quyết, thề thốt nhất định không đi cùng đang ở trong phòng vui sướng đảo một loại dược liệu gì đó không biết tên.

Việc này như giọt nước tràn ly, làm tràn sự kiên nhẫn chịu đựng của Doãn Thủy Hử vì hơn nửa tháng tìm kiếm vô vọng..

“Tây Du, ngươi thực sự là giúp ta đi tìm Tiên Linh Băng Tinh sao?”

“Ta mới sáng đã ra cửa, còn sớm hơn ngươi nha”, Hoắc Tây Du không lạnh không nóng đáp, tay cũng không dừng lại

“Ta thấy ngươi chủ yếu là đi tìm dược liệu thì có”, Doãn Thủy Hử nhếch môi, có chút bất bình.

Kỳ thật cũng là thật sự ngoài ý muốn.

Tuy rằng lúc trước vì muốn thuyết phục Hoắc Tây Du cùng đồng hành, liền nhắm vào nhược điểm của hắn mà ba hoa chích chòe rằng Kỳ Lai cốc không người lui tới, chịu khó sẽ tìm được nhiều dược liệu quý hiếm hoặc là đặc sản núi rừng gì đó…

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là lý do nhất thời nghĩ ra để dụ dỗ, Doãn Thủy Hử không thể nào ngờ chỉ thuận miệng nói chơi thế nhưng lại thành sự thật, Hoắc Tây Du quả thật đã tìm được không ít dược liệu cùng sản vật núi rừng, lại còn mỗi ngày đều có một phát hiện mới.

Kỳ Lai cốc giống như là bảo khố của Hoắc Tây Du.

Trái lại hắn tràn đầy tin tưởng sẽ lấy được kỳ hoa thì…

Doãn Thủy Hử thở dài, nghĩ hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều tận lực tìm kiếm nhưng mỗi ngày lại là một ngày thất vọng, hắn làm sao mà không thở dài cho được.

Hoắc Tây Du nhìn thần sắc của hắn, cũng biết là hắn đang thất vọng, không muốn đổ thêm dầu vào lửa nên an ủi “ ta thấy ngươi cũng đã mệt rồi, trước ăn thứ gì đi, nghỉ ngơi một chút, chiều lại đi tìm tiếp”

Doãn Thủy Hử đã không còn lạc quan như trước nữa “ có lẽ ngươi nói đúng, ta ngay từ đầu nên nghe lời ngươi, Tiên Linh Băng Tinh thực ra chỉ là đồn đại bịa đặt, nó vốn dĩ không hề tồn tại”

“Đừng như vậy, nếu đã đến đây thì phải có niềm tin, có lẽ một, hai ngày nữa sẽ xuất hiện”, nhíu mi, Hoắc Tây Du thấy những lời cổ vũ của mình nghe cũng không được tự nhiên.

“Sáng nay ta sắn được con hoẵng, kết hợp với các loại dược liệu và rau dài, tình thời gian chắc ăn được rồi”

Đây có thể xem là biện pháp an ủi duy nhất đi?

Kỳ hoa có thể đem lại hạnh phúc trong truyền thuyết không thấy bóng dáng nhưng tốt xấu gì cũng còn có một thế hệ danh y tự tay chế biến sản vật núi rừng để thưởng thức cũng không phải là hoàn toàn vô ích.

Doãn Thủy Hử tự an ủi mình như thế, đi theo Hoắc Tây Du đến bên chỗ nấu bếp, thấy từ trong đống than củi lôi ra một bọc đất to cứng, rồi lại đập vỡ bọc đất lấy ra một bao giấy dầu, vừa mở ra mùi vị đã dậy lên nức mũi, làm cho người ta đói bụng thèm ăn.

Hoắc Tây Du động tác liền lạc như mây bay nước chảy, mở ra bao giấy dầu sau đó đem hương thảo vừa nghiền lúc nãy rải lên trên, lại dùng tay trộn lại, làm cho mùi vị càng thêm quyến rũ, cũng làm cho người ta càng thèm nhỏ dãi.

“ thử xem.” Hoắc Tây Du cảm thấy vừa lòng.

Mùi vị thật tuyệt vời làm cho Hoắc Tây Du trong lòng thêm tán thưởng, lần này đến Kỳ Lai cốc là quá đúng.

Nếm thử!

Hương vị quyến rũ, mùi vị đậm đà, miếng thit thơm mà lại ngọt, mềm…

Đáng giá!

Quả thật đáng giá để hắn vượt bao chông gai đi tới cái nơi hoang tàn, vắng vẻ, quỷ quái này.

Hoắc Tây Du say mê thưởng thức mỹ vị, vẻ mặt thỏa mãn nhìn mớ dược thảo được phơi nắng ở một bên, tất cả đều là do hắn mấy ngày nay ở đáy cốc thu được, toàn là bảo bối a.

Được ăn lại được gói mang về, lần này đến Kỳ Lai cốc quả thật có thu hoạch thật lớn, ngoài cả sự tưởng tượng cho nên Hoắc Tay Du nằm mộng cũng có thể cười.

Nói hắn từng có thái độ kiên quyết cự tuyệt tiến đến?

Đừng nói giỡn!

Tuyệt không có chuyện này……

Hết thảy chỉ vì một đóa hoa chết tiệt.

Rất xa, Kim Thố liền thấy nó, khi đó không biết là cái gì, chỉ là có chút chút buồn bực, trên vách núi đá như thế nào có cái gì lóe ánh sáng?

Nàng đi dọc theo sơn đạo thật lâu, ánh sáng kia cứ chợt hiện chợt tắt, thu hút nàng, mãi cho đến khi nàng đi lên đến đỉnh núi, đang thở hồng hộc lấy hơi lại phát hiện dường như mình đã đi đến gần. Nhất thời tò mò, nàng nhịn không được nhìn vào vách núi thăm do, muốn biết rốt cuộc là cái gì đang tỏa sáng, sau đó nàng phát hiện là một đóa hoa rất lớn.

Bông hoa kia hình dáng nhìn giống hoa thủy tiên, nhưng lớn hơn vài lần, nhụy hoa phơn phớt phấn hồng, còn lại đều là trong suốt, theo ánh nắng mà chiếu sáng như ngọc lưu ly, làm sáng cả không gian quanh nó.

Kim Thố nhìn không chớp mắt, nàng đã đọc rất nhiều sách nhưng từng thấy có sách nào hay người nào viết về loại hoa kỳ diệu như thế.

Nàng đầu tiên là lấy giấy bút ra, muốn vẽ lại hình ảnh của đóa hoa này, sau này nếu nàng xuất bản Kim Thố du ký thì sẽ đưa nó vào làm tư liệu, sẽ gia tăng sức hút a.

Nhưng hiệu quả không phải rất tốt.

Kim Thố vẽ nửa ngày cũng không vẽ ra được sự trong suốt lóng lánh, đành phải từ bỏ ý định, sau nàng lại nghĩ ra phương pháp đem đóa hoa đưa cho sư phó chuyên ép hoa, giúp nàng lưu lại nó.

Nghĩ đến liền làm.

Kim Thố tưởng đâu có thể hái được đóa hoa đó liền, sau lại phát hiện tuy rằng hoa gần ngay trước mắt nhưng vươn tay hết mức vẫn còn thiếu hai tấc mới chạm được tới nó.

Nàng nhìn địa thế, phát hiện rằng từ trên rơi xuống rất nguy hiểm nhưng vách núi này cũng khá chắc chắn, lại có điểm tựa, chỉ cần cẩn thận một chút thì hái hoa không thành vấn đề.

Lá gan lớn, nên Kim Thố không phải lần đầu mạo hiểm, may mắn là lần nào cũng thuận lợi nên lần này cũng không nghĩ ngợi nhiều, nàng chỉ cần cẩn thận là hái được đóa hoa kỳ diệu này rồi…Sau đó, chân của nàng buông lỏng…

Kim Thố hối hận, nàng hối hận.

Trong nháy mắt, nàng đã trượt chân rơi xuống…

Nàng làm sao ngu đến vậy, lại làm một chuyện nguy hiểm không cần thiết,vì một đóa hoa mà phải bồi thường tính mạng của mình?

Cho dù nó thật đẹp nhưng như thế thì sao? Cho dù nó trong suốt lại tỏa sáng, bộ dáng thật không tầm thường thì như thế nào? Nó trân quý hơn so với cái mạng của nàng sao?

Nghĩ tới, nàng từ năm tám tuổi đã không được ra ngoài chơi đùa tự do, từ đó phải ở trong khuê phòng tới giờ đã mười năm.

Vì khát vọng ngao du thiên hạ, nàng đã âm thầm lên kế hoạch từ rất lâu, không nghĩ rằng vất vả lắm mới thực hiện được kế hoạch, chưa được bao lâu lại mất mạng vì một đóa hoa.

Nhân sinh của nàng. Tuổi thanh xuân của nàng…

A!

A!

A ~~

Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho Hoắc Tây Du cùng Doãn Thủy Hử nhất thời hoang mang, sự việc rất không bình thường bởi vì tiếng la kia đúng là vang lên từ bên trên.

Không hề chần chờ, hai người một biểu tình cùng ngẩng đầu nhìn lên trên, nghe tiếng la thảm thiết càng gần hơn, sau đó thì…

Ầm! ầm, hai tiếng nổ lớn vang lên.

Đầu tiên là đại thụ trên nóc nhà tranh gãy làm hai đoạn, tiếp theo là lều tranh nơi bọn họ cư trú tạm thời bị những vật rơi xuống làm nóc nhà toác ra như một cái động lớn.

Sự việc diễn ra đột ngột lại khoa trương, ly kỳ nên Hoắc Tây Du cùng Doãn Thủy Hử chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn.

“ ách….” bụi đất bau tứ tung làm cho Doãn Thủy Hử không biết phải nói thế nào, còn đang muốn ăn tiếp miếng thịt hoẵng trên tay thì lại không may bị rơi mất.

Hoắc Tây Du cũng không tốt hơn. Vẫn cầm khối thịt trên tay, hắn trầm mặc như là đang suy nghĩ sự việc trước mắt.

Yên tĩnh, không tiếng động –

“Tiếng la vừa rồi là của người phải không? Cuối cùng Hoắc Tây Du cũng lên tiếng hỏi.

Doãn Thủy Hử theo bản năng lấy một nhúm rau dại bỏ vào miệng, nhai nuốt xong mới trả lời “ chắc vậy”

Hoắc Tây Du ngẩng đầu nhìn độ cao từ vách núi xuống tới đây, rồi sửa lại “ phải nói từng là”

Gật gật đầu, Doãn Thủy Hử cũng chấp nhận cách nói này.

Cho dù là tự nguyên hay không tự nguyện, ngã từ trên đó xuống đây thì kết quả chỉ có thể là…Cứng đờ, Doãn Thủy Hử giật mình nhìn về phía bạn thân, mà Hoắc Tây Du vốn sợ phiền toái, lại phản ứng rất nhanh, đi vào trong phòng xem tình hình.

Phát hiện làm Hoắc Tây Du há hốc mồm. Không phải là ảo giác, thật sự là có âm thanh phát ra, người nọ thế nhưng không chết.

Giật mình, Doãng Thủy Hử cũng đi theo vào phòng, muốn biết đến tột cùng là ai may mắn như vậy, có thể phúc lớn mạng lớn, ngã từ trên cao xuống mà chưa chết.

Không nghĩ tới chuyện đáng để giật mình hơn còn ở phía sau…

Trong phòng, bàn ngã, cây gãy cùng nóc nhà bị phá vỡ cùng thân hình một người…làm thành một mảnh hỗn độn.

Hoắc Tây Du xoay thân hình của người gặp đại nạn không chết kia, vẻ mặt ngạc nhiên cùng cực

“ Kim Thố?” Hoắc Tây Du giật mình, không thể nào tưởng tượng được người từ trên trời giáng xuống lại là muội muối bảo bối của tên bạn thân cuồng muội muội Kim Bình.

Hắn sẽ không nhận sai người!

Đời trước hai nhà đã có giao tình thân thiết đến đời này vẫn duy trì quan hệ gắn bó, lại cùng là Đồng Thành tứ thiếu, Hoắc Tây Du làm sao có thể nhận sai người.

Như vậy vấn đề là vì sao bảo bối muội muội của Kim Bình lại ở chỗ này?

Hoắc Tây Du cảm thấy nghi vấn, quay đầu nhìn về phía Doãn Thủy Hử, người sau xem ra cũng đồng dạng giật mình.

Chỉ thấy Doãn Thủy Hử chỉ vào người, miệng nói không ra tiếng

“Cho dù là muội muội của Kim Bình cũng cần phải giật mình như vậy sao?” Hoắc Tây Du tức giận

“Hoa” Doãn Thủy Hử cũng bất ngờ hét ra một tiếng thật lớn.

Hoắc Tây Du sửng sốt. Quay đầu nhìn theo hướng Doãn Thủy Hử chỉ, là Kim Thố mà cũng không phải Kim Thố. Chính xác hơn là hắn đang chỉ cái mà Kim Thố đang cầm trên tay. Cái gì?

Hoắc Tây Du còn đan nghiên cứu, Doãn Thủy Hử đã lấy vẻ mặt vui mừng, cảm động mà giải thích

“ Tiên Linh Băng Tinh, là Tiên Linh Băng Tinh a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang