"Ông trời ơi, ngó xuống mà coi cái tên tác giả này. Rõ ràng là nam chính sai, cố tình đổ lỗi cho tam cấp chiến sĩ kia, người ta trêu chọc gì ngươi sao? Tác giả này tam quan méo mó rồi phỏng? Vai chính thả rắm ngươi cũng thấy thơm có phải không?"
"Aaaaa tam cấp chiến sĩ của lão tử a! Lại bị nam nữ chính ngu ngốc hại chết thật oan uổng. Còn có vai phụ cùng tên với lão tử nữa, thật sự là thảm quá đi. Ðều trở thành vật hi sinh cho đôi nam nữ chính kia."
Trong phòng đen kịt, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt đang nghiến răng nghiến lợi đầy hung dữ.
Bách Nhĩ mười ngón như bay, hắn dùng sức gõ bàn phím, mang theo tràn đầy sát khí.
Đệt, hắn nửa đêm không ngủ tìm được quyển tiểu thuyết hoang dã xây dựng để xem. Vốn dĩ là đề tài mà hắn thích, không ngờ càng đọc càng tức đến không ngủ được!
Tác giả chó chết, tam quan rác rưởi, nam nữ chính dưới ngòi bút của hắn làm gì cũng là đúng, vai phụ khác đều trở thành bàn đạp. Chỉ vì để nam nữ chính thăng cấp mà tác giả vứt hết mặt mũi, đúng là làm hắn tức chết!
Ðây rõ ràng là muốn bị mắng mà!
Bách Nhĩ liên tiếp viết mấy chục bình luận, đem những bình luận khác đẩy xuống. Trong nháy mắt khu bình luận dưới tiểu thuyết đã bị hắn chiếm giữ.
Ở một địa cầu xa xôi, tên tác giả bị Bách Nhĩ mắng mỏ đang nhìn những lời bình luận đằng đằng sát khí của hắn, nở một nụ cười quỷ dị.
Chỉ thấy trên máy tính của hắn xuất hiện một hàng chữ: "Chọn người đọc này xuyên qua sao?
Tác giả không chút do dự: "Ðúng vậy".
Cẩu người đọc.
Đây là nhục mạ tác giả nha, hắc hắc hắc...
1
Mà sau khi hắn ấn xuống lựa chọn, Bách Nhĩ liền cảm thấy một trận cảm giác chết lặng truyền khắp toàn thân làm người run rẩy hệt như động kinh!
Mẹ ơi!
Một giây trước khi Bách Nhĩ ngất xỉu, hắn nhìn đến cặp mắt to vô tội của con mèo mình nuôi, còn có cái ly không sót lại một giọt nước ngay dưới chân nó.
Thật mẹ nó hố cha a!
Nếu lão tử còn có thể sống nhất định đem mi đi thiến, cho mi mỗi ngày thương nhớ đến mấy em mèo cái mới giải mối hận này.
(Hoàng thượng báo quá, hất ly nước làm sen bị điện giật isekai luôn:))))
"Tỉnh lại đi Bách Nhĩ".
"Ui ta thấy đúng là xứng đáng, ai bảo hắn đi hái cái quả lông kia làm chi. Muốn giành với Bạch Linh, thật là tham lam".
"Ðúng vậy, nói trắng ra là không nên cứu hắn, Bạch Linh chính là quá thiện lương...."
Thời điểm Bách Nhĩ mơ màng tỉnh lại, bên tai đều là thanh âm ríu rít, ồn hơn cả chợ làm đầu hắn như muốn nứt ra.
Tên thật là quen nha, nữ chính trong cái tiểu thuyết hoang dã đó không phải gọi là Bạch Linh sao?!
Bách Nhĩ giật mình, hoàn toàn thức tỉnh, mở to mắt. Quả nhiên xung quanh đều là từng cái bắp đùi ngăm đen đầu tóc hỗn loạn, một đám vây quanh hắn như xem khỉ diễn xiếc.
