Lúc Lâm An Xán đi ra khỏi sân bay, trời đã nhá nhem tối, hơi nước trong không khí phả vào khuôn mặt cô, xua tan đi cảm giác khó chịu khi ở trong cabin một thời gian dài.
Cô đi đến chỗ bán vé mua một vé vaporetto(*) đi từ sân bay đến đảo chính của Venice, cũng chính là vé taxi dưới nước. Bởi vì nhân viên quầy không nói được tiếng anh nên hai người phải dùng cử chỉ để nói chuyện, mất rất lâu mới có thể mua được vé.
(*)hệ thống xe buýt nước của Venice là phương tiện giao thông công cộng chính của thành phố.
Ban đầu Lâm An Xán còn tưởng Venice là một thành phố du lịch nên tiếng anh được sử dụng rộng rãi.
Cũng may là cô đã tải sẵn ứng dụng phiên dịch nhưng cô lại chỉ nhớ ra điều này sau đi đã mua vé xong.
Ngồi trên thuyền, Lâm An Xán hít sâu một hơi, cảm giác mát lạnh, ẩm ướt lập tức lấp đầy cơ thể.
Có rất nhiều người ở trên thuyền nhưng chỉ có một mình cô là có gương mặt châu Á. Lâm An Xán ngồi ở góc, dựa vào lan can, hưởng thụ gió biển.
Bầu trời lúc này tối đen, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, bên mạn thuyền có một cái đèn nhỏ, có thể nhìn được từng gợn sóng mờ ảo. Chiếc thuyền khẽ đong đưa như đang nói cho cô biết rằng mình đang ở trên mặt nước.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là chủ nhà hỏi tin tức của cô, người đó dùng tiếng anh hỏi khi nào cô đến nơi.
Lâm An Xán suy nghĩ rồi trả lời: “7.30 PM.”
Chủ nhà gửi lại cho cô một nhãn dán OK.
Sau khi cập bến, Lâm An Xán kéo vali đi tìm một chiếc gondola(**). Sau khi đưa địa chỉ homestay cho người chèo thuyền, hai người thương lượng giá cả xong thì bắt đầu đi về hướng homestay.
(**)một thuyền chèo truyền thống, đáy phẳng ở Venice.
Cô đã hỏi chủ nhà từ trước, phía trước cửa homestay có bến để dừng thuyền, đi gondola vẫn tiện hơn nhiều, cô thật sự không muốn kéo vali đi bộ đến đó.
Tầm mười lăm phút sau, người chèo thuyền quay đầu lại, nói tiếng Italia với Lâm An Xán, cô không hiểu nhưng chắc có nghĩa là đã tới nơi rồi.
Sau khi trả tiền xong, chủ nhà đã đứng trên bờ chờ cô.
Gió biển ban đêm rất mạnh, từng sợi tóc của Lam An Xán đều bị thổi loạn lên, có mấy sợi dừng lại ở trên mặt, che đi tầm mắt cô. Chỉ thấy hai bàn tay xương khớp rõ ràng, mười ngón tay thon dài giúp cô xách vali lên bờ.
“Hi!”
Lâm An Xán sửng sốt, ngẩng đầu lên, đối diện là một gương mặt châu Á điển hình.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi hoặc đúng hơn là một chàng trai không quá 25 tuổi.
“Hi.” Lâm An Xán cầm lấy tay chàng trai, mượn lực bước một bước dài.
Do ngọn đèn ở phía sau nên Lâm An Xán không nhìn rõ mặt anh, chỉ cảm thấy dáng của người này thon gầy, rất cao, có thể lên đến một mét tám lăm.
Chàng trai nhìn cô vài lần rồi hỏi: “Người Trung Quốc sao?”
Giọng nói trong trẻo giống như gió biển, không chứa một chút tạp chất nào.
Lâm An Xán gật đầu: “Đúng vậy.”
*****
Vaporetto
Gondola