- Quan Vi Duyệt! Con lăn ra đây cho mẹ!
Tại Quan gia bây giờ, chỉ còn lại gia đình nhỏ của Quan Chấn Khiêm và Ngụy Quân Cửu Cửu, cùng với cô công chúa nhỏ - Quan Vi Duyệt
Mà mới sáng sớm ra, hôm nay là ngày đầu tiên Quan Vi Duyệt bước vào trường cấp ba. Ngôi trường mà cô theo học là Trường Phi Thần, Quan Vi Duyệt từng nghe nói là những giáo viên ở đây đều rất khó khăn, còn nghiêm khắc, chỉ cần là có đi học muộn, hay là vi phạm cái gì đó rất nhỏ.... Đều bị phạt bằng những cách rất nặng.
Và khi Quan Vi Duyệt nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, cô liền nhanh tay nhanh chân thức dậy, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học. Ít nhất không nên đi học muộn, vì cô không muốn tạo ấn tượng xấu cho người ta đâu.
- Mẹ, sao mẹ không gọi con sớm hơnnnn!!!
- Mẹ gọi con sắp một giờ đồng hồ rồi đấy. Con heo lười!
Quan Vi Duyệt bĩu môi, rồi chợt cô nhìn xung quanh liền không thấy cha mình đâu
- Mẹ này.... A.... Cha và cậu út đâu rồi mẹ?
- Hai người họ đi công tác ở nước ngoài rồi. Một chốc nữa sẽ có người đưa con đi học, mà này... Mẹ cảnh cáo con, đi học cho đàng hoàng. Nếu không, đừng trách mẹ không khách sáo!
- Vâng vâng, thưa mẫu hậu đại nhân. Con đi đây ~
[...............]
Sau đó, Quan Vi Duyệt được tài xế đưa đến trường. Năm nay Quan Vi Duyệt chỉ mới lớp 10 mà thôi, nhưng mà ở trong trường này ai cũng biết danh Quan đại tiểu thư là người quậy phá có tiếng, vì thế.... Về gia thế thì cũng phải dè chừng một chút. Sau đó, Quan Vi Duyệt đi vào lớp mình, đã thấy có rất nhiều người đến.
Trong lớp này, Quan Vi Duyệt chỉ thân với mỗi Tề Mẫn Hi, cô bạn này là chơi thân từ bé đến lớn. Với Tề gia ở đây thì cũng không lớn lắm, nhưng cũng được xếp vào hạng cao quý.
- Hây!!! Mẫn Hi!!!! Nhớ cậu quáaaaa
Quan Vi Duyệt nhanh chân chạy đến ôm lấy Mẫn Hi, cô bạn Mẫn Hi có chút ngượng vì bên cạnh Mẫn Hi hiện tại không phải chỉ có mỗi mình cô.
- Duyệt Duyệt, ở đây còn có bạn khác.
- Úi trời, kệ họ đi. Nào tiểu Hi Hi, đứng lên cho anh xem nào.
Tề Mẫn Hi lắc đầu nhìn cô bạn của mình. Sau đó, ở phía sau, Lý Hàn chen lên nhìn Quan Vi Duyệt một cái, liền nói
- Cô bạn này, cá tính của cậu cũng quá mạnh rồi đi. Ai đời con gái lại xưng anh. Tớ nói đúng không Dụ Bạch?
Sau đó Lý Hàn nhìn sang Vũ Dụ Bạch, nhưng mà anh lại chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu ta, lạnh nhạt nói
- Ừ
Lúc này, Quan Vi Duyệt mới chú ý đến bạn nam nhân bên cạnh. Gì đây? Sao lại có thể có được một nam nhân như này, nước da thì trắng, gương mặt thì không góc chết, giọng nói có chút lạnh nhạt nhưng lại cực kì mê người. Quan Vi Duyệt thầm nghĩ "Không xong rồi".
Khi mà Mẫn Hi nhìn thấy Quan Vi Duyệt cứ nhìn chằm chằm con trai nhà người ta liền vỗ trán ngao ngán
- Tiểu Duyệt, sao cậu lại nhìn người ta như vậy?
Tề Mẫn Hi liền kéo tay của Quan Vi Duyệt lại
- Đẹp trai quá má ơi... má ơi đẹp quá.... sao đẹp quá vậy?
Lý Hàn cười ha hả. Còn Vũ Dụ Bạch thì có chút nhíu nhíu mày
Sau đó, Quan Vi Duyệt lại nói tiếp
- Da thì trắng, gương mặt ngũ quan xinh xắn... Aaaaa như một tiểu mỹ thụuuuu aaaaaa
Tề Mẫn Hi: "............"
Lý Hàn: "............"
Vũ Dụ Bạch: "............"
Sau đó, Quan Vi Duyệt đến bên cạnh Vũ Dụ Bạch, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng lưu manh, miệng cười hớn hở nói
- Bảo bối, cưng tên gì?
- Bảo bối?
Vũ Dụ Bạch nhướn nhướn mày, ngoài mẹ của anh ra thì Vũ Dụ Bạch không thích ai gọi mình hai từ "Bảo bối"
Nhưng khi nhìn cô gái này, Vũ Dụ Bạch lại nảy sinh một ý bài xích, anh không thèm trả lời cô một tiếng, lạnh nhạt chăm chú vào quyển sách trên tay. Làm cho Quan Vi Duyệt buồn bã bĩu môi
- Bảo bối, nói gì đi rồi anh mua nước cho em.
- Này cô bạn này, đừng ở đó mà bảo bối này, bảo bối nọ..... Nhìn cậu ta vậy thôi, chứ Vũ Dụ Bạch rất nguy hiểm đó
Nghe Lý Hàn nói, Quan Vi Duyệt và cả Tề Mẫn Hi đều phải kinh hãi. Gì chứ? "Cái tên tiểu mỹ thụ này lại là con trai nhà họ Vũ sao? Không thể nào"
Khi Lý Hàn nhìn Mẫn Hi và cô không tin lời mình nói liền nhún vai tỏ vẻ "Không tin thì thôi vậy"
Nhưng rồi, Quan Vi Duyệt lại xáp đến bên cạnh Vũ Dụ Bạch, cười tươi như con đười ươi nói
- Bảo bối, nếu thực sự cậu là con trai của cựu ảnh hậu Trang. Vậy, cậu có thể cho tớ xin chứ kí mẹ cậu được không?
Vũ Dụ Bạch: "............"
- Xin cậu đó.... Cô ấy đóng phim thật sự rất đỉnh luôn... nha nha nha nha...
Vũ Dụ Bạch liếc Quan Vi Duyệt một cái, rồi anh không thèm nói gì, bỏ mặc một cô gái cũng xinh đẹp, cũng đáng yêu cứ liên tục nài nỉ.
Sau đó, Vũ Dụ Bạch lạnh nhạt nói
- Mẹ tôi đã giải nghệ lâu rồi. Muốn xin chữ kí, e là không được
Nghe như vậy, gương mặt vốn dĩ đang hớn hở của Quan Vi Duyệt liền trầm xuống. Thấy cô bạn của mình buồn như vậy, Tề Mẫn Hi liền lên tiếng
- Hay là cậu chụp ảnh mẹ cậu cho Duyệt Duyệt đi, quả thật Duyệt Duyệt rất thích cô Uyển
Quan Vi Duyệt gật đầu phụ họa
- Đúng, đúng đó... nha? Vũ thiếu gia... Vũ Dụ Bạch... Vũ cục cưng...
Khóe môi của Vũ Dụ Bạch giật giật. Nhưng không hiểu tại sao, anh lại muốn trêu chọc cô gái này, Vũ Dụ Bạch cười nhạt, rồi nói
- Mẹ tôi chỉ chụp ảnh với con dâu mà thôi
- Con dâu sao? ĐƯỢC! ĐƯỢC! Vũ Dụ Bạch, lấy tôi đi! Lấy tôi đi! Tôi làm con dâu nhà cậu? Nhá???
Vũ Dụ Bạch: "............"
Tề Mẫn Hi: "........." ôi trời cái liêm sỉ
Lý Hàn: "........."
Rồi, Lý Hàn nhìn cô mỉm cười khổ nói
- Cô bạn à, cũng quá vô sỉ rồi!
- Liêm sỉ gì nữa. Nhé? Vũ Dụ Bạch, tôi làm con dâu nhà cậu. Được không???
Danh Sách Chương: