• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Dư Miên mở cửa xe, yên lặng nhìn cậu ta mấy giây, nói bằng khẩu hình miệng: Không, biết, xấu, hổ.

“Cậu nói gì cơ?” Lục Tập thăm dò nhìn lại, nhưng lại không hiểu cô nói gì.

Khương Dư Miên đóng cửa xe, xoay người rời đi.

Lục Tập hạ cửa sổ xe, chỉ thấy cô gái đeo cặp sách đi bộ ven đường.

Tài xế đi vệ sinh trở về đứng cạnh xe nhìn xung quanh, bóng tối ngăn trở tầm mắt của ông ấy: “Cô Miên Miên vẫn chưa ra sao? Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lục Tập vừa rồi bị bơ nên vẫn còn nổi nóng, cậu ta tức tối nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Cậu ta thì xảy ra chuyện gì được.”

Nghe giọng điệu cậu ta không tốt, tài xế đành lấy điện thoại của mình ra: “Để tôi gọi điện thoại cho cô Miên Miên xem sao.”

Điện thoại được kết nối nhưng lại là lời nhắc nhở máy bận của tổng đài.

Khương Dư Miên đeo cặp sách nhẹ nhàng đi bộ trên vỉa hè, nhìn người xung quanh dần dần thưa thớt, lòng cô cảm thấy trống rỗng.

Không ngờ bạn bè vừa quen ở lớp còn giải vây thay cô, vậy mà Lục Tập lại cố ý mượn lời nói đùa của Lý Hàng Xuyên để sỉ nhục cô.

Cô ở nhờ ở nhà họ Lục nên đương nhiên không có tư cách chỉ trích Lục Tập, chỉ là nhớ lại thái độ kiêu ngạo trêu đùa người khác của Lục Tập là cô lại cảm thấy phản cảm.

Điện thoại trong tay rung lên, Khương Dư Miên lật màn hình lên, ánh mắt mê mang lập tức có tiêu điểm, động tác còn nhanh hơn đầu óc, cô lập tức nhận điện thoại của Lục Yến Thần.

“Khương Dư Miên, em có tiện nghe điện thoại không?” Là giọng nói quen thuộc, bình thản mà ấm áp, “Nếu tiện nghe điện thoại thì gõ vào điện thoại một cái, nếu không tiện thì gõ hai cái.”

Lục Yến Thần chủ động mở miệng hóa giải nỗi xấu hổ vì không thể mở miệng của cô, Khương Dư Miên gõ nhẹ một cái vào màn hình.

“Tan học rồi nhỉ?” Anh đã xem qua thời khóa biểu của Khương Dư Miên, đợi thêm mười phút mới gọi cho cô.

Khương Dư Miên lại gõ một cái.

Lục Yến Thần ở đất nước xa xôi ngồi nghiêm chỉnh, ánh sáng xanh của màn hình máy tính phản xạ khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, vẻ mặt lạnh nhạt trái ngược với giọng điệu ôn hòa.

Bác sĩ Kỳ đã đặc biệt dặn dò, phải lưu ý tới tình hình thích nghi với hoàn cảnh mới của Khương Dư Miên. Việc này ông cụ đã biết, cũng không nằm trong kế hoạch của anh, mãi cho tới khi anh nhận được email của Mark.

Tin tức Khương Dư Miên từng bị bạo lực học đường nằm ngoài dự đoán của anh.

Lần trước cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, tin tức nhận được từ miệng bạn học và giáo viên đều là “hướng nội, quái gở”, không ai truy cứu ngọn nguồn câu chuyện, mãi cho tới khi Mark điều tra kỹ càng những gì Khương Dư Miên đã trải qua trong ba năm nay.

Năm lớp 10, ông nội của Khương Dư Miên qua đời, cô sống cùng gia đình cậu, đồng thời thi đậu trường cấp ba gần nhà.

Người thân qua đời cộng thêm việc hoàn cảnh sống đột ngột thay đổi khiến cô khó có thể thích ứng, tính cách dần trở nên hướng nội, sau đó không biết vì sao lại chọc phải một học sinh thể thao, nữ sinh kia cầm đầu gây chuyện với cô.

Cô không lặng lẽ chịu đựng mà lựa chọn phản kháng. Cô từng tìm kiếm sự giúp đỡ từ giáo viên và người nhà, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng đám người kia cũng chịu dừng lại.

Từ đó về sau, Khương Dư Miên bị tẩy chay, tính cách từ hướng nội chuyển thành nhạy cảm, cô giống như ốc sên, chỉ cần cảm nhận được nguy hiểm là sẽ lập tức trốn vào vỏ, mãi cho tới khi chuyện ngoài ý muốn hôm thi Đại học xảy ra, cô hoàn toàn chui vào trong vỏ, giấu bản thân đi.

Mấy chữ ít ỏi trên tài liệu căn bản không thể thuật lại rõ ràng những tổn thương cô đã phải chịu đựng, Lục Yến Thần cũng ý thức được, thứ Khương Dư Miên thiếu thốn nhất không phải là vật chất mà là sự quan tâm và tình yêu thương.

Những thứ này không phải chỉ cần dùng mấy câu hỏi thăm hằng ngày là có thể đạt được, mà cần toàn tâm toàn ý làm bạn trong thời gian dài, ít nhất là anh không làm được.

Sau khi điều tra rõ những chuyện xảy ra ngày thi Đại học, anh sẽ cố gắng hỗ trợ Khương Dư Miên tiến hành trị liệu tâm lý, bao gồm cả những chuyện như thế này: “Ngày đầu tiên khai giảng, có gì muốn nói thì có thể gửi tin nhắn cho anh.”

Điện thoại còn đặt bên tai, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói chuyện thong thả của anh.

Ý của Lục Yến Thần là, cô có thể chia sẻ về cuộc sống hằng ngày với anh sao?

Anh đang ở một đất nước xa xôi nhưng vẫn nhớ hôm nay là ngày cô khai giảng, biết khi nào cô tan học, còn tình nguyện nghe cô kể chuyện.

Khương Dư Miên có cảm giác muốn khóc.

Một người khi gặp khó khăn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng một khi được quan tâm thì những tủi thân đó sẽ bắt đầu không ngừng gào thét, chỉ cần mở hé cửa thì chúng sẽ lập tức trào ra.

Cô có quá nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như thiện ý của bạn học, lời khen của giáo viên, còn có chuyện cô lấy hết can đảm bước lên bục giảng viết ba dòng giới thiệu bằng tiếng Anh lên bảng đen.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô gái dũng cảm cả một ngày suýt nữa đã gỡ bỏ lớp ngụy trang, cô không gõ vào màn hình mà thử nhếch môi.

“Bíp bíp…”

Một chiếc xe dừng ở ven đường bấm còi, Lục Tập đen mặt mở cửa sổ xe: “Khương Dư Miên, rốt cuộc cậu có về nhà hay không đây?”

Cậu ta nhìn chằm chằm Khương Dư Miên, đương nhiên biết cô đang đứng ở đâu: “Lề mề cái gì, mau lên xe đi.”

Tài xế gọi cho cô mãi mà không được, cuối cùng tìm được Khương Dư Miên dưới sự chỉ dẫn của Lục Tập: “Cô Miên Miên, sao cô lại ở đây?”

Tài xế xuống xe đi đến trước mặt cô, Khương Dư Miên nắm chặt điện thoại, yên lặng đi theo. Tài xế mở cửa ghế sau giúp cô, Khương Dư Miên nhìn thoáng qua rồi đi đến ghế phụ.

Tài xế không hiểu suy nghĩ của hai người trẻ tuổi, chỉ biết thuận lợi đón được Khương Dư Miên là xong việc.

“Ha!” Đằng sau lập tức truyền đến tiếng hừ lạnh của Lục Tập.

Khương Dư Miên thắt đai an toàn, đột nhiên cảm thấy ghế dựa bị đá một cái.

Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhịn được, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Yến Thần, nói rằng đợi về nhà sẽ tiếp tục nói chuyện.

Trên đường về nhà, trên xe yên tĩnh, không có ai nói chuyện.

Khương Dư Miên do dự dừng ở album ảnh một lúc lâu, sau đó ôm một chút chờ mong gửi đoạn giới thiệu bằng tiếng Anh trên bảng đen cho người tên “L”.

Cô không ghi chú tên của Lục Yến Thần, bởi vì trong lòng cô, người kia chiếm vị trí độc nhất vô nhị.

Buổi tối ngày hôm đó, L trả lời lại: [Làm rất tốt.]

Khi nhìn thấy tin nhắn, khói mù nơi đáy lòng của Khương Dư Miên hoàn toàn tan biến, cho dù bị Lục Tập cố ý nhằm vào cô cũng không thèm so đo.

Ngày hôm sau, Khương Dư Miên thức dậy từ rất sớm, cô không muốn để bất kỳ ai phải chờ đợi mình, cũng sợ bị chê trách.

Đợi tới khi cô dùng bữa sáng xong, Lục Tập khoan thai tới muộn, khi ngồi vào bàn ăn còn mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, đến lúc sát giờ mới ra khỏi nhà.

Lục Tập đi đằng trước, Khương Dư Miên đi đằng sau, khi bọn họ ra khỏi nhà mới phát hiện ở ngoài có hai chiếc xe đang đậu.

Tài xế trên chiếc xe ô tô đầu tiên bước xuống, tây trang giày da, găng tay trắng, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, tạo hình nghiêm túc này khiến người ta cứ ngỡ mình đi lạc vào yến hội nào đó.

Dưới ánh mắt khó hiểu của hai học sinh, tài xế mặc tây trang lập tức đi đến trước mặt Khương Dư Miên: “Chào cô Khương, tôi là tài xế mà tổng giám đốc Lục đặc biệt sắp xếp cho cô, sau này tôi sẽ đưa đón cô đi học.”

Khương Dư Miên:?

Lục Tập:???

Lục Tập liếc mắt nhìn cô, âm dương quái khí nói: “Tốc độ phóng tên lửa cũng không nhanh bằng tốc độ mách lẻo của cậu, cậu cũng giỏi thật đấy.”

Đồ sen trắng xảo quyệt, giả vờ đáng thương.

Khương Dư Miên không kịp phản bác, Lục Tập đã xoay người lên xe, để lại cho cô một bóng lưng.

Cậu ta hiểu lầm cô mách lẻo Lục Yến Thần?

Nhưng rõ ràng là cô không đề cập lấy một chữ.

Khương Dư Miên nhớ tới cuộc điện thoại kia, tối qua giọng điệu khó ở của Lục Tập bị Lục Yến Thần nghe thấy, anh không hỏi gì cả nhưng cái gì cũng hiểu.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người chu đáo như vậy, không nói quá nhiều lời nhưng vẫn thay cô sắp xếp tất cả mọi chuyện.

“Gia đình” mới, trường học mới, bạn học mới… Tất cả những chuyện này đều khiến Khương Dư Miên cảm thấy quen thuộc mà xa lạ.

Đặc biệt là vì không thể mở miệng nên cô nhận được những sự giúp đỡ chưa từng nhận được trong quá khứ.

Những bạn học nhìn cô với ánh mắt khác thường vì cô là học sinh học lại sẽ giúp đỡ kẻ yếu đuối là cô. Còn có nữ sinh chủ động bắt chuyện với cô, nói rằng muốn kết bạn với cô.

Bạn bè…

Ở trường học cũ cô cũng có một người bạn, nhưng mà cô ấy…

“A…”

Trước mắt hiện lên một khuôn mặt mơ hồ, Khương Dư Miên ôm đầu theo bản năng, có hơi đau đầu.

Cô đã quên mất những chuyện đã xảy ra, chỉ nhớ rõ người bạn kia đã chuyển trường trước kỳ thi Đại học, cũng chưa từng liên lạc với cô.

Tất cả mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo, cuộc sống của Khương Dư Miên lại biến thành hai điểm đến là nhà và trường học, chỉ là bây giờ cô có nhiều hi vọng hơn.

Cô cố gắng học tập, tiếp xúc với mọi người, gặp được chuyện thú vị sẽ ghi lại, “nói” cho Lục Yến Thần nghe, chỉ ngóng trông lời tán dương từ miệng của anh.

