Nhan Trạch Tích trông thấy, anh ta trêu chọc Lệ Chiến, "Cô ấy là người của cậu thật không thế? Sao mình thấy cô ấy hờ hững với cậu vậy, hay cậu nhận nhầm người?"
Lệ Chiến liếc xéo anh ta, thốt ra tiếng mắng chửi: "Mẹ nó. Anh đây mà nhận nhầm người phụ nữ của mình?"
Nhan Trạch Tích cười cười. Lệ Chiến tức tối, nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng, chạy đến sân huấn luyện, ra lệnh mọi người thực hiện thao tác bắn súng.
Lệ Chiến quét mắt qua từng gương mặt nghiêm túc của đội viên. Mọi người sợ hãi đến cả thở mạnh cũng không dám. Cuối cùng, anh dừng mắt trên Hỏa Đình Đình. Anh nhấc chân đi tới chỗ Hỏa Đình Đình, ấn ngón trỏ lên đầu súng của cô, "Tôi nói sao hả? Tư thế không đúng chuẩn phải hít đất một trăm cái. Hỏa Đình Đình, cô nghĩ cô đạt yêu cầu chưa?"
Và rồi Hoả Đình Đình bị phạt không lý do.
Hỏa Đình Đình không một lời trách móc. Cô buông súng xuống bên cạnh, lập tức thực hiện động tác hít đất.
Lệ Chiến ngửa mặt nhìn trời, thầm than vãn trong lòng. Đây không phải lần đầu tiên anh cố ý làm khó dễ cô, nhưng lúc nào cũng vậy, anh không thể khiến cô tức giận.
Cách họ ở bên nhau đã thay đổi sau bảy năm. Nhưng Lệ Chiến sợ hãi, anh không thể thích ứng. Anh không thay đổi, anh vẫn như trước đây, người thay đổi chỉ có một mình Hỏa Đình Đình.
Cứ tiếp tục mãi thế này, Lệ Chiến sẽ không chịu nổi. Anh dự định gặp riêng cô làm rõ mọi chuyện.
Ngày hôm đó, Hoả Đình Đình đang đọc sách thì nghe thấy tiếng còi vang lên ở cửa. Các nữ binh trong phòng lập tức chỉnh trang quần áo, tập hợp thành hai hàng.
Lệ Chiến bỏ còi ra khỏi miệng, anh bước đến gần mục tiêu, "Cô."
Hoả Đình Đình giậm chân một cái rồi đứng nghiêm: "Có!"
"Cô ra đây, còn những người khác giải tán."
"Rõ!" Hoả Đình Đình theo Lệ Chiến đến lều của anh.
...
Đến một chỗ không có ai, Lệ Chiến giở nón, hờ hững đánh giá cô thiếu nữ non nớt ngày nào giờ đã thành một cô gái trưởng thành. Hoả Đình Đình đứng nghiêm, hai mắt nhìn chăm chăm vào một điểm ở xa chỗ anh đứng.
"Nếu anh bị mất trí nhớ, anh sẽ cho rằng em và anh không hề biết nhau." Anh nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu đầy ý châm chọc: "Nói anh biết tại sao ngày đó em lại bỏ đi?"
"Tôi không biết anh đang nói gì"
Lệ Chiến cười lạnh: "Em đừng giả vờ. Đêm bảy năm trước ở khách sạn xảy ra sự việc gì, có cần anh nhắc em nhớ không?"
"..."
Hỏa Đình Đình vẫn câm như hến. Lệ Chiến nhẫn nại nói tiếp: "Anh đã để lại lời nhắn, kêu em chờ anh."
Cô không chịu trả lời, Lệ Chiến cũng không ép buộc. Anh chuyển sang vấn đề khác: "Tại sao em không nhận điện thoại của anh? Tại sao em đổi số điện thoại? Tại sao em trốn tránh anh suốt bảy năm dài đằng đẵng? Anh không tin em không biết anh đang tìm em?"
"Bởi vì biết nên tôi không muốn anh tìm được tôi." Hoả Đình Đình cũng nhìn anh. Trong mắt cô có vẻ oán hận và căm ghét khiến anh không tài nào hiểu nỗi. "Đội trưởng Lệ, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép về trước."
Cô thong thả quay gót chân rời đi. Lệ Chiến đứng im nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, anh vô cùng buồn bực: Đã xảy ra chuyện gì? Người tức giận phải là anh mới đúng chứ? Tại sao cô lại bày ra bộ dáng như bị bội bạc vậy. Quỷ tha ma bắt!
Lệ Chiến những tưởng từ từ cô sẽ nói anh biết lý do nhưng hiển nhiên anh đã sai rồi!
Những lúc buộc phải tiếp xúc, Hoả Đình Đình cũng không nhìn đến anh. Cô hoàn toàn coi anh là một người xa lạ. Dù lúc huấn luyện, Lệ Chiến luôn bới lông tìm vết, gây khó dễ cho cô, cố gắng tìm lại phản ứng tức giận quen thuộc của cô thì cô vẫn hết sức lãnh đạm. Hỏa Đình Đình hiện tại quá khác Hỏa Đình Đình trước đây.
Hoả Đình Đình được chọn đi huấn luyện tại "Dao bén" thì chắc chắn cô không phải hạng tầm thường. Sau hai tháng, Lệ Chiến rất hài lòng năng lực của cô. Những cái gọi là "phiền phức" của Lệ Chiến thực ra luôn nhằm vào nhược điểm của cô, vô hình tăng cường huấn luyện cho cô.
Anh càng "chiếu cố" Hoả Đình Đình bao nhiêu, người ngoài càng nghĩ họ có gì đó với nhau bấy nhiêu.
"Cậu nên chú ý, coi chừng làm hỏng hình tượng của mình. Cậu có biết mọi người đồn thổi thế nào về cậu không?" Sau một buổi huấn luyện, Nhan Trạch Tích vừa tắm rửa sạch sẽ vừa nói với Lệ Chiến.
Lệ Chiến tắm ở phòng bên cạnh, anh hừ một tiếng: "Nửa đêm mình không nhảy bổ lên giường của cô ấy là chú ý hình tượng lắm rồi đấy!"
Nhan Trạch Tích buồn cười: "Cần mình bố trí cho hai người sống cùng một phòng không?"
"Nếu cậu cảm thấy cần thiết... mình cũng không ý kiến." Lệ Chiến nói dõng dạc, sự kiên nhẫn của anh sắp bị Hoả Đình Đình bào mòn hết rồi.
Cũng tương tự như vậy, Hoả Đình Đình cũng không chịu nỗi nữa.
***
Chiều hôm nay hiếm khi không phải tập luyện, mọi người được thoải mái làm việc cá nhân, chỉ cần không rời khỏi doanh trại. Hầu hết mọi người đều dùng thời gian quý báu này ngủ một giấc, nhưng kỳ lạ thay lại có một cô gái tập bắn súng đến trưa.
Lệ Chiến cầm ống nhòm quan sát cô thật lâu. Đợi đến khi sân vắng vẻ không người, anh mới chậm rãi đi tới. Hoả Đình Đình nghe thấy tiếng bước chân, không quay lại cô cũng biết người đến là ai. Cô tiếp tục nằm tập bắn. Hỏa Đình Đình nhắm vào hồng tâm ở bia bắn cách tám trăm mét. Cô bóp nhẹ còi nhưng chỉ vang lên tiếng tách.
Cô gái này vóc dáng càng ngày càng quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn, quần quân phục ôm lấy cặp mông tròn trịa và đôi chân thon dài.
Lệ Chiến nhìn lướt cô một lượt, anh ngồi xổm xuống: "Súng không lên đạn, thử nghe tiếng êm tai hay không à?"
"Tôi đang luyện tập." Hoả Đình Đình duy trì tư thế nằm bắn, trả lời lịch sự.
"Luyện tập tính nhẫn nại?"
"..."
"Anh khiến em khó chịu vậy sao?" Lệ Chiến hỏi.
Hoả Đình Đình không đáp lời. Cô lại bóp cò, tưởng tượng ra một viên đạn bắn thẳng vào đầu anh. Cô dứng dậy cất súng, xoay người rời đi.
Lệ Chiến chặn cô lại, anh cam chịu: "Giận lâu lắm rồi, em dừng lại đi mà."
Hoả Đình Đình định đi sang bên khác, anh túm lấy cô. Cô tránh mấy lần nhưng đều không được. "Đội trưởng Lệ, anh thấy dây dưa với cấp dưới hay lắm à? Đề nghị anh chú ý hình tượng."
Lệ Chiến nhăn nhó: "Anh không hiểu tại sao chúng ta lại trở thành thế này? Em nói cho anh biết đi!"
"Anh là anh, tôi là tôi, không hề tồn tại chúng ta."
Lần nào cô cũng đòi phủi sạch quan hệ với anh. Lệ Chiến không phải người tốt tính, anh cau mày, cố gắng kiềm chế cơn giận: "Anh nghĩ mãi cũng không biết mình sai ở đâu. Ngoài việc anh cố tình chia rẽ em và Mục Nam thì anh không còn làm gì có lỗi với em. Chẳng lẽ em vẫn để bụng chuyện đó? Nếu em thật lòng thích Mục Nam, vậy tại sao bảy năm trước lại đồng ý lên giường với anh?" Tuy rằng anh chỉ ăn được phân nửa, bị đói đến tận hôm nay.
"Anh làm không ít chuyện xấu đâu!" Hoả Đình Đình hất tay anh ra, mắt cô như có ngọn lửa cháy hừng hực: "Đồng ý? Con mắt nào của anh thấy tôi ‘đồng ý’ lên giường với anh? Chẳng phải anh thừa lúc tôi uống rượu say, lừa tôi lên giường sao?"
Lệ Chiến là người không bao giờ nói dối, anh cũng không chịu được việc người khác giả bộ hồ đồ hiểu sai ý mình, nhất là Hoả Đình Đình: "Lệ Chiến anh từ trước đến nay nếu thích thì sẽ chiếm cho bằng được, không bao giờ lừa gạt! Anh và em đều là người trưởng thành. Đêm đó, em uống rượu say, nhưng anh không tin là em không biết em lên giường cùng ai. Nếu không hiểu rõ lòng em, anh sẽ không quan hệ với em!"
Hoả Đình Đình vừa định lên tiếng thì Lệ Chiến đã dùng ánh mắt ác độc như muốn nói, "Em dám nói đêm đó em không biết người đó là anh thử xem."
Hỏa Đình Đình không biết phải nói lại như thế nào. Nếu súng trong tay có đạn, chắc chắn cô sẽ bắn chết anh.
Lệ Chiến lại nói rằng anh thích cô, càng đáng sợ hơn là anh nói anh nhìn thấu trái tim cô... Có lẽ anh đã đọc hiểu lòng cô từ sớm, trước cả khi cô nhận ra.
Hoả Đình Đình rối rắm như tơ vò. Cô nhớ lại ngày đó, nhớ lại cái đêm bảy năm về trước, nhớ lại vết máu trên giường, nhớ lại cảnh anh bỏ đi, nhớ lại tờ giấy của Mộc Vãn mà anh vô tình làm rớt, nhớ lại...
Những lời nói của người đàn ông này... cô muốn tin nhưng không thể tin.
Sự nhục nhã và tức giận vì hồi tưởng quá khứ khiến lồng ngực Hỏa Đình Đình đau nhói. Cô siết tay thành nắm đấm, cố giữ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, "Vậy thì sao? Việc nên làm cũng đã làm rồi. Chẳng phải chúng ta chỉ ngủ với nhau một lần thôi sao? Nó chỉ là tình một đêm, một ván cược mà thôi. Anh nghĩ tôi thích anh? Anh đào đâu ra thứ tự tin này vậy?"
Cô nói xong liền bỏ đi. Lệ Chiến vội vã đuổi theo: "Em chán sống thì lặp lại lần nữa cho anh! Em dám nói trong lòng mình không có anh?"
Hoả Đình Đình không muốn tranh cãi tiếp với Lệ Chiến. Ở đằng xa, có vài người nhìn về phía họ. Cô muốn tránh khỏi anh, không muốn tình cảm của mình bị anh nói toạc ra, nhưng Lệ Chiến nhất quyết không buông tay. Hai tay anh nâng mặt Hỏa Đình Đình, nhìn thẳng vào mắt cô, soi thấu sự yếu đuối của cô, buộc cô thừa nhận tình cảm của bản thân.
Hai người quấn quýt lấy nhau từ bé. Lệ Chiến hiểu rõ con người cô. Anh chỉ cần nhìn vào mắt cô giây lát là đã tìm thấy đáp án anh muốn.
"Hoả Đình Đình, em không phải thích anh, mà là em yêu anh."
Lời Lệ Chiến chắc như đinh đóng cột. Nội tâm căng thẳng của Hoả Đình Đình bỗng đứt phựt như dây cung, vành mắt cô đỏ hoe. Những cảm xúc mà cô đè nén bao nhiêu năm qua như thác lũ tràn dâng, kéo lý trí của cô về hiện thực, khiến cô chỉ muốn làm ngay một việc.
Hỏa Đình Đình đặt súng xuống, đá anh một phát. Lệ Chiến phản xạ nhanh nhưng vẫn bị đá trúng bụng. Anh còn chưa đứng vững thì Hỏa Đình Đình đã đá anh tới tấp...
Vài người đứng quanh bãi tập bắn cũng trông thấy, có một số người không hiểu chuyện vỗ tay khen ngợi Hỏa Đình Đình.
Lệ Chiến đón nhận liên tiếp mấy đợt tấn công của cô. Anh nghĩ thầm sao cô đá anh mạnh dữ vậy, bụng anh đau quặn thắt. Lệ Chiến nghĩ cô thẹn quá hóa giận nên trút hết lên anh nhưng không ngờ cô đá mãi vẫn không chịu dừng. Lệ Chiến nổi giận đùng đùng, tóm lấy chân cô, quát khẽ, "Hỏa Đình Đình!"
Bao lời trách mắng đột ngột nghẹn lại trong họng anh, anh nhìn thấy nước mắt chói lóa trên mặt Hoả Đình Đình.
Cô khóc!
"Lệ Chiến, anh đã có Mộc Vãn, vì sao còn chọc ghẹo tôi? Anh bắt nạt tôi mãi thành thói quen, nghĩ rằng làm gì cũng không ảnh hưởng đến tôi? Tôi không biết đêm đó mình thua cược như thế nào, cũng không quan tâm tại sao lên giường với anh. Mọi thứ xảy đến chỉ đơn giản là vì tôi tin anh, nghĩ rằng dù ít dù nhiều anh cũng thích tôi." Hoả Đình Đình gạt nước mắt, giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.
"Bảy năm trước? Anh cần bảy năm trước? Lẽ nào anh nghĩ một người đàn ông cướp đi trinh trắng của tôi, rồi vì một cuộc gọi bỏ đến chỗ người phụ nữ khác, thì tôi vẫn phải nằm im trên giường khách sạn chờ anh ta về ngủ tiếp với tôi?"
Lần đầu tiên trong đời Lệ Chiến cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng. Có quá nhiều điều anh muốn giải thích với cô nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào. "Không phải vậy..."
Hoả Đình Đình cười khẩy: "Anh hỏi tôi tại sao bảy năm trước bỏ đi mà không nói tiếng nào? Tại sao anh không ngẫm lại chính mình?" Hỏa Đình Đình giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào hỏi anh.
"Lệ Chiến, tôi và anh, ai là người bỏ đi trước? Là tôi sao?"
Lòng Lệ Chiến chùn xuống, anh đau đớn nói: "Không... là anh."