Ðám người dù là nam hay nữ đều dùng lá cây che đi vị trí quan trọng, tốt hơn một chút thì dùng da lông của động vật.
Một trận gió thổi qua, lá cây quơ quơ, Bách Nhĩ đang nằm trên đất nhìn lên.... Hắn lập tức dời mắt đi.
Cay mắt quá a a a a!
Từ trong đám người vây quanh có một nữ nhân đi tới, đầu tóc xem như chỉnh tề, trên tóc cắm mấy cái lông chim màu trắng, váy và nội y dùng da thú làm thành, da vậy mà trắng hơn so với những người khác.
Nàng dùng ánh mắt lương thiện nhìn Bách Nhĩ, khiêm tốn nói: "Mọi đừng nói như vậy, đuổi những hung thú đó đi là chuyện ta nên làm. Chẳng phải chúng ta chung một bộ lạc sao, phải chiếu cố nhau chút".
"Bạch Linh, ngươi quá thiện lương". Một người nam nhân cao lớn ở bên cạnh tán thưởng nhìn nàng nhưng sau đó nhìn Bách Nhĩ ánh mắt lại rất khinh thường, hắn cau mày: "Bách Nhĩ, ngươi đã tỉnh rồi còn không đi thu thập đi, mùa đông sắp tới rồi, ngươi muốn mọi người đói chết sao?"
Ðờ mờ!
Bách Nhĩ hận không thể nhảy dựng lên xé nát mặt đôi cẩu nam nữ này.
Ðây còn không phải là đôi nam nữ chính tam quan méo mó trong tiểu thuyết hoang dã sao????
Vậy hắn là ai?
Bách Nhĩ? Vai phụ bị đôi nam nữ kia khi dễ đến không được chết tử tế sao?
Bách Nhĩ bò dậy nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện hắn đang ở cạnh một cái sơn động, trên mặt đất có rất nhiều lá cây rải ra làm chỗ nghỉ ngơi, còn có thật nhiều cành cây cùng với một ít thoạt nhìn có vẻ là công cụ ném loạn ở đó. Toàn bộ hoàn cảnh bốc lên một mùi khó ngửi, như là mùi nước tiểu lại giống như mùi phân.
Từng đứa nhỏ như khỉ con bò lung tung trên mặt đất, nắm được cái gì là tùy tiện bỏ vào miệng ăn.
Mà cách đó không xa chính là rừng cây rậm rạp, cỏ dại nhìn qua cao gấp hai đầu người, có một con đường nhỏ bị giẫm mòn nối đến nơi mà Bách Nhĩ không biết.
Từng dã nhân da ngăm đen dùng lá che thân, hoàn cảnh nguyên thủy dơ loạn, còn có tên gọi quen thuộc. Chân tướng gần như đã rõ ràng!
Bách Nhĩ nhìn nam nhân cao lớn có gương mặt không tồi đang đi cạnh Bạch Linh, cau mày: "Xích Vĩ?"
Nam nhân kia không kiên nhẫn nhìn Bách Nhĩ: "Ngươi giả ngốc cái gì? Tuy rằng ta và a phụ của ngươi có ước định sẽ cùng ngươi kết làm bạn lữ, nhưng mà ta không hề muốn có một bạn lữ vô dụng chỉ biết liên lụy tộc nhân, đến thu thập cũng không biết, tự mình kiếm ăn cũng không được vậy mà lại đi trách móc người tìm được quả lông là Bạch Linh. Ngươi làm người ta quá thất vọng rồi!"
"Xích Vĩ, ngươi không cần nói như vậy, Bách Nhĩ không có___"
"Ðủ rồi Bạch Linh, mọi người đều nhìn thấy hắn đẩy ngươi đoạt lấy quả lông. Ngươi cứ mãi thiện lương như vậy mới có thể bị Bách Nhĩ khi dễ".
Cái đệt!
Bách Nhĩ tức đến đỏ mặt, xem ra hắn thật sự xuyên vào cái tiểu thuyết tam quan bất chính kia rồi. Ðây còn không phải nam chính siêu cấp mù mắt tiêu chuẩn kép và người hai mặt giả danh thánh mẫu nữ chính sao?
Hắn nhớ rõ trong tiểu thuyết, nữ chính vẫn luôn thích nam chính là vì nam chính cùng Bách Nhĩ có khế ước, tạm xem như là hôn phu phu cho nên nữ chính cảm thấy ghen ghét, luôn tìm cho Bách Nhĩ một chút gọi là "phiền toái nhỏ". Tên tác giả kia còn nói đây là nữ hài tử ngu đần đáng yêu.
Bách Nhĩ: Ông trời ơi!
Lúc này cũng là như vậy, Bách Nhĩ phát hiện quả lông trước, Bạch Linh cố ý đi theo sau đó giả vờ ngã, làm ra dáng vẻ như bị Bách Nhĩ đẩy ngã.
Ðáng thương cho Bách Nhĩ trong tiểu thuyết suýt chút nữa bị trục xuất khỏi bộ lạc.... Bởi vì thủ lĩnh bộ lạc là a phụ của Bạch Linh.
Mà Bạch Linh sau khi thay Bách Nhĩ cầu tình làm hắn có thể lưu lại nhận được mọi người khen ngợi, tác giả cũng nói nữ chính thật đáng yêu, rộng lượng.
Bách Nhĩ còn đang nhớ lại cốt truyện, phía sau bọn hắn đi đến một đám người. Ði đầu là một nam tử trung niên với làm da ngăm đen khuôn mặt nghiêm túc, trên đầu cũng cắm lông chim nhưng màu sắc rực rỡ hơn, đây là tượng trưng cho người có năng lực vì không phải ai cũng có thể bắt lấy hung thú bay trên trời.
Chỉ thấy hắn dùng tròng mắt vẩn đục hung ác nhìn chằm chằm Bách Nhĩ.
"A phụ, người đã trở lại!" Bạch Linh kinh hỉ ôm lấy cánh tay người nọ.
Cự Ba sờ sờ đầu tóc của con gái, xoay người nhìn chằm chằm Bách Nhĩ, không kiên nhẫn cau mày: "Bách Nhĩ, tháng này ngươi cũng không có thu thập đủ đồ ăn".
Bạch Linh ở một bên xoay xoay lọn tóc: "A phụ, Bách Nhĩ một tháng này cũng làm không ít rồi, người đừng nói hắn như vậy mà".
"Phải không?" Xích Vĩ khoanh tay trước ngực: "Hắn bao nhiêu ngày không mang đồ ăn về rồi? Trong bộ lạc không cần người vô dụng như vậy".
"Hắn, hắn mười ngày trước còn mang về được một cái trứng.....". Bạch Linh biện giải.
Xích Vĩ dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Bạch Linh, bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi một ngày có thể mang về ba cái trứng, không chỉ có thể nuôi sống chính mình, còn có thể phân ra cho người khác ăn, nhưng mà Bách Nhĩ....."
"Bách Nhĩ thời gian này đúng là làm không được tốt, nhưng mà ta tin mùa đông hắn sẽ làm tốt hơn". Bạch Linh giống như không chút để ý nói, đôi mắt lại không dấu vết nhìn Bách Nhĩ liếc mắt một cái.
Cự Ba, cũng chính là thủ lĩnh bộ lạc giơ tay lên chỉ Bách Nhĩ: "Lần này nếu không phải Bạch Linh cầu tình, ta nhất định trục xuất ngươi khỏi bộ lạc! Hiện tại nếu Bạch Linh đã nói vậy, cũng còn vì ngươi là bạn lữ tương lai của Xích Vĩ, ta đây liền cho ngươi thêm một cơ hội, hy vọng ngươi sẽ không tiếp tục tổn thương người trong bộ lạc. Bằng không liền đem ngươi quăng ra ngoài cho hung thú ăn".
Nói xong Cự Ba kéo Bạch Linh xoay người rời đi, Xích Vĩ cũng không nhìn hắn cái nào mà đi theo bọn họ.
Chờ bọn họ đi rồi, người trong bộ lạc cũng đều vội rời đi làm việc của mình.
Mùa đông đã đến gần, nếu không nhanh chóng thu thập nhiều đồ ăn đến lúc đó không phải đói chết thì là phải đối diện với hung thú ra ngoài kiếm ăn, chuyện đó cực kì đáng sợ.
Bách Nhĩ hít sâu một hơi.
Xem ra trước mắt vẫn là đi theo cốt truyện.
Nhưng mà... Bách Nhĩ câu khóe miệng, lộ ra một chút tươi cười quỷ dị.
Hắn không phải là Bách Nhĩ đáng thương trong tiểu thuyết. Hắn là Bách Nhĩ có hệ thống giám định đồ ăn à nha.
Ðúng vậy, thời điểm còn ở hiện đại, vào một ngày nào đó hắn tỉnh lại phát hiện trong đầu mình bỗng nhiên xuất hiện một cái hệ thống như vậy. Nó có thể giám định ra tất cả những thứ có thể ăn, còn có phương pháp ăn an toàn.
Ở nơi hoang dã thế này không khác gì có bàn tay vàng nghịch thiên.
Cũng không biết hệ thống còn khởi ðộng được không? Nếu như ngay lúc này mà báo hỏng thì hắn chết chắc rồi.... Bách Nhĩ vội vàng muốn thử xem hệ thống còn dùng được không lại ngay lúc đó bị người ta kéo cánh tay, thấp giọng nói: "Bách Nhĩ, ta đều thấy được".
"Hửm?"
Người kéo hắn là một nam hài dáng người thấp bé làn da ngăm đen, mặt rất gầy cho nên đôi mắt trông có vẻ to hơn. Nam hài cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có người chú ý đến mới nói: "Ta đều thấy, là Bạch Linh tự mình ngã!"
Tim Bách Nhĩ ấm áp lên, giữ chặt tay hắn, chuẩn xác gọi tên hắn: "Mạn Ðạt".
Hắn sở dĩ có thể nhận ra người này là bởi vì trong tiểu thuyết Bách Nhĩ chỉ có một bằng hữu là Mạn Ðạt. Ðây cũng là một người tam quan bình thường không dễ có được.
Bách Nhĩ lôi kéo Mạn Ðạt rời doanh địa hướng vào rừng: "Mạn Ðạt, chúng ta đi thu thập đi".
"Chỉ hai người đi vào rừng rất là nguy hiểm". Mạn Ðạt khẩn trương nói.
Bách Nhĩ cười.
Bộ lạc lúc thu thập đều là từ gần đến xa, đồ ăn quanh doanh địa cũng đã không còn nữa, càng đừng nói đến lúc mùa đông sắp bao phủ. Ngày thường đều là một đội kết bạn vào sâu trong rừng rậm tìm đồ ăn tránh cho gặp phải hung thú thì không thoát nổi.
Hai người đi vào trong rừng sâu xác thực rất nguy hiểm.
Có điều Bách Nhĩ cũng không định vào chỗ sâu trong rừng, phụ cận chắc chắn vẫn còn đồ ăn chỉ là người trong bộ lạc không biết mà thôi. Dùng hệ thống giám định xem một chút là biết rồi!
"Chúng ta không đi vào trong ðó, chỉ dạo ở gần đây thôi". Bách Nhĩ cười nói.
"Được". Mạn Ðạt thở phào một hơi, sảng khoái đáp ứng. Sau đó lại nói: "Nhưng mà ta chỉ có thể ở cùng ngươi trong chốc lát thôi, chờ chút nữa ca ca của ta sẽ về rồi".