Minh Nhận một phen kiểm tra xong liền nói:
“Không có gì, y chính là thai phản ứng có vẻ nghiêm trọng thôi, ngươi không cần khẩn trương như vậy. Đúng rồi, ta lần trước đưa vòng cỏ cho ngươi đâu rồi, ngươi như thế nào không đưa cho y?”
Minh Nhận thấy trên tay Đông Phương Diễm cũng không có mang vòng cỏ mình đưa, nhất thời mặt lạnh xuống, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Đông Phương Diễm chính là một người thông minh lanh lợi nha, lập tức liền hiểu hắn là đang sinh khí cái gì, liền tiến đến nắm lấy cổ tay Minh Nhận nói:
“Không phải ta không tin ngươi, nhưng là ngươi cùng Phong Phong đều là hai đại nam nhân, mang theo đồ đầy nữ khí, có phải hay không có chút…..”
“Ngươi nói cái gì!! Ngươi dám ngại nó nữ tính? Ngươi có biết hay không kia cũng không phải là vòng cỏ bình thường, mang theo nó không những có thể khu ma trừ tà, còn có thể cường kiện thân thể. Nếu gặp kiếp nạn cũng có thể nhờ vào nó mà hóa giải được một, hai phần. Nếu không phải cùng các ngươi hữu duyên, ta sẽ không đem vòng cỏ đó tặng cho mấy người các ngươi đâu….Ngươi cư nhiên….cư nhiên….còn dám ghét bỏ, đem bảo bối kia đặt ở nơi tối tăm cho đóng bụi……Ngươi có biết hay không?! Giống như lão bà ngươi chút phản ứng thai này chỉ cần đeo nó lên, đảm bảo một chút vấn đề cũng sẽ không có, còn có thể giúp dựng thể tinh nguyên…….So với việc ngươi suốt ngày cho y uống thuốc bổ còn muốn tốt hơn gấp trăm lần. Ngươi có biết hay không vì cái gì bệnh của Vân nhanh hảo như vậy? Kia đều là công lao của nó. Ngươi, ngươi……….Ta thật là khờ mới đi đem vòng cỏ tặng ngươi. Hừ! Ngươi nếu như còn đối ta không yên lòng, ta lập tức rời đi. Nơi này không lưu ta tất sẽ có chỗ lưu ta!”
Nói xong liền nghĩ muốn gạt tay Đông Phương Diễm đi ra ngoài.
Nghe Minh Nhận nói như vậy, Đông Phương Diễm sao có thể lại để cho hắn rời đi như vậy đâu, vì thế lập tức bày ra khuôn mặt cười bồi:
“Oa……..nguyên lai vòng cỏ kia có công hiệu thần kỳ như vậy a….Ha ha……..hảo, hảo, hảo, không cần sinh khí, cứ cho là lỗi lầm của ta đi còn không được sao? Ta ở trong nhà Đế vương, khó tránh khỏi sẽ có tật xấu đa nghi, ngươi không cần lấy vậy làm phiền lòng. Cái này ta mang liền không được sao.”
Nói xong liền đi tới trước tủ, từ ngăn giữa lấy ra một cái tráp tinh xảo. Ba vòng cỏ được đặt cẩn thận bên trong, nhìn thấy tráp kia, sắc mặt Minh Nhận liền hơi hòa hoãn. Đông Phương Diễm từ trong tráp lấy một chiếc vòng ra đeo lên, lại lấy một cái cẩn thận đeo lên cổ tay Sở Lăng Phong, Sở Lăng Phong đang mê man liền lập tức tỉnh dậy. Đông Phương Diễm nhẹ nhàng nắm tay y ôn nhu hỏi:
“Phong Phong, có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Sở Lăng Phong nhàn nhạt nở nụ cười, tuy rằng vẫn là một bộ dáng vô lực, nhưng rõ ràng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Đông Phương Diễm nhất thời hiểu được lời nói của Minh Nhận không phải là giả, vội vàng hướng Minh Nhận nói lời cảm tạ.
Ai ngờ Minh Nhận chính là lộ ra một tiếng cười sảng khoái cấp Sở Lăng Phong, không thèm nhìn hắn cái nào liền đi ra ngoài. Xem ra lần này là thật chọc giận hắn, Đông Phương Diễm cười khổ nghĩ.
Minh Nhận nổi giận đùng đùng chạy đến phòng Thẩm Vân, không nói câu nào ngồi xuống ghế khắc hoa văn cạnh bàn, không nói câu gì.
Thẩm Vân thấy bộ dáng hắn như vậy cũng không nói gì, bọn họ mỗi người tự rót cho mình một ly trà. Dù sao loại tình huống này cũng không phải một, hai lần, hơn phân nửa là cùng Diễm cãi nhau….Một tháng qua, Thẩm Vân cùng Minh Nhận tâm đầu ý hợp mà thành tri giao, mà khôn khéo như Thẩm Vân từ lâu đã nhìn thấu tính tình của Minh Nhận. Cho dù chính mình không hỏi hắn cũng sẽ không nhịn được mà nói ra, cần gì phải lãng phí nước miếng đâu, rót chén trà ngồi chờ là được………
Quả nhiên, không quá một hồi sau, Minh Nhận liền đối Thẩm Vân oán giận nói:
“Vân, ngươi nói Diễm như thế nào có thể như vậy đâu…..Nga, ta muốn cùng hắn làm bạn tốt, hắn ngược lại khắp nơi nghi ngờ đề phòng ta, nào có thể như vậy a……….”
Nói xong liền đem nước trà còn dư trong chén uống một hơi cạn sạch, trên khuôn mặt anh tuấn vì tức giận mà nhiễm một mạt đỏ ửng mê lòng người.
“Ha ha, kia cũng không có biện pháp a. Dù sao trên đời này, người bụng dạ khó lường có rất nhiều, huống chi Diễm hắn lại là thân sống ở trong gia tộc Đế vương ăn tươi nuốt sống người khác kia. Nếu không có phần cẩn thận này, chỉ sợ rằng hắn đã sớm chết. Huống chi, trên đời này, khó nhận biết nhất chính là lòng người………..”
Thẩm Vân chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến thất thần. Gió nhẹ mơn trớn, vài sợi tóc màu bạc kia của hắn cùng tùy theo gió phất phơ.
Tuy rằng Thẩm Vân không nói gì, nhưng là Minh Nhận vẫn nhìn ra, mỗi khi hắn xuất thần nhất định là đang nghĩ về nam tử tên Lâm Phi kia, bởi vì khóe miệng hắn khi đó không tự giác mang theo một chút tươi cười…..mang theo ưu thương nhàn nhạt cùng vô tận kỳ vọng và không hối hận.
Cứ như vậy, ở lại Vô Nhai Sơn Trang trong không khí yên ả và tường hòa, bánh xe thời gian lặng lẽ chuyển động qua ba mươi ngày đêm.