Bọn họ chênh lệch múi giờ, có khi rất lâu Lục Yến Thần mới trả lời tin nhắn, nhưng anh sẽ nghiêm túc với mỗi một câu cô kể, điều này khiến Khương Dư Miên cảm nhận được sự quan tâm chưa bao giờ có.

Cô xem người kia như động lực tiến về phía trước của mình.

Mong muốn nói chuyện của Khương Dư Miên tăng lên, khi bác sĩ Kỳ biết được chuyện này từ miệng Lục Yến Thần cũng không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi: “Không tồi, đợi đến Quốc Khánh cậu lại đưa cô bé tới đây một lần đi.”

Nghĩ tới chuyện bệnh nhân của mình dần dần hồi phục, bác sĩ Kỳ cũng vô cùng vui mừng, cầm cốc ngửa đầu uống nước.

Vừa nuốt một ngụm, bác sĩ Kỳ bỗng khựng lại. Chỉ trong chốc lát ấy, anh ta nhớ tới một chuyện:

Dưới sự dẫn dắt của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên đã học được cách biểu đạt, nhưng anh ta lại quên mất, hành vi được tích lũy trong thời gian dài sẽ dễ dàng hình thành thói quen và sự ỷ lại.

*

“Tuần sau là thi tháng, các em về nhà nghỉ ngơi đi, đừng lề mề.” Còn một tuần nữa là đến Quốc Khánh, chủ nhiệm lớp lại nhấn mạnh về kỳ thi tháng.

Khối 12 không có tiết tự học buổi tối vào thứ bảy, chủ nhật được nghỉ cả ngày. Hôm nay đã là thứ bảy, buổi chiều lúc tan học, mọi người đều nóng lòng chạy như bay ra cổng trường.

Khương Dư Miên trước đây vẫn luôn ra khỏi lớp cuối cùng bỗng nhiên bước nhanh chân, đeo cặp chạy ra cổng trường.

Tài xế đỗ xe ở vị trí quen thuộc, Khương Dư Miên kéo cửa xe ra, ngồi vào.

Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ…

Anh đã về.

Khi trò chuyện với Lục Yến Thần, cô biết được thời gian chuyến bay về nước của Lục Yến Thần, vậy nên bắt đầu từ buổi chiều, cô đã ngóng trông được mau chóng tan học rồi về nhà. Thím Đàm là người đầu tiên phát hiện cô đã về, thân thiện chào đón: “Miên Miên tan học rồi đấy à?”

Khương Dư Miên dùng sức gật đầu hai cái, có thể nhìn ra được tâm trạng hôm nay của cô không tồi.

Khương Dư Miên giơ điện thoại lên, bên trên có hàng chữ cô đã gõ xong từ lâu: [Cháu nghe nói, Lục Yến Thần đã về.]

Vốn dĩ Khương Dư Miên được Lục Yến Thần cứu ra, Khương Dư Miên ỷ lại vào Lục Yến Thần hơn người khác cũng là chuyện bình thường, thím Đàm cũng không nghĩ nhiều, nói với cô: “Đã về rồi, đang ở phòng tiếp khách đấy.”

Khương Dư Miên kinh ngạc hỏi: [Phòng tiếp khách? Có khách đến ạ?]

Nhìn thấy những lời này, thím Đàm bỗng bật cười, thì thầm vào tai cô: “Là cô chủ nhà họ Triệu, Triệu Mạn Hề, lần này cô ấy về cùng cậu Yến Thần, đang gặp ông cụ trong phòng tiếp khách, thím thấy có lẽ chuyện vui sắp tới rồi.”

Vẻ mặt Khương Dư Miên cứng đờ, trái tim cũng run nhẹ, bàn tay đánh chữ cũng hơi run run: [Là sao… ạ?]

*

Tác giả có lời muốn nói:

Có một ngày, Lục Tập ngồi ở hệ hỏa táng tràng vẫy tay với tổng giám đốc Lục: “Anh cả, anh cũng tới hả?”

(Nói đùa thôi, tổng giám đốc Lục là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc lớp nam đức đấy.) (Nam đức >< Nữ đức)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK