Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi người đều có một bí mật. Em biết không? Bí mật của tôi chính là em.

Trong cuộc đời mỗi người luôn có một bóng hình nào đó hiện hữu trong tim. Khi ở cạnh người ấy, bạn không cảm thấy quan trọng, sau khi xa nhau cũng chẳng mấy nhớ nhung.

Khi Lệ Chiến gặp lại Hỏa Đình Đình sau bao năm xa cách, khi gương mặt quen thuộc luôn chôn sâu trong trí nhớ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, phản ứng đầu tiên của anh không phải kinh ngạc, cũng chẳng phải khó tin, mà là chất adrenalin đột nhiên tăng cao, hay còn gọi là... hưng phấn.

Lúc chiếc xe jeep mui trần quân dụng bao phủ lớp ngụy trang chỉ cách doanh trại vài trăm mét, Lệ Chiến vội vã với tay mò lấy ống nhòm từ ghế sau, rồi nhanh chóng ngồi lại ghế trước, anh chống một chân ngay cửa xe giữ thăng bằng. Lệ Chiến quan sát qua ống nhòm một lúc, khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên.

Tay Lệ Chiến sờ soạng khắp túi quân phục, anh tìm thấy một điếu thuốc nhăn nhúm. Tuy không có bật lửa nhưng anh vẫn hết sức hào hứng ngậm nó vào miệng.

Đội trưởng Nhan Trạch Tích ngồi bên cạnh lái xe cũng trông thấy những bóng hình cao gầy nổi bật giữa đám người to lớn cường tráng.

Nhan Trạch Tích liếc nhìn Lệ Chiến, vẻ mặt anh ta thoáng ý cười châm chọc, "Mấy tháng trước, cấp trên có thông báo những nữ binh được tiến cử từ nhiều đơn vị khác nhau sẽ tham gia khóa huấn luyện vài tháng ở chỗ chúng ta."

Lệ Chiến cười nhạt, anh cắn điếu thuốc kiềm nén nỗi xúc động vô bờ trong lòng, "Mấy con nhóc này thì làm được gì! Huấn luyện chưa được buổi nào thì đã gọi ba kêu mẹ, khóc lóc om sòm."

Anh nói có vẻ hung dữ nhưng ngữ khí lại khác xa một trời một vực. Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều dừng trên bóng dáng một người.

Nhan Trạch Tích và Lệ Chiến là đồng đội nhiều năm, làm sao không biết anh đang giả vờ. Anh ta cố ý trêu đùa: "Hình như cậu rất có hứng thú với mấy cô nàng này?"

Lệ Chiến trầm mặc, không trả lời. Anh nhả điếu thuốc khỏi miệng, hai ngón tay mân mê nó thích thú. Anh lè lưỡi liếm khóe miệng, đôi tròng mắt đen ngòm lóe sáng vì nhớ lại một kỷ niệm "nào đó" đã trải qua cùng cô. Vẻ mặt anh lúc này hệt như con sói bị đói lâu năm.

"Mình rất thích làm một cô nào đó trong mấy cô nàng này òa khóc nức nở!"

***

Xe jeep vừa chạy vào doanh trại, còn chưa dừng hẵng thì Lệ Chiến đã nhảy phốc khỏi xe, anh đi thẳng về một cô gái đang đứng quay lưng lại trong đám đông.

Bụi đất bám vào bánh xe bay mờ mịt khắp nơi. Nhan Trạch Tích tắt máy, bước xuống xe, anh ta đội mũ ngay ngắn, nói giọng ra lệnh, "Tập hợp!"

Giọng Nhan Trạch Tích không lớn, hoàn toàn không giống một câu mệnh lệnh. Quay xung quanh anh ta lúc này toàn là nữ binh, đương nhiên anh ta cũng muốn tỏ vẻ mình có sức hấp dẫn đàn ông. Nhưng Nhan Trạch Tích lại bị nỗi xúc động của người nào đó kéo về hiện thực, anh ta thu hồi ngay thần thái lơ đễnh, tập hợp mọi người vào hàng. Mọi người đứng xếp hàng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác nặng nề lan tỏa khắp không gian. Những nữ binh này không nhanh nhẹn như bộ đội đặc chủng, nhưng vẫn có thể tập hợp thành hàng ngũ trong tích tắc.

Cũng vào lúc này chỉ có mỗi Hỏa Đình Đình bị chặn lại.

Tựa hồ giữa hai người có tâm linh tương thông, Hỏa Đình Đình đột nhiên ngẩng đầu liền trông thấy một người đàn ông cao lớn đang bước về phía mình trong cát bụi mịt mù. Hỏa Đình Đình bèn nheo mắt tập trung nhìn gương mặt ngược sáng của anh ta. Người đó càng đến gần, môi cô càng mím chặt.

Dù Hỏa Đình Đình đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi hơi thở đàn ông đầy mùi xâm chiếm thâm căn cố đế xuất hiện chân thực trước mặt cô, cô lại thấy dây thần kinh của mình căng lên theo bước chân đến gần của anh.

Lệ Chiến dừng lại khi chỉ còn cách Hỏa Đình Đình hai bước, anh nhìn lướt biểu cảm của cô, dò xét cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại đảo mắt về mặt cô, anh cong miệng nói lời đầy ngụ ý: "Dựa theo vẻ mặt của em để đoán, anh dám chắc đã bảy năm trôi qua nhưng anh vẫn ‘ở sâu’ trong em, đúng không?"

Trái tim Hỏa Đình Đình rung mạnh một nhịp, tay cô thả xuôi bên hông bỗng nhiên cuộn chặt. Dưới cái nhìn đắc ý vẻ như hiểu thấu cô của Lệ Chiến, Hỏa Đình Đình đưa mắt xuống bụng dưới nằm khuất sau quân trang của anh.

Vào lúc mắt chạm mắt lần nữa, cô không hề bất ngờ khi bắt gặp vẻ ham muốn cháy bỏng trong đồng tử của Lệ Chiến. Anh muốn dùng ánh mắt để nói cô biết, anh vẫn nhớ như in trận đấu dang dở giữa anh và cô vào bảy năm trước.

Người đàn ông này luôn luôn như vậy. Anh chưa bao giờ che giấu ý đồ của bản thân.

Hỏa Đình Đình hất cằm đáp trả vẻ giễu cợt của anh, "Nếu quanh đây vắng vẻ không người, anh sẽ tụt quần ngay lập tức, chứng minh mình "cứng" suốt bảy năm qua?"

Cô vừa buông hết câu, thì mấy tên lính của một đội đứng sau Lệ Chiến thích thú huýt sáo ì xèo. Đội nữ binh ở xa hơn nên không hay biết chuyện bên này. Tiếng huýt sáo chói tai khiến mặt Hỏa Đình Đình nóng ran, cô bối rối không nói nên lời.

Nhan Trạch Tích khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn hai người bằng ánh mắt thích thú. Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng giải vây giúp cô, "Hỏa Đình Đình."

"Có!"

"Vào hàng!"

"Rõ!"

Hỏa Đình Đình không màng ngó ngàng Lệ Chiến, cô lách người bước qua anh, chạy nhanh vào hàng ngũ.

Những cô gái này đều là lính xuất sắc được tiến cử từ các đơn vị, lập nên một đội trinh sát đặc biệt dưới trướng sư đoàn A, hay còn gọi là đại đội "Dao bén". Đây cũng được xem là nơi có điều kiện tốt nhất nhất để tăng cường năng lực chiến đấu cho đội ngũ này.

Hôm doanh trại tiến hành lễ chào đón đơn giản với nhóm nữ binh này, Nhan Trạch Tích là đại đội trưởng cũng thay mặt cho cả đội "Dao bén" tham gia. Sau một lượt quét mắt, anh ta liền than vãn trong lòng. Bình thường anh ta đã quen nhìn một đám quan chức da dày thịt béo, bây giờ thấy mấy khuôn mặt nhỏ nhắn nũng nịu xuất hiện trong đội, anh ta thấy lạ lẫm vô cùng.

Con người Nhan Trạch Tích trông có vẻ ôn hòa nhưng phong thái của anh lại mạnh mẽ và kiên quyết. Anh ta hắng giọng, nói từ tốn, "Thật lòng thì tôi rất hoài nghi năng lực của các bạn có mặt ở chỗ này, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến cấp trên điều các bạn đến cho tôi huấn luyện. Bản thân tôi không muốn tiếp nhận mấy cô nàng yếu ớt vướng tay vướng chân, hy vọng các bạn nắm rõ điểm này."

Lời nói của anh ta đậm mùi thành kiến. Tuy nhiên không chỉ có anh ta, mà còn tất cả đội viên trong "Dao bén" đều cho rằng phụ nữ không đáng tin, nhất là trên chiến trường. Và ở trong mắt và mặt của những nữ binh này đều lộ vẻ khinh thường khi bị nghi ngờ khả năng. Điều này khiến Nhan Trạch Tích khá hài lòng.

"Đáng tiếc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân. Các bạn phải biết tôi không muốn thấy lính của mình là đồ bỏ đi, dù là nam hay nữ."

Nhan Trạch Tích dừng một chút, chuyển mắt nhìn Lệ Chiến đứng bên cạnh, "Phó đội trưởng Lệ sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc huấn luyện các bạn. Tôi mong mấy tháng sắp tới sẽ là kỷ niệm khó quên nhất trong cuộc đời các bạn."

Nhan Trạch Tích vừa nói xong, ở dưới liền yên ắng đến khác thường. Lệ Chiến đứng thẳng người như một pho tượng uy nghiêm, đôi mắt tinh anh lia khắp mặt các nữ binh, đến Hỏa Đình Đình, anh hơi khựng lại, khóe miệng cong lên.

"Các bạn phải nhớ ở đây khác hẳn những doanh trại khác, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu 24/24. Nếu đã chọn tới đây, tôi mong các bạn hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt. "Dao bén" không phân chia nam nữ, mọi người cùng ăn, cùng ngủ, cùng huấn luyện, cùng chảy máu đổ mồ hôi. Mặc kệ trước đây các bạn là binh lính hay sĩ quan, tôi đều sẽ dùng hết khả năng khiến các bạn phải thấy hối hận vì đã đến đây lãng phí thời gian của tôi. Đồng thời, các bạn phải ghi nhớ kỹ con người và tên của tôi..."

Lệ Chiến tiến lên trước một bước, giẫm mạnh giày xuống mặt đất, bụi cát liền bay tung tóe.

"Lệ Chiến!"

Không hiểu tại sao, lời của Lệ Chiến như một tiên đoán hết sức đáng sợ, nhất là câu cuối cùng của anh, nó khiến Hỏa Đình Đình vô thức giật mình. Cô bắt đầu thấy hối hận! Cô linh cảm rằng người đàn ông trước mắt nhất định khiến ngày tháng sắp tới của cô sẽ cầu sống không được, cầu chết không xong. Anh sẽ trả thù cô vì ngày xưa ra đi mà không một lời từ biệt.

***

Tính ra thì Lệ Chiến và Hỏa Đình Đình đã quen biết nhau hơn hai mươi năm.

Lệ gia có người ba người con: Lệ Nhiên, Lệ Túc và Lệ Chiến.

Đối với Hỏa Đình Đình mà nói, Lệ Chiến có vai trò rất quan trọng trong cuộc đời cô... anh và cô là kẻ thù không đội trời chung, đối nghịch nhau như nước với lửa.

Quan hệ giữa hai người cũng giống như cái tên sực nức mùi chiến tranh "Chiến" "Hỏa" của họ.

Ngày đó, Lệ Chiến ở đại viện quân khu một, Hỏa Đình Đình ở đại viện quân khu hai. Lệ Chiến, người cũng như tên. Anh là một người khi không vui chỉ biết đi đánh nhau, cậy tính tình nóng nảy, quả đấm lợi hại xưng hùng xưng bá khắp khu. Mọi người sống trong khu không ai không biết tiếng Lệ Chiến.

Dĩ nhiên tất cả đều là tiếng xấu!

Anh và Hỏa Đình Đình biết nhau từ lúc bé. Hai người quen biết rất đơn giản. Cả hai chỉ vì mấy đứa trẻ trong hai đại viện thường tranh giành quyền sở hữu cây lựu nên hay đánh nhau phân thắng thua. Hỏa Đình Đình thân là "nữ hoàng" của đám trẻ đại viện quân khu hai nên phải ra mặt tranh luận với Lệ Chiến ở đại viện quân khu một.

Lệ Chiến là một cậu bé kiêu căng ngạo mạn, còn Hỏa Đình Đình là một cô bé thắt hai bím tóc xinh xắn. Chính hai bím tóc này khiến cậu bé Lệ Chiến khinh thường cô bé Hòa Đình Đình vô cùng. Nhưng cũng vì anh quá coi thường Hỏa Đình Đình, mà đã bị cô hại mất hết mặt mũi với những đứa trẻ trong hai đại viện.

Đừng thấy Hỏa Đình Đình vừa nhỏ vừa gầy mà không làm được chuyện gì, thật ra khi cô ra tay đánh đấm cũng chẳng thua kém người nào. Lệ Chiến lơ là, không đề phòng nên bị cô đá ngã khỏi gò đá, càng trùng hợp là khuôn mặt anh đập thẳng xuống mặt đất, suýt gãy răng cửa, máu túa ướt miệng. Mấy đứa trẻ trông thấy ôm bụng cười hả hê. Đến khi anh nổi giận đứng dậy, mấy đứa trẻ đang cười phá lên ấy đều im bặt, hớt hơ hớt hải giải tán. Hỏa Đình Đình cũng giật thót tim nhìn máu thấm ướt áo và mặt mũi anh. Cô vội vàng giơ tay lau máu chảy trên miệng Lệ Chiến. Nhưng chỉ tiếc cô càng lau, máu chảy càng nhiều, cô cố gắng thế nào cũng không cầm được máu. Hỏa Đình Đình sợ hãi, rơm rớm nước mắt.

Lệ Chiến vốn nhức nhói vô cùng, lại bị cô xoa tới xoa lui làm rách vết thương, anh đau đến nổ đom đóm mắt.

Con nhóc chết tiệt này rõ ràng cố ý! Lệ Chiến vừa túm bím tóc của cô, vừa quẹt vết máu trên miệng. Anh trừng mắt giận dữ nhìn cô, " Nhóc con, mày tên gì?"

Hỏa Đình Đình rụt cổ. Tóc cô đang bị anh nắm chặt nên cô không thể chạy trốn. Cuối cùng cô đành bướng bỉnh nghểnh cổ vỗ ngực, nói tên mình: "Hỏa Đình Đình!"

Lệ Chiến hừ lạnh, anh bật cười thành tiếng, "Anh nhớ tên mày rồi nhóc con!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang