Trong nhà trúc có có hai phòng nhỏ khác, một phòng dùng để chứa dược liệu và luyện đang dược, một phòng là của đôi vợ chồng đã được Hoắc Tây Du cứu nên tình nguyện ở lại đây hầu hạ, dọn dẹp vệ sinh và trông coi.
Sau đó, Kim Thố còn biết nơi họ đang ở là căn cứ bí mật của Hoắc Tây Du.
Đây là một khe núi ở gần Kỳ Lai cốc, ít người lui tới, lúc còn trẻ Hoắc Tây Du tình cờ đi ngang qua mà phát hiện ra nơi này, từ đó xây dựng một ngôi nhà trúc ở đây rồi đến xuân thu hằng năm hoặc là khi có chuyện không hài lòng, hắn sẽ trốn đến đây mà tu tâm dưỡng tính, thuận tiện tìm kiếm các dược liệu quý hiếm.
Nếu đã biết bí mật của đối phương mà không có hồi đáp thì có chút không công bằng.
Cho nên Kim Thố dù không tình nguyện cũng chia sẻ bí mật bỏ nhà trốn đi của cô, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là do tâm hồn mơ mộng lại nghĩ mình có năng lực nên muốn ra ngoài ngao du sơn thủy, tận mắt chứng kiến cảnh đẹp nhân gian, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại…
Nàng nói, Hoắc Tây Du gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết cũng không hỏi lại, hoàn toàn không giống như ca ca luôn muốn truy rõ ngọn nguồn của nàng.
Nhưng Kim Thố cũng có thể lý giải, vì
Đây là hắn!
Là Hoắc Tây Du không có tính nhẫn nại, tính tình cũng không tốt, luôn dùng những lời khó nghe để đả thương người, nhưng dù cho sự việc có làm mất hứng thế nào thì cũng nghiêm mặt, yên lặng…
Tôn trọng người khác vô điều kiện, đương nhiên cũng có thể hiểu là do không nhẫn nại, lười quản chuyện của người khác. Nói tóm lại, chỉ cần đối phương không chủ động nói ra thì sẽ không truy hỏi, đây là thói quen làm cho người ta thật uất ức.
Tính cách như vậy, có lẽ không phải là người bộc lộ sự quan tâm ôn nhu, không soi mói tâm tư của người khác nhưng tuyệt đối là tin cậy được, đáng giá để người khác kết giao bằng hữu.
Lại đến sau này, Kim Thố mới biết vì quen đi tìm dược liệu mà Hoắc Tây Du rất biết các kỹ năng sống dã ngoại, có thể nói là cao thủ, lập tức làm cho nàng ngưỡng mộ hắn không thôi, giống như nước sông chảy mãi không ngừng, nhịn không được muốn hướng hắn thỉnh giáo các khả năng sẽ xảy ra và phương thức giải quyết thế nào.
Mà tại đây được ăn không ít kỳ trân dị thảo, ngay cả gia cầm cũng được ăn không ít, theo thói quen quan sát, Kim Thố từ từ nhận thấy cái người nói năng chua ngoa kia thật ra là tâm đậu hủ, từ nay về sau nàng có thể sống ở đây như cá gặp nước rồi.
Câu cá, nàng muốn học.
Hái rau dại, nàng muốn học.
Đặt bẫy thú, nàng muốn học.
Đúng vậy, trước mắt nàng quả thật chỉ có tay trái là sử dụng được nhưng nàng thực dụng tâm quan sát, học tập, cố gắn ghi nhớ.
Về phần thực hành thì….. Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian.
Đợi khi cánh tay bị thương khỏi hẳn, đi khắp đại giang nam bắc thì nàng còn sợ không có cơ hội thực hành sao?
Trước mắt, cái gì có thể học liền học rồi tính sau, cho nên việc đi hái dược liệu cũng vậy, coi như là phòng khi cần đến, nàng cũng muốn đi cùng…Đáp án ban đầu là không được.
Các việc khác cũng giống nhau là không được, không được, toàn bộ đều không được.
Nhưng nếu đã biết hắn nói năng chua ngoa mà tâm đậu hủ thì đối phó hắn cũng không cần nhiều phương thức, chỉ cần giả bộ đáng thương liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại đáng thương cúi đầu, ra vẻ cô đơn, tội nghiệp, tiếp theo, hắn tự nhiên sẽ thay đổi chủ ý.
Giống như trước mắt.
“Ta đến vùng chung quanh để tìm xem có thảo dược gì có thể sử dụng được không, ngươi đi theo làm gì?”, Hoắc Tây Du trừng nàng, nói.
Kim Thố không lên tiếng, chỉ đáng thương nhìn chằm chằm mũi chân trước mặt.
“Thích đi thì cùng đi”, Hoắc Tây Du thực khó chịu nói “ đến lúc mệt thì đừng hi vọng ta sẽ cõng ngươi về”
Kim Thố không dám lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ có thể chạy nhanh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, tiếp theo cầm lấy cái túi mà ách thẩm đã may giúp nàng, vui vẻ đi theo sát bên.
Con hổ giấy này thật rất dễ thu phục nha!
Tự mua dây buộc mình, đây chính là cảm giác lúc này của Hoắc Tây Du.
Hắn tự nói là bắt Kim Thố đi để trả thù Kim Bình, làm cho cái tên thương yêu muội muội đến phát cuồng kia nếm mùi đau khổ. Đây mục đích duy nhất của hắn, tuyệt đối là vậy, không có gì khác.
Tức giận Kim Bình, tức giận cái tên cuồng luyến muội muội kia nên mới nghĩ biện pháp tách họ ra…Ý niệm này xuất hiện trong đầu, là hắn nghiêm túc, kiên quyết không thừa nhận lý do nào khác
Trả thù!
Hắn hết thảy đều là vì muốn chọc giận Kim Bình, trả thù Kim Bình lên án oan hắn, cho nên mới mang muội muội yêu quý của hắn đi. Chỉ có như thế.
Nhưng……
Qua một thời gian, Hoắc Tây Du bắt đầu hoài nghi có phải mình mang về không phải là một cô nương mà thật ra là một con khỉ nhỏ?
Nàng rõ ràng là bệnh nhân đang bị trọng thương, sao còn hoạt bát hiếu động đến mức này?
Câu cá, nàng muốn cùng.
Hái rau dại, nàng muốn cùng.
Hỏi nàng cái gì, nàng cũng nói đẹp, vẻ mặt còn rất vui vẻ.
Nàng nói ở trong phòng mãi nên nhàm chán, đi ra ngoài dạo chơi sẽ tốt cho sức khỏe hơn là cứ nằm lì trong phòng.
Hắn cũng nghĩ như vậy, nói như vậy cũng là có để ý…Hắn một lần kiên quyết phủ nhận,tuyệt đối không phải vì bộ dáng đáng thương của nàng làm cho người ta không đành lòng.
Cũng tuyệt đối không phải bởi vì hắn liên tưởng đến hành vi của Kim Bình, nàng trước kia ở Kim gia làm sao mà trải qua những áp lực như vậy, còn bởi vì tính quật khởi mà tâm sinh ra đồng tình.
Hắn chính là lấy tư cách của một đại phu chuyên nghiệp nên mới cho phép nàng đi ra ngoài nhiều một chút để hít hở không khí, rèn luyện thể lực…
Nhưng đặt bẫy săn thú mà nàng cũng muốn làm cùng, rốt cuộc còn có cái gì muốn cùng làm nữa?
Đây không phải là hắn áp đặt, nhưng không phải nữ hài tử đều là nhu thuận văn tĩnh, thẹn thùng hướng nội sao?
Nhớ lại trước kia Kim Bình đã khoa trương khoe khoang muội muội hắn bên ngoài xinh đẹp mà nội tâm sâu sắc, ôn nhu, hiểu chuyện…có mà ba hoa chích chòe, chưa từng nghe nói nàng tràn đầy hiếu kỳ, thể lực hơn người…
Trước hết, phải biết rằng nàng đang là bệnh nhân cần phải dưỡng thương, cánh tay bị gãy kia cần phải tĩnh dưỡng để chờ phục hồi,khí huyết cũng cần phải điều dưỡng vì ngày đó ngã từ trên cao xuống…Dù hắn đã kê đơn, giúp nàng lưu thông khí huyết nhưng cũng không phải là tiên đơn.
Nhìn nàng dùng một tay nướng khoai lang hay cố bắt một con trùng nhỏ để câu cá…Nàng là một cô nương gia như thế nào lại không sợ sâu, không ngại bẩn?
Còn thể lực?
Nhớ lại mấy ngày qua, nàng chơi đùa khắp nơi, theo hắn lên núi, chạy loạn khắp nơi, làm cho Hoắc Tây Du nhịn không được cảm thấy buồn bực.
Là con khỉ nhỏ sao?
Nếu không, sao tràn đầy sức sống như vậy?
Bảo bối muội muội của Kim Bình đương nhiên không phải là con khỉ nhỏ.
Vẫn là một bệnh nhân đang cần dưỡng thương, vấn đề lại quay lại từ đầu: nàng ở Kim gia rốt cuộc là làm thế nào để qua ngày?
Chính mắt chứng kiến Kim Bình không phân biệt được phải trái, Hoắc Tây Du rất muốn biết chuyện này.
Hết thảy hắn đều nhìn thấy, nàng ra ngoài thì giống như sinh long hoạt hổ mà khi về nhà thì lại giống điều trùng. Ầm ỹ nói muốn cùng hắn ra ngoài hái thuốc, nói muốn học tập kinh nghiệm…nhưng vừa về nhà không lâu, hắn vừa mới xem tình trạng cánh tay bị gãy của nàng thế nào thì nàng đã dựa lưng vào ghế mà ngủ.
Cho nên, có thể nói nàng là con khỉ nhỏ dướt lốt một cô nương a!
Nếu thể lực của nàng là nhờ hoành cảnh mới mẻ mà có thì có thể thấy thiên kim tiểu thơ của Kim gia này hẳn là không phải đã trải qua cuộc sống hài lòng, như ý.
Vật cực tất phản.
Lúc này, Hoắc Tây Du có thể hiểu được nàng vì buồn bực đến cực hạn nên mới trốn nhà bỏ đi, chỉ là âm kém dương sai cho nên lúc này nàng đang dưỡng thương ở bên cạnh hắn.
Như vậy, nàng khi nào phải đi?
Hoắc Tây Du biết nàng nhất định sẽ đi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Đương nhiên, hắn lại một lần phủ nhận, hắn cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, hiểu biết về nàng cũng là do sự tình kia xảy ra, làm cho người ta liếc mắt một cái liền hiểu được.
Cũng chính vì người sáng suốt nhìn một cái liền hiểu được, cho nên hắn mới kết luận là nàng sẽ rời đi, chỉ là chưa đoán ra là lúc nào.
Không phải vì hắn lo lắng cho cô nương gia như nàng một mình ra ngoài, làm sao có thể tự chăm sóc cho mình hay là nếu có vấn đề gì xảy ra, hắn làm sao ăn nói với Kim gia. Tuyệt đối không phải.
“A! Ta đang ngủ sao?” Kim Thố đang ngục gục đột nhiên bừng tỉnh.
“Đau?” cởi bỏ mảnh vải băng cánh tay bị gãy của nàng, Hoắc Tây Du lãnh đạm hỏi.
Kim Thố bị băng gần một tháng, nay đột nhiên thấy cánh tay phải được tư do liền duỗi thẳng cánh tay, nói “ dạ, có một chút…nha”
Không chỉ là có một chút!
Cơ bắp bị xơ cứng, chẳng những không chút khí lực mà khi duỗi thẳng sẽ làm đau đến muốn la làng, không phải chỉ có một chút là xong.
“Đây là bình thường.” Hoắc Tây Du cũng biết nàng không khoẻ, giải thích “ lúc trước vì muốn cho đoạn xương bị gãy kia thuận lợi phục hồi cho nên phải băng lại, cố định một thời gian lâu như vậy, cơ đều đã cứng, không đau mới là lạ”
“……” Là như vậy sao? Kim Thố có chút chút hoài nghi.
“Thử động động đầu ngón tay”, Hoắc Tây Du ra lệnh.
Kim Thố nghe lời, nhúc nhích năm đầu ngón tay, có chút khó khăn nhưng cố gắng cũng được.
“Nắm tay.” Hoắc Tây Du lại hạ lệnh.
Lần này phải dùng sức nhiều hơn nhưng cũng không làm khó được Kim Thố.
“Thành công.” Hoắc Tây Du tuyên bố:“Kế tiếp chỉ cần vận động các cơ bắp và hoạt động các đầu ngón tay, qua một thời gian, cánh tay sẽ phục hồi như cũ.
Nàng có nên nói một câu “ tạ chủ long ân?”
Kim Thố nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, ứng thanh:“Nha.”
Hoắc Tây Du cũng chưa nói cái gì.
Hắn mà nói chắc chắn sẽ cường điệu rằng cứu người là chức phận của hắn, đưa Phật đưa đến Tây thiên, dù sao cũng là chuyên môn của hắn, lại do hắn bó xương cho nên hắn sẽ phụ trách tới cùng.
Cho nên, hắn cũng không phải vì Kim gia hoặc là vì lý do nào khác mà kéo dài thời gian, cũng không vì có lý do hợp lý để lưu người ở lại mà thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thật sự, hắn không có.
Rơi vào thế khó xử, Quản Tam Quốc thường nói lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.
Thời điểm Kim Bình tới cửa cầu cứu, hắn tưởng Kim Thố muội muội bị đạo tặc bắt cóc, tuy rằng không có bị ảnh hưởng bởi tình cảm của hắn nhưng căn cứ vào tình nghĩa huynh đệ, hơn nữa cũng hợp tính với Kim Thố, cho nên hắn cũng tràn đầy căm phẫn, cho đến khi hắn biết được kẻ bắt cóc lại là Hoăc Tây Du.
Điều này sao có thể?!
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Quản Tam Quốc là chuyện này không có khả năng xảy ra.
Đặc biệt khi Kim Bình phẫn nộ lên án Hoắc Tây Du lòng lang dạ thú, vì muốn bắt cóc Kim Thố muội muội đáng yêu của hắn mà tâm kế độc ác, còn lợi dụng nhược điểm của hắn để bắt Kim Thố muội muội đi. Sau đó lại tiếp tục lải nhải, riêng từ ác độc cũng đếm được một trăm lẻ tám lần.
Làm ơn đi!
Là đang nói tới Hoắc Tây Du miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, là huynh đệ bao nhiêu năm nay của bọn hắn nha!
Quen biết nhau cũng hơn hai mươi năm, trừ bỏ thời gian phải tập nghệ riêng thì từ nhỏ bọn hắn luôn ở cùng nhau, cùng đi chơi khắp nơi, người khác có thể không hiểu nhưng bọn hắn là huynh đệ mà còn không hiểu nhau sao?
Tây Du ngoài trừ y thuật cao thâm thì không có tính nhẫn nại, tính tình cũng có vẻ không tốt…
Tuy rằng bộ dáng cũng tuấn mỹ nhưng đáng tiếc nói chuyện chua ngoa nên đối với người ngoài thật không dễ dàng thân cận, nhưng trên thực tế nếu quen biết nhau một thời gian sẽ hiểu trong Đồng Thành tứ thiếu bọn họ, người trọng tình nghĩa lại dễ mềm lòng nhất chính là hắn.
Một người như vậy, Quản Tam Quốc nghĩ thế nào cũng không tin kẻ mang tội ác tày trời trong miệng Kim Bình kia là huynh đệ Hoắc Tây Du của bọn họ.
Hơn nữa chỉ cần nghĩ tới sự yêu thương, quan tâm muội muội quá mức bình thường của Kim Bình, Quản Tam Quốc liền tự nhiên không thèm để ý tới sự lên án gay gắt của hắn.
Hai bên đều là huynh đệ thân thiết, cho nên đối với chuyện Kim Thố muội muội bị bắt cóc, hắn tốt nhất là không nên liên lụy vào.
Nhưng Tiểu Thố muội tử đúng là do Hoắc Tây Du mang đi, còn cố tình bị Kim Bình làm cho lớn chuyện nên Hoắc gia cũng biết con họ bắt cóc khuê nữ nhà người ta, hơn bà cố của Hoắc Tây Du lại đang bệnh nặng, Hoắc lão gia nói chỉ sợ thời gian không còn nhiều, bởi vậy đã lên tiếng nhờ hắn hỗ trợ tìm người.
Đến lúc này, hắn còn từ chối được sao?
Cho nên, dùng tất cả các mối quan hệ, cuối cùng hắn cũng tìm ra chỗ bọn họ ẩn thân, hắn đành phải lên đường.
Sau đó……
Hắn ngay tại nơi này.
Quản Tam Quốc xấu hổ đứng yên ngoài phòng, bởi vì trong đầu toàn là tiếng thở dốc quỷ dị nên lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.
“Hảo nhanh.”
“Đau……” âm thanh tinh tế, lại thấp giọng “ Tây Du ca, bất thành”
“Nhẫn nhẫn.”
“Không được, đau quá.”
“Thật chặt, lại thích ứng một lát.”
“Này bất thành.”
……
Quản Tam Quốc không nói gì.
Trong phòng thỉnh thoản truyền ra âm thanh làm cho trẻ con nghe thấy phải đỏ mặt, lần đầu trong đời, Quản Tam Quốc cảm thấy ghét khả năng nghe tốt của người tập võ, không nghĩ tới hắn gặp phải trường hợp xấu hổ này.
Này, này…… Này cũng quá xấu hổ !
Quản Tam Quốc sắc mặt không ngừng chuyển từ trắng sang xanh, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn là Tây Du và Kim Thố muội muội lại phát triển thành quan hệ như vậy.
Hẳn là quan hệ như vậy?
Dù sao cũng không nghe tiếng thét chói tai hay âm thanh kháng cự, đây là nam nữ tinh đầu ý hợp hoan ái với nhau, không có lầm, nhưng rốt cuộc là đã phát sinh chuyện này vào lúc nào?
Quản Tam Quốc nhớ lại, dù cố nghĩ thật kỹ cũng không nhớ rõ trước kia Hoắc Tây Du có quan tâm đặc biệt tới Tiểu Thố…Hay là…Bọn họ cố tình che giấu mọi người, ở nơi bí mật mới thể hiện tình cảm?
Hay là tình yêu đến nhanh và mạnh như bão táp làm cho người ta không ngăn được?
Tình cảnh xấu hổ làm cho Quản Tam Quốc suy nghĩ hỗn loạn, nên im lặng chờ cho trong phòng xong việc hay là làm quỷ phá rối chuyện tốt của người khác…nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định lui ra sau, chờ xong việc rồi nói.
Nhưng khi gặp xui thì ăn trứng cũng mắc xương, Quản Tam Quốc vừa mới hạ quyết tâm lui ra thì đạp phải một cành cây khô làm vang lên tiếng gãy, tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ cho một người có luyện công như Hoắc Tây Du nghe được.
“Ai?”
Nghe tiếng hỏi, Quản Tam Quốc bất đắc dĩ lên tiếng “ là ta”
“Tam Quốc?”
“Tam Quốc ca ca?”
Nghe âm thanh kinh ngạc đồng thời la lên, Quản Tam Quốc vẻ mặt xấu hổ, nhận lỗi “ thật có lỗi, đã quấy rầy chuyện tốt của các ngươi, ta sẽ quay lại sau”
“Chuyện tốt gì?” Hoắc Tây Du nghi ngờ.
Quản Tam Quốc nghe âm thanh nghi vấn cùng với sự di chuyển, vội vàng ngăn lại “ Tây Du, ngươi bây giờ đi ra thì không tốt lắm đâu”
Cửa trúc đột nhiên mở ra, Quản Tam Quốc vội quay mặt đi, không dám nhìn thẳng lại nghe Hoắc Tây Du hỏi “ làm sao mà không tốt”
Huynh đệ cứ trong tình trạng như vậy mà đi ra gặp người khác?
“Huynh đệ dù thế nào, ngươi cũng nên quan tâm đến suy nghĩ của Kim Thố một chút”, Quản Tam Quốc vẫn tiếp tục nhìn sang chỗ khác.
“Tam Quốc ca ca ngươi đang nói cái gì nha?” Trong phòng Kim Thố tò mò hỏi.
Nghe tiếng của Kim Thố, nhớ tới câu phi lễ chớ nhìn, Quản Tam Quốc càng không dám nhìn về phía cửa, chỉ sợ lại nhìn thấy hình ảnh gì đó không nên xem.
Khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ, khổ sở mở miệng “ ta, ta không phải cố ý chọn lúc này mà đến, các người cũng hiểu là ta nhận sự ủy thác của người khác, phải làm việc, ta kỳ thật…thật sự ta không nghĩ sẽ gặp phải trường hợp này..”
A di đà phật, a di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc……
Quản Tam Quốc biết được mình đang nói năng lộn xộn, đành phải tự trấn tĩnh, một lần lại một lần
“Có thể mặc quần áo trước rồi nói chuyện không?”, hắn yêu cầu.
“Ngươi phát ngốc cái gì?”, lời nói không đầu không đuôi, nghe khó hiểu của hắn làm cho Hoắc Tây Du tức giận hỏi “ ai không mặc quần áo?”
Thật muốn hắn nói trắng ra sao?
“Chẳng lẽ là ta sao?” Quản Tam Quốc cũng tức giận.
“Vậy không lẽ là ta sao?” Hoắc Tây Du so với hắn càng tức giận.
Cái ngữ khí không kiên nhẫn này, Quản Tam Quốc đã quá quen thuộc, mỗi khi Hoắc Tây Du nhận định “ đáp án liền rõ ràng”, “đừng nháo”…hắn đều toát ra ngữ khí như vậy.
Thật là hiểu lầm sao?
Quản Tam Quốc có chút chần chờ, nhưng cũng từ từ quay đầu lại, đang khẩn trương sợ phải nhìn thấy cảnh không hay thì lại thấy Hoắc Tây Du quần áo chỉnh tề.
“Tam Quốc ca ca, rốt cuộc là sao ?” Kim Thố cũng không kiên nhẫn nổi với những lời không đầu không đuôi của hắn.
Quản Tam Quốc nhìn vào trong phòng thấy Kim Thố đang ngồi trước bàn trúc, tuy rằng mắt hơi ướt, hai má đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, cánh tay phải còn đặt trên bàn, tư thế có chút vặn vẹo…Nhưng quần áo vẫn đoan trang chỉnh tề, không giống như là đang làm chuyện gì gì đó…
“Nàng đây là?” Quản Tam Quốc cố gắng thu thập tin tức.
“Nàng bị gãy một cánh tay, vừa mới dưỡng thương xong nhưng cần phải tập luyện thì mới có thể phục hồi như cũ”, Hoắc Tây Du giải thích.
Kim Thố đáng thương hề hề bổ sung nói:“Tây Du ca ca nói muốn thừa dịp vết thương vừa khỏi nên tập luyện, nếu để kéo dài thì có muốn cứu cũng cứu không được”
Trước đây, Kim Thố chưa từng nghĩ chỉ co duỗi cánh tay đơn giản như vậy nhưng lại làm phiền người khác.
Cánh tay được băng cố định hơn một tháng, cho dù một ngày được mở ra để đổi dược hai lần, nhưng mỗi lần đổi dươc đều rất cẩn thận, không dám để nàng động đến vết thương.
Lúc này tuy đã dưỡng thương tốt, nhưng cơ thể mỗi người lại khác nhau, nàng co duỗi các đốt ngón tay cũng rất khó khăn, phải nhờ Hoắc Tây Du hỗ trợ, chậm rãi kéo thẳng tay nàng, mới làm cho cánh tay của nàng duỗi thẳng ra được, tuy nhiên động tác vẫn chưa linh hoạt lắm.
Quản Tam Quốc là người tập võ đương nhiên đối với việc xử trí các vết thương gãy xương cũng có chút hiểu biết, nghe bọn họ nói vậy, cũng hiểu được là chuyện bọn họ đang làm với chuyện mà hắn tưởng tượng cách xa nhau một trời một vực. Đúng là đã hiểu lầm.
Nhưng không trọng yếu! Chỉ cần không nói ra, kia một chút cũng không trọng yếu!
Để cho chuyện hiểu lầm đáng sợ này không có ai biết, để gió cuốn đi, để cho gió cuốn đi…
“Nói nhảm thôi”, Quản Tam Quốc nói xong liền trực tiếp đi vào chủ đề chính “ ta nghĩ các ngươi đã biết ta vì sao đến đây, chắc không cần ta phải nhiều lời chứ?”
Niềm vui vì xa quê gặp được bạn tốt hoàn toàn bay biến
Kim Thố vẻ mặt suy sụp.
Tha hương ngộ bạn cố tri kinh hỉ toàn bộ mất đi mà đi.
Hoắc Tây Du sắc mặt đồng dạng trầm xuống.
Không cần nhiều lời, bọn họ cũng biết có người sẽ tìm cứu binh đến tìm người.
Người nọ không cần nói cũng biết chắc chắn là Kim Bình.