Bên bờ ao sen là một tuyệt sắc nam tử đang nằm trên tháp quý phi nghỉ ngơi. Kia làn da trắng nõn như ngọc, lông mày thanh tú, lông mi thật dài, mũi cao thẳng thắn, đôi môi đỏ mọng kiều diễm vô hình trung tản ra mị thái vô cùng. Bóng cây loang lổ đổ trên thân mình của hắn thực giống như tiên nhân.
Mà hắn đúng là người hai năm trước đột nhiên ở trên giang hồ mai danh ẩn tích – ‘Mị vân công tử’, Thẩm Vân.
Tiểu tư bên cạnh tên Tiểu Chiêu đang chuẩn bị đi lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Thẩm Vân, vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử anh tuấn cao ngất đi đến, Tiểu Chiêu sau khi nhìn thấy y lập tức nói:
“ Tham kiến Lâu chủ.”
Nguyên lai người này chính là Lâu chủ ‘Thập Bát Lâu’ uy chấn võ lâm Lâm Phi. Lâm Phi phất phất tay ý bảo hắn rời đi, Tiểu Chiêu hành lễ xong liền lui ra ngoài.
Lâm Phi đi đến bên cạnh Thẩm Vân, vươn ngón tay xanh xao tinh tế chạm vào khuôn mặt gầy gò tuyệt mỹ của Thẩm Vân, đôi mắt nguyên bản sắc bén nhất thời tràn đầy thâm tình nồng đậm.
Y cứ lẳng lặng như vậy nhìn Thẩm Vân, trên mặt dần dần phủ kín một tầng ưu thương nhàn nhạt, một cỗ hối hận cùng thương tiếc lại trào lên trong lòng. Năm đó y từng không chút nào thương tiếc tổn thương hắn, thương tích trên người hắn, thương tích trong lòng hắn, ánh mắt tuyệt vọng của hắn, dung nhan tái nhợt của hắn, thân hình gầy gò của hắn……….Mặc dù thật sự đã qua rất lâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến vẫn như cũ làm cho y cảm thấy tim mình như bị đao cắt. Hơn nữa từ sau đó thân thể Thẩm Vân liền vẫn không tốt, thường thường mê man. Mỗi lần hắn mê man, trong lòng Lâm Phi liền trào ra chua xót vô hạn.
Không biết khi nào Thẩm Vân đã muốn tỉnh lại, một đôi ánh mắt tựa như ảo mộng sâu xa, nhìn Lâm Phi vẻ mặt thống khổ, biết y lại nghĩ về chuyện năm đó, đoạn tháng ngày kia chung quy đã trở thành vết thương khó có thể xóa đi trong lòng bọn họ…….
“Ai……..”
Thẩm Vân thở dài.
Tuy rằng tiếng thở dài kia rất nhẹ, nhưng cũng đã đủ để đem Lâm Phi đang lâm vào ưu thương kéo lại. Nhìn Thẩm Vân đã muốn tỉnh lại, Lâm Phi chế nhạo nói:
“Vân, ngươi tỉnh rồi. Ngươi a, thật sự là càng ngày càng lười.”
Thẩm Vân đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Phi cao tương đương hắn:
“Phi, để cho chúng ta cùng nhau quên nó đi được không?”
Nhìn đôi mắt như có thể nhìn thấu hết thảy kia, Lâm Phi ôm chặt lấy Thẩm Vân, sau một hồi trầm mặc mới tựa ở trên đầu vai Thẩm Vân nhẹ nhàng nói:
“Vân, ngươi còn ở bên cạnh ta thật sự là quá tốt.”
Trong thanh âm dường như đã dẫn theo một chút nghẹn ngào.
Bọn họ cứ như vậy gắt gao ôm đối phương, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể đối phương, nắng chiều rơi xuống trên người họ, bóng hình chiếu xuống mặt đất phảng phất như biến thành một.
Qua một hồi lâu, Lâm Phi mới buông Thẩm Vân ra, nói:
“Vân, chúng ta đi ăn cơm đi, ngươi nhất định là đói bụng rồi.”
Thẩm Vân cười nói:
“Hảo.”
Trên bàn cơm, Lâm Phi đối Thẩm Vân nói:
“Vân, gần đây ta có chút việc phải đi ra ngoài ba ngày, sau khi trở về ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài một chút.”
Thẩm Vân hơi hơi bĩu đôi môi đỏ mọng nói:
“Sự tình gì mà nhất định ngươi phải tự mình đi xử lý a, còn muốn thời gian tận ba ngày.”
Lâm Phi đưa tay đâm đâm lên hai má phính phính của hắn, cười nói:
“Nói đi, muốn có yêu cầu gì?”
Thẩm Vân cười giống như hồ ly nói:
“Ta muốn ngươi.”
Hắn lấy một loại ánh mắt không có hảo ý nhìn Lâm Phi, thẳng đến khi Lâm Phi bị ánh mắt của hắn nhìn đến không được tự nhiên.
Giật mình một cái liền tiếp tục nói:
“ Ta muốn ngươi làm tiểu tư cho ta một tháng để mặc ta sai phái, hơn nữa mặc kệ ta muốn ngươi làm cái gì cũng không cho phép ngươi phản kháng mệnh lệnh của ta. Một tháng sau cũng tuyệt đối không được quay lại trả thù ta.”
Lâm Phi cười khổ nói:
“ Vân công tử, ngươi thật đúng là kẻ người khác thiếu ngươi một phần, ngươi tất đòi lại gấp mười lần a, được rồi, ta đáp ứng ngươi.”