- Có cần anh tắm giúp em không? Tiểu yêu tinh?
Quan Vi Duyệt đỏ mặt, xông liền đẩy anh ra ngoài, khóa chặt cửa phòng tắm, lắp bắp nói
- Anh... Anh... Anh biến thái!
Vũ Dụ Bạch đứng bên ngoài đưa tay vào túi rất điềm tỉnh, anh liền mỉm cười rồi nói
- Vũ thiếu phu nhân, anh chỉ sợ vết thương của em chưa lành nên mới có ý giúp em tắm. Em nghĩ anh muốn làm gì đây?
Quan Vi Duyệt giật mình, mẹ nó... Cô quên mất cái tên vô sỉ này là con trai của Trang ảnh hậu và Vũ đại tổng miệng lưỡi chắc chắn rất.... Ôi, cô muốn độn thổ quá đi mất. Mất mặt chết đi được!
- Được rồi, anh không trêu em nữa. Em tắm đi, anh xuống xem Thiên Ái, có gì không ổn hay vết thương đau thì gọi anh.
- Biết rồi...
[...............]
Sau đó, Vũ Dụ Bạch đi xuống nhà đã nhìn thấy tiểu công chúa Thiên Ái mở to mắt nhìn anh, từ nảy đến giờ Thiên Ái cứ mở mắt nhìn mọi người, lâu lâu còn mếu máo tựa như sắp khóc, nhưng sau khi Vũ Dụ Bạch bước xuống liền ngoan ngoãn im lặng nhìn cha mình. Tuyệt Ánh Cơ đang bế Thiên Ái liền hiểu cháu gái của mình muốn cha bế rồi, nên Tuyệt Ánh Cơ cũng không bế tiểu công chúa quá lâu, bà liền đưa lại Vũ Dụ Bạch. Tiểu công chúa nhỏ vừa được cha bế liền cười khanh khách, lúc này... Dạ Uyển nhìn con bé đến ngây người... Em bé đáng yêu quá đi.
- Mẹ, mẹ sinh thêm em bé cho con đi!
Câu nói này của Dạ Uyển làm cho Trang Nhược Uyển bình thường hung hăng bây giờ phải lúng túng, ôi... Con gái của cô đang nói cái gì vậy trời. Sinh em bé sao? Bây giờ Trang Nhược Uyển cũng đã quá bốn mươi rồi, sinh cái quỷ gì mà sinh!
- Tiểu Dạ, con xem... Nếu mẹ sinh thêm em, chẳng lẽ con anh hai phải gọi nó là chú sao?
- Vậy em bé này sẽ gọi con là cô ạ?
- Đúng vậy, Tiểu Dạ năm nay đã gần 8 tuổi rồi... Sau này con phải bảo vệ cháu gái này.
- Vâng ạ!
Dạ Uyển cười ngọt ngào, cô bé rất thích Thiên Ái, trắng trắng mềm mềm còn rất thơm, chỉ riêng Trang Nhược Uyển nhìn Vũ Dạ Triệt rồi ho khẽ. Ôi, thật là mất hết hình tượng mà.
- Dụ Bạch, trong thời gian này con đừng đi làm, cứ ở nhà với Vi Duyệt. Phụ nữ sau sinh rất dễ mắc bệnh trầm cảm, con nên ở bên cạnh con bé.... Hoặc là, nếu đi làm thì đưa con bé theo.
- Con biết rồi cha. À, Lý Hàn, Tiểu Thất... Ngày mai chuẩn bị một bản kết hôn, đem đến đây.
- Ể? Con còn chưa cầu hôn con gái người ta đấy! Đời người con gái hạnh phúc nhất chỉ có việc cầu hôn và hôn lễ... Con...
- Mẹ yên tâm, con dâu của mẹ không chịu thiệt đâu. Với lại, hôn lễ con đang chuẩn bị... Có điều, dạo gần đây Nhạ Ly rất bí ẩn, nên con mới không làm rầm rộ chuyện này.
Sau khi nói chuyện được một lúc thì Vũ Dụ Bạch bế Thiên Ái về phòng để con bé ngủ, sau khi Thiên Ái đã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thì Quan Vi Duyệt cũng bước ra từ nhà vệ sinh, cô nhìn thấy anh đang dịu dàng dỗ con gái ngủ liền không nhịn được mỉm cười nhẹ. Cô đi vòng ở phía sau lưng anh, dịu dàng ôm lấy hông của anh, còn tựa đầu lên vai của anh nữa chứ
- Dụ Bạch... Anh nói xem, Thiên Ái sao lại ngoan như vậy?
- Vì con bé theo gen của anh, chẳng như em.
- Hơ? Ý anh là gì đây?
Vũ Dụ Bạch xoay người một tay đỡ lấy eo của Quan Vi Duyệt , một tay đặt sau gáy của cô, hôn lấy môi của cô.
Quan Vi Duyệt có chút giật mình, rồi cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh. Sau một hồi dây dưa không hồi kết Quan Vi Duyệt bắt đầu hô hấp khó khăn thì anh mới thả ra, Vũ Dụ Bạch ôm chặt eo của cô, rồi nói
- Anh mong con sẽ không thấy IQ của em.
- Anh... Anh... Anh đang chê IQ của em sao?
- Đúng vậy.
Quan Vi Duyệt: "........." Mẹ nó, bà muốn tự sáttttt!
Anh nhìn vẻ mặt lúc này đang vô cùng khó coi của Quan Vi Duyệt liền cười, anh dịu dàng hôn lên trán của cô rồi lại nói tiếp
- Nhưng không sao, có anh đây... Con chúng ta IQ sẽ không thấp.
- Anh lại tự luyến vậy sao?
- Hửm? Tự luyến... Anh chỉ nói sự thật, em có dám nói IQ của em hơn anh không?
- Em....
Quan Vi Duyệt: "........." Huhu, đúng là không bằng người ta.
Vũ Dụ Bạch bật cười, rồi lại hôn nhẹ lên môi của cô, đây chỉ đơn thuần là một nụ hôn thôi, sau đó anh nói tiếp
- Em nghỉ ngơi đi, anh đi tắm đã.
Sau khi Vũ Dụ Bạch đi vào phòng tắm thì Quan Vi Duyệt cũng chui vào chăn, cô để Thiên Ái ở giữa, còn bản thân nằm về bên trái, một tay đặt lên Thiên Ái nhẹ nhàng vỗ... Từ từ cũng chìm vào giấc ngủ.
[..................]
Buổi trưa hôm đó, Quan Vi Duyệt ngủ bên cạnh Thiên Ái, còn Vũ Dụ Bạch chỉ ngồi ở đó vừa làm việc vừa chăm sóc cho hai người họ. Đối với Quan Vi Duyệt thật sự có chút không quen với việc này, trong phòng hiện tại cũng không có một ngọn gió nào lọt vào được, nhưng khi Vũ Dụ Bạch ở bên cạnh... Cô lại thấy rất mát.
Đến chiều thì Quan Vi Duyệt mới tỉnh lại, cô ngồi dậy chậm rãi vươn vai, nhìn bên cạnh đã không thấy Thiên Ái đâu, cô liền mang dép bông rồi nhìn xung quanh, sau đó cô liền nhìn thấy Vũ Dụ Bạch đang bế Thiên Ái đi qua đi lại. Hình như anh đã cho con gái ăn no nên đang dỗ nó ngủ tiếp. Lúc này, Quan Vi Duyệt còn nghe anh nói
- Thiên Ái ngoan, không khóc... Phải cho mẹ ngủ.
Danh Sách Chương: