• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hộc… Hộc…”

Tiếng thở dốc hỗn loạn dần dần suy yếu, Khương Dư Miên máy móc chạy về phía trước, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sợ hãi. Con đường xa lạ này dường như không có điểm cuổi, vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.

“Bíp bíp…”

Tiếng còi chói tai vang lên, Khương Dư Miên gần như mất đi ý thức, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng sinh tồn còn lại, cô gian nan vươn tay về phía đối phương. Đôi môi khô khốc mở ra rồi đóng lại, cô đang nói “Cứu mạng”, nhưng cổ họng như thể bị người ta bóp chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cảnh vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cô cũng không chống đỡ được, ngã xuống đất.

Mái tóc dài hỗn độn che khuất nửa bên má của thiếu nữ, đôi giày màu trắng trên chân bị nhuộm đỏ giống màu máu.

Người đàn ông xuống xe, dùng áo vest quấn quanh người cô, bế ngang cô lên.

Mái tóc dài rũ xuống, dưới cần cổ trắng nõn của cô gái có một dấu vết màu hồng nhạt to bằng đồng xu bên cạnh xương quai xanh, trông giống con bướm.

*

Hình ảnh bỗng biến mất, Khương Dư Miên bỗng nắm chặt đồ vật bên cạnh, cô mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn màu vàng cam trên trần nhà.

Hóa ra là mơ.

Khương Dư Miên tháo nút bịt tai cô thường đeo trước khi đi ngủ ra, ngồi dậy há miệng thở dốc, lòng vẫn vương vấn nỗi sợ hãi khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, cô lau đại mồ hôi trên trán, đứng dậy đi mở cửa.

Thím Đàm cầm một ly nước ấm đứng trước cửa với khuôn mặt hiền từ: “Miên Miên, cháu đã sửa soạn xong hết cả chưa? Cơm nước xong chúng ta nên xuất phát thôi.”

Xuất phát?

Khương Dư Miên quay đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, vậy mà đã 9 giờ rưỡi sáng.

Bởi vì phải dọn tới nhà họ Lục, tối hôm qua cô mất ngủ đến nửa đêm, sau đó không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Khương Dư Miên về phòng rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng, sau đó kéo vali hành lý đã sửa soạn xong đi theo thím Đàm bước lên một chiếc xe trông vô cùng đắt tiền.

Dọc đường đi, Khương Dư Miên đều nắm chặt quai cặp, thi thoảng nghiêng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.

Thím Đàm câu được câu mất nói gì đó bên tai cô.

Khương Dư Miên cúi đầu lẳng lặng lắng nghe, không hé răng cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Thím Đàm cũng không bắt cô phải đáp lại mà còn vô cùng đau lòng.

Từ một cô bé hoạt bát tươi sáng biến thành dáng vẻ này, không biết cô đã phải trải qua những gì.

Biết Khương Dư Miên nhút nhát, thím Đàm giới thiệu qua tình huống nhà họ Lục với cô: “Mấy ngày trước ông cụ Lục mới xuất viện, vẫn luôn trông ngóng cháu qua đó.”

“Sắp phải khai giảng rồi, cậu Lục Tập thích ra ngoài du lịch cũng đã trở lại.”

“Còn có cậu Yến Thần…”

Lúc này Khương Dư Miên hơi ngẩng đầu, thím Đàm lại không nói thêm gì nữa.

Khương Dư Miên trộm liếc bà một cái, bàn tay đang túm quai cặp lại càng túm chặt hơn.

Một tiếng sau, xe hơi tiến vào gara của biệt thự, Khương Dư Miên theo thím Đàm đi tới một cánh cổng đôi kiểu Trung Quốc cách tân. Xung quanh rộng rãi, phía nam biệt thự là một khu vườn lớn đầy cây xanh, khi bước vào có thể nhìn thấy hòn non bộ và một hồ bơi trong vắt.

Tới gần cửa, Khương Dư Miên nghe thấy động tĩnh nên ngước mắt nhìn qua, một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy đi ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Là bạn của ông nội, ông Lục.

Khương Dư Miên mím môi, có hơi sợ hãi khi đối diện với người khác, cô rũ mắt né tránh ánh mắt thương hại của ông cụ Lục.

Ba năm không gặp, ông cụ Lục chăm chú quan sát cô bé trước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có bàn tay đang nắm chặt gậy chống nổi đầy mạch máu là nói lên tâm trạng phức tạp lúc này của ông cụ.

Tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều đang chú ý tới cô gái này.

Làn da của cô rất trắng, thân hình gầy yếu.

Tóc mái bằng, mái tóc dài xõa ra, những sợi tóc đen nhánh che đi phần lớn khuôn mặt cô, sắc mặt tái nhợt trông không được khỏe mạnh cho lắm.

Cô đeo một chiếc cặp sách cũ đã bạc màu, an tĩnh đứng sau lưng thím Đàm, hơi cúi đầu, không biết là sợ hãi hay thẹn thùng.

Nửa tháng trước, tất cả người làm trong biệt thự nhà họ Lục được thông báo rằng cháu gái của bạn cũ của ông cụ Lục sắp chuyển đến ở nhờ ở nhà họ Lục, không chỉ sửa sang lại phòng ở cho cô mà còn mua thêm không ít đồ dùng của thiếu nữ.

Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy ông cụ Lục ân cần hỏi han Khương Dư Miên như hỏi han cháu gái ruột yêu quý của mình khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.

“Miên Miên.” Ông cụ Lục nhìn ra vẻ khách sáo của cô bé, vừa đau lòng vừa tự trách.

Ông cụ và ông nội của Khương Dư Miên từng là bạn bè vào sinh ra tử, sau này nhà họ Khương xảy ra biến cố, trước khi chết, ông bạn già đã nhờ ông cụ để ý nhiều hơn tới huyết mạch duy nhất của nhà họ Khương. Kết quả chỉ vì sơ suất của ông mà Khương Dư Miên phải chịu rất nhiều đau khổ, khi gặp lại đã trở nên rụt rè nhút nhát.

“Miên Miên, cháu còn nhớ ông Lục không?” Ông cụ lục cẩn thận hỏi.

Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn ông cụ, sau đó khẽ gật đầu, không nói lời nào, trông vô cùng nhút nhát.

Ông cụ Lục thầm thở dài.

Khi ông nội của Khương Dư Miên còn sống, bọn họ thường xuyên qua lại, ông cụ đã từng gặp cô bé rất nhiều lần. Khi còn nhỏ, Khương Dư Miên hoạt bát lanh lợi, vừa thấy ông cụ đã gọi “ông Lục”, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật.

Bây giờ lại như hai người khác nhau.

Hai tháng nay, Khương Dư Miên chưa từng mở miệng nói lấy một câu.

Bác sĩ nói, Khương Dư Miên mắc chứng tự  kỷ nhẹ, không muốn nói chuyện là do vấn đề tâm lý. Trị liệu bệnh tâm lý cần tiến hành theo liệu trình, đây là một quá trình rất dài.

Khoảng thời gian trước, sức khỏe của ông cụ không tốt, Khương Dư Miên cũng cần tĩnh dưỡng, vậy nên bọn họ để cô ở tạm trong một khu biệt thự yên tĩnh hai tháng, còn đặc biệt sắp xếp thím Đàm đến chăm sóc cô.

Bây giờ ông cụ đã xuất viện nên nôn nóng đón Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.

Ông cụ Lục dẫn cô gái nhỏ vào nhà, vẫn luôn nói chuyện với cô: “Miên Miên, sâu này cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, cháu muốn gì thì cứ nói với ông.”

Khương Dư Miên lẳng lặng lắng nghe, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể căng cứng đã để lộ sự rụt rè và bất an của cô.

Thím Đàm đã chăm sóc cô được hai tháng phát hiện ra điều này, bà lặng lẽ nói gì đó bên tai ông cụ, chỉ thấy ông cụ gật đầu: “Đưa Miên Miên lên phòng của con bé đi.”

Sau đó lại phân phó, những thứ Khương Dư Miên không thích phải đổi ngay lập tức, những thứ Khương Dư Miên thiếu cũng phải nhanh chóng bổ sung.

Trong nhà có thang máy, cũng có thể đi cầu thang bộ. Thím Đàm dẫn Khương Dư Miên lên tầng, vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng đầu tiên phía tay phải tầng hai là của Lục Tập, phòng đầu tiên phía tay trái là của Yến Thần.”

Khương Dư Miên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.

Cầu thang được xây ở giữa, không biết phòng của cô ở hướng nào.

Đi lên tầng, thím Đàm rẽ phải.

Khương Dư Miên khẽ mím môi, chậm rãi đuổi kịp.

Lúc này thím Đàm bỗng dừng lại, khom lưng nhặt cánh hoa giả rơi dưới đất lên, lẩm bẩm: “Quét dọn kiểu gì không biết…”

Thím Đàm quay người, thấy Khương Dư Miên đứng đằng sau thì cười nói: “Miên Miên, phòng của cháu ở phía tay trái.”

Khương Dư Miên cúi đầu nhìn mũi chân, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chân cẳng của ông cụ Lục không tiện nên ở dưới tầng một, người làm ngủ lại cũng ở tầng một. Bọn họ vốn dĩ định sắp xếp cho Khương Dư Miên ở trên tầng ba, nhưng nghĩ đến sự nhút nhát của cô, để cô ở một mình một tầng dễ xảy ra sơ suất, vậy nên dứt khoát sắp xếp cho cô ở cùng tầng với hai cậu chủ.

Lục Yến Thần rất ít khi về nhà, cũng tiện cho Khương Dư Miên ở trong phòng phía bên trái.

Thím Đàm đẩy cửa phòng ra: “Miên Miên, cháu thích căn phòng này không?”

Khương Dư Miên gật đầu thật mạnh.

Thím Đàm nghĩ thầm: Đứa nhỏ này căn bản không quan sát kỹ, chắc chắn là không muốn làm phiền bọn họ.

“Cháu có yêu cầu gì có thể nói với bọn thím.” Thím Đàm chăm sóc Khương Dư Miên hai tháng, có một chút hiểu biết về cách sống của cô bé này, cô thích ở một mình, không thích có người ở cạnh.

Thím Đàm dặn dò xong định đi ra ngoài, bà đã quen với việc không có tiếng đáp lại, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ.

Khương Dư Miên viết chữ cảm ơn vào lòng bàn tay bà, ánh mắt thím Đàm nhìn Khương Dư Miên lại càng thêm đau lòng.

Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Khương Dư Miên.

Vừa rồi đã có người nói cho cô nghe về cách bài trí trong phòng ngủ, cô mở vali hành lý, lấy quần áo mang theo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ra đặt vào vị trí tương ứng.

Khương Dư Miên cúi đầu, trong vali hành lý chỉ còn lại một quyển sổ ghi chú màu vàng nằm một góc.

Cô khom người cầm lên, cọ cọ vào má rồi đặt quyển sổ ghi chú lên bàn.

Khương Dư Miên nhìn quyển sổ ghi chú một lúc lâu, cảm thấy không hài lòng nên mở ngăn kéo ra bỏ sổ vào.

Ngón tay nhấn mật mã, ngăn kéo khóa chặt lại.

Dọn dẹp xong xuôi, không lâu sau, có người gọi cô xuống tầng ăn cơm trưa, Khương Dư Miên đi đến cầu thang thì bỗng nghe thấy tiếng răn dạy đầy tức giận của ông cụ Lục: “Lục Tập!”

“Anh còn biết đường về nhà à? Sắp khai giảng đến nơi rồi mà anh còn lêu lổng ngoài đường cả ngày, sang năm mà thi trượt Đại học thì đừng có đi học nữa, đừng có mơ tôi cho anh đi du học.”

Nghe ông cụ cằn nhằn khiến lỗ tai Lục Tập cũng kết kén, cậu ta ngoáy ngoáy lỗ tai, không để lời ông nội trong lòng.

Con cái nhà có tiền, hoặc là dựa vào bản lĩnh, hoặc là dựa vào gia đình. Những người có thành tích không tốt sẽ được đưa đi học ở một trường đại học vớ vẩn nào đó ở nước ngoài, nhưng ông cụ Lục không thích điều này.

Ông ủng hộ con cháu đi du học dựa vào khả năng của bản thân; nhưng nếu thi trượt Đại học rồi ra nước ngoài học một trường vớ vẩn nào đó thì ông tuyệt đối không đồng ý.

“Cô Khương ạ.”

Người làm đi ngang qua gọi một tiếng, người dưới tầng cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Khương Dư Miên.

“Miên Miên, cháu tới đúng lúc lắm.” Ông cụ Lục vẫy vẫy tay với cô, khi Khương Dư Miên đến gần, ông cụ từ một trưởng bối nghiêm khắc biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần, “Tới đây làm quen một chút, đây là Lục Tập, cháu trai của ông, bằng tuổi cháu.”

Cuối cùng Khương Dư Miên cũng gặp thằng nhóc phá phách trong miệng ông cụ Lục.

Lục Tập nằm dài trên ghế sô pha, áo phông rộng thùng thình vắt ngang hông, quần dài màu đen đeo dây xích trendy, điều khiến người khác chú ý nhất chính là một nhúm tóc hồng trên đầu cậu ta.

Cậu ta bắt chéo chân giống một thiếu niên bất hảo.

Vừa quay đầu, ánh mắt ông cụ Lục nhìn cháu trai lập tức trở nên nghiêm khắc: “Con bé tên là Khương Dư Miên, sau này sẽ ở lại nhà họ Lục.”

“Khương Dư Miên? Là ai?” Lục Tập vô cùng xa lạ với cái tên này, đứng phắt dậy.

Cậu ta chỉ ra ngoài đi du lịch một mùa hè, vậy mà trong nhà đã nhiều thêm một đứa con gái?

Nghĩ đến thân thế của Khương Dư Miên, ông cụ Lục muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Miên Miên sẽ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian, sau này khai giảng hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.”

“Miên Miên nhỏ hơn cháu, cháu phải chăm sóc con bé nhiều hơn một chút.”

Khương Dư Miên sinh vào tháng 7, cô vừa qua 18 tuổi, cô không tham gia thi đại học nên chỉ có thể học lại thêm một năm.

Lục Tập lớn hơn Khương Dư Miên một tháng tuổi, nhưng cậu ta đi học muộn, học kỳ sau mới lên lớp 12.

Một người đi học muộn một người học lại, trùng hợp chung một khối.

Lục Tập có tính tình xởi lởi, Khương Dư Miên trầm mặc ít nói, ông cụ Lục hi vọng hai người bọn họ có thể bổ sung cho nhau.

Lục Tập khoanh tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Khương Dư Miên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.

Cậu ta bỗng nhiên tới gần khiến Khương Dư Miên sợ tới mức lùi về sau một bước, trọng tâm không ổn định nên suýt nữa thì té ngã.

Trong hoàn cảnh xa lạ, cô giống như chú chim sợ cành cong.

Thấy mặt cô trắng bệch vì sợ hãi, Lục Tập cười cợt: “Nhát gan thế.”

Hành động này chọc giận ông cụ, ông cụ giơ gậy chống lên định đánh cậu ta, Lục Tập thoát thân nhờ cơ thể nhanh nhẹn, chỉ có tiếng quát của ông cụ là không ngừng đuổi theo cậu ta: “Mau mang cái đầu hồng chóe của anh về đây cho tôi!”

Tiếng gậy chống đập xuống đất không ngừng vang lên, ông cụ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt khi nhìn về phía Khương Dư Miên lại trở nên hiền lành: “Miên Miên, cháu không sao chứ?”

Khương Dư Miên hốt hoảng đứng tại chỗ thở gấp, cô bỗng như quay lại ngày thi Đại học ấy, cô gái mặc đồng phục, đầy hi vọng rời khỏi nhà với tờ phiếu dự thi trong tay, một bóng người lao tới, sau đó…

Đợi tới khi cô khôi phục tinh thần, lòng bàn tay mềm mại đã xuất hiện mấy dấu móng tay hình trăng khuyết.

Khương Dư Miên cúi đầu nuốt nước miếng, an ủi bản thân: Không sao không sao, đây là nhà họ Lục, ông Lục đối xử với cô rất tốt, thím Đàm cũng đối xử với cô rất tốt, sẽ không ai làm tổn thương cô.

Suốt bữa cơm trưa, ông cụ Lục vẫn luôn khuyên cô ăn nhiều hơn, Khương Dư Miên dường như không có món ăn đặc biệt yêu thích, gì cũng ăn được, khẩu phần ăn cũng rất ít.

Non nửa bát cơm đã thấy đáy, Khương Dư Miên buông đũa, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Cô quá ngoan ngoãn, ngoan ngoãn tới mức khiến người ta đau lòng.

Nhớ thím Đàm có nói Khương Dư Miên thích ở một mình, ông cụ Lục nói: “Miên Miên, cháu ăn xong rồi có thể về phòng nghỉ ngơi, hoặc là ra vườn tản bộ.”

Hi vọng không gian đủ tự do có thể khiến Khương Dư Miên nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.

Lục Tập đứng ở hành lang nhìn thấy Khương Dư Miên đi ra khỏi nhà ăn, cậu ta sấn tới chặn đường cô: “Này, cậu tên là Khương Dư Miên à?”

Cơ thể Khương Dư Miên run lên, đồng tử bỗng phóng đại.

Người này bỗng nhiên lao ra, suýt nữa lại dọa cô sợ.

Cô không quen giao tiếp với người lạ, chỉ có thể cứng nhắc gật đầu.

“Cậu tới nhà tôi làm gì?” Ông cụ không chịu giải thích về lai lịch của Khương Dư Miên, cậu ta vẫn còn nghi vấn về thân phận của người bỗng nhiên xuất hiện này: “Bố mẹ của cậu đâu?”

Nghe được hai từ “bố mẹ”, cơ thể Khương Dư Miên cứng đờ, bàn tay nhỏ gầy nắm chặt.

Thấy cô không nói lời nào, thậm chí còn không thèm nhìn mình, Lục Tập luôn được chào đón có hơi khó chịu: “Sao cậu không nói gì cả vậy? Giả vờ làm người câm à?”

Mỗi một chữ Lục Tập nói ra đều như đang đâm vào trái tim cô, Khương Dư Miên vòng qua người cậu ta đi lên lầu, bỗng nhiên bị người đằng sau kéo lại.

Có người đụng vào cô, sắc mặt của Khương Dư Miên trắng bệch, hoảng sợ muốn thoát khỏi.

Trong lúc lôi kéo, cánh tay cô đập mạnh vào lan can bên cạnh.

Cánh tay bị đau, vẻ mặt Khương Dư Miên đầy đau đớn, dáng người gầy yếu lung lay như sắp ngã.

Cô nâng tay giãy giụa theo bản năng, vào lúc cô cho rằng mình sắp ngã, có một cánh tay dịu dàng mà mạnh mẽ túm lấy cô.

Điều cô sợ không xảy ra, một cánh tay đỡ sau eo cô để cô đứng vững.

“Lục Tập, em ngang ngược quá rồi.”

Giọng nam trầm thấp dừng bên tai, ngữ điệu tùy ý nhưng lại để lộ sự uy nghiêm không thể xem nhẹ.

Bàn tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn qua, trái tim bắt đầu đập dữ dội.

Tác giả có lời muốn nói:

[Nhắc nhở khi đọc]

Thiếu nữ yếu đuối x Ấm áp có tính chiếm hữu.

Nữ chính tự kỷ là do phản ứng kích thích với những gì đã trải qua, khác với “chứng tự kỷ” bẩm sinh, tất cả thiết lập đều phục vụ cho diễn biến câu truyện.

Giai đoạn đầu nữ chính có hơi yếu đuối vì những gì đã trải qua, sau này sẽ trưởng thành, nam chính chính là ngọn đèn dẫn đường cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang