Phòng khách của homestay rất lớn, có một cái cửa sổ sát đất lớn, bên cạnh để một băng ghế dài, trên ghế có đặt vài món đồ chơi bằng nhung. Giữa phòng khách có một cái lò sưởi, đối diện là một chiếc sofa lớn, to gần bằng cái giường, bên trên được phủ một tấm chăn nhung, nhìn qua trông vô cùng thoải mái.
Trên tường treo đủ loại tranh sơn dầu, từ tranh phong cảnh đến những hình ảnh được cắt từ tạp chí xuống. Trên tủ trưng bày các loại đá, hoa khô, vỏ sò, còn có cả một chiếc máy quay đ ĩa cũ kĩ, tất cả đều được sắp xếp một cách ngẫu nhiên, trông giống như một cửa hàng tạp hoá nhỏ.
“Cô có bị say tàu không?”
“Không, tôi không hay bị say tàu hay say xe gì hết.”
“Vậy tốt rồi.”
Chàng trai đưa Lâm An Xán đến một gian phòng, anh giơ tay ra bật công tắc trên tường: “Cô xem có hài lòng không?”
Không khác gì trong ảnh, thậm chí còn tốt hơn so với dự đoán của cô.
“Tôi rất hài lòng.”
“Tôi tên là Đoàn Nguyên, có chuyện gì cô cứ tìm tôi là được. À đúng rồi, làm phiền cô cho tôi xem hộ chiếu để tôi xác minh thông tin.”
Lâm An Xán lấy hộ chiếu từ trong túi ra đưa cho anh: “Trong homestay không còn vị khách nào khác sao?
Homestay còn ít nhất là bốn căn phòng trống.
Đoàn Nguyên lắc đầu: “Tôi không tiếp nhiều khách như vậy, sẽ rất mệt mỏi.”
“Sao lại mệt vậy? Không phải anh chỉ cần cung cấp chỗ ở thôi sao?”
Đoàn Nguyên nhìn ảnh chụp trong hộ chiếu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm An Xán, nhìn xong thì đóng hộ chiếu lại trả cho cô: “Nhìn cô ở bên ngoài đẹp hơn trong ảnh đấy.”
Lâm An Xán im lặng, cô không thích lời khen không có căn cứ này.
Đoàn Nguyên không để mất bầu không khí, nói tiếp: “Tôi cũng được coi là một nửa hướng dẫn viên du lịch, bình thường cũng hay đưa khách đi khắp nơi thăm quan. Nếu tiếp nhiều khách hơn thì sẽ rất bận rộn.”
“Anh làm chủ nhà mà vẫn rất nhiệt tình nhỉ. Nhưng nếu như vậy thì tiền nong phải làm sao?”
“Tôi có mở một nhà hàng, chủ yếu là kiếm tiền nhờ nó, còn về homestay thì là mở cho vui thôi.” Anh nói xong thì mỉm cười nhìn Lâm An Xán: “Nhà hàng kia của tôi cũng không tệ đâu, nếu có cơ hội cô hãy đến thử xem.”
“Được.”
“Cô ăn cơm chưa?”
Nghe lời này của anh, đột nhiên Lâm An Xán cảm thấy hơi đói bụng: “Tôi chưa ăn.”
“Có muốn ra ngoài ăn không?”
“Không đâu, tôi cảm thấy hơi mệt.” Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, toàn thân giống như bị người ta đánh cho một trận.
“Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, để tôi đi làm một chút gì đó cho hai người chúng ta ăn chung.”
Lâm An Xán có chút ngại ngùng: “Có làm phiền cậu không vậy?”
“Có gì mà phiền chứ, chỉ là nhiều hơn một chiếc đũa thôi. Cô đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào xong tôi sẽ gọi cô.”
“Vậy cảm ơn cậu.”
Sau khi trở về phòng, Lâm An Xán thay quần áo ngủ rồi đi đến phòng tắm để tẩy trang.
Khi cô làm xong tất cả mọi thứ thì Đoàn Nguyên cũng đã nấu xong, anh đi đến gõ cửa: “Ăn cơm thôi.”
Lâm An Xán thoa một chút kem dưỡng da lên mặt rồi trả lời: “Được.”
Cô nghĩ ở trước mặt một chàng trai trẻ thì không nhất thiết phải chú ý hình tượng nên đã mặc áo ngủ, không trang điểm mà đi ra ngoài.
Đoàn Nguyên làm mì ý và salad trộn, nhìn vô cùng ngon mắt.
Lâm An Xán kéo ghế ra, ngồi vào bàn ăn, chống cằm hỏi: “Cậu học nấu cơm khi nào vậy?”
“Lúc 17 tuổi, từ khi đến Venice đã tự luyện. Cô nếm thử một chút đi.”
Lâm An Xán lấy dĩa cuốn một vòng mì ý rồi đưa vào miệng, chua ngọt vừa vị, sợi mì chín vừa tới.
“Ngon lắm.”
“Vậy sao?” Đoàn Nguyên vô cùng hưởng thụ lời khen của cô, vui vẻ mà cúi đầu ăn.
Trên đỉnh đầu có ba cái đèn chùm, ánh đèn mờ ảo khiến cho hai người bọn họ như được bao trùm bởi một tầng sáng.
Vừa rồi Lâm An Xán không chú ý đến khuôn mặt của Đoàn Nguyên, hiện tại anh ngồi ở trước mặt mới cho cô một cơ hội đánh giá cẩn thận.
Anh có một làn da trắng, mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa, ở dưới khóe mắt bên phải còn có một nốt ruồi giọt lệ nhỏ, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng. Khuôn mặt này để lại cho cô một ấn tượng là vẻ đẹp yêu nghiệt.
Khuôn mặt anh hơi thiên về vẻ đẹp của con gái, trông giống như một nam hồ ly đã tu luyện cả ngàn năm.
Chỉ cần có khuôn mặt này thì sẽ có vô số cô gái trẻ bị anh cướp mất trái tim, làm rối loạn tâm trí.
Đoàn Nguyên cảm nhận được ánh mắt của Lâm An Xán: “Nhìn tôi làm gì vậy?”
Lâm An Xán nhìn chằm chằm vào vết tương cà chua dính ở miệng Đoàn Nguyên, bỗng dưng có cảm giác muốn giúp anh lau nó.
“Anh bao nhiêu tuổi vậy?”
Đoàn Nguyền cười lên, đôi mắt đào hoa nheo lại giống như vầng trăng khuyết, trêu chọc nói: “Sao lại hỏi tuổi tôi thế?”
Nhưng anh vẫn trả lời Lâm An Xán: “23.”
Lâm An Xán dùng dĩa lấy mì, trầm ngâm nói: “Thì ra là cậu em nhỏ à.”
“Khụ.” Đoàn Nguyên bị nghẹn, trừng mắt nhìn Lâm An Xán.