Mấy anh chị admin ghi cre như trumtruyen giúp em với ạ!
Bọn họ ở trong sơn động vẫn giống như cũ, không có vị trí tốt. Chỉ có thể ở gần cửa động nhất, không chỉ nguy hiểm buổi tối còn bị gió lạnh thổi vào người.
Dù sao cũng là vừa tới nơi hoang dã, một ngày trôi qua rất nhanh mà hắn cũng mệt mỏi nên liền cuộn tròn trên mặt đất ngủ ngay. Chỉ là lúc ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy đụng phải một vật thể ấm áp nóng rực liền dứt khoát ôm chặt lấy, thỏa mãn lâm vào ngủ say.
Sáng hôm sau, Bách Nhĩ mở mắt nhìn thấy người trong sơn động không còn nhiều nhưng mấy người Thương Viêm vẫn còn ở đó, phỏng chừng là chờ hắn thức dậy.
Nhưng mà vì sao ánh mắt Mạn Đạt nhìn hắn có chút bối rối vậy?
"Bách Nhĩ, dậy đi. Chúng ta ra ngoài thôi, mùi trong sơn động không dễ ngửi đâu". Bố Cát ôn hòa nói.
Không dễ ngửi là phải thôi. Cũng may bọn họ ở gần cửa động, không khí trong đó không được thông thoáng, mấy chuyện gì gì đó đều giải quyết ở bên trong, mùi hôi bốc cao đến tận trời rồi, dễ ngửi mới là lạ.
Bách Nhĩ ngượng ngùng bò dậy: "Được, vậy chúng ta ra ngoài thôi".
"Ừm". Thương Viêm nhàn nhạt đáp lại sau đó ngồi xổm xuống cõng Bố Cát lên bước ra ngoài.
Vào đến chỗ ở, Thương Viêm để Bố Cát ngồi xuống rồi đi lấy thịt, chuyện nhóm lửa giao lại cho bọn họ.
Bách Nhĩ bê bồn gỗ tới, vạch lá cây đậy bên trên ra. Trong bồn, tro đã lắng xuống, nước trong bồn vẫn rất trong, có thể thấy được quả khổ diệp đã chuyển sang màu hồng phấn.
Quả khổ diệp thảo chuyển màu hồng phấn sẽ càng thêm ngọt, bây giờ đã không còn chút vị chua nào.
Chỉ cần lợi dụng cái đặc tính này, đào nhiều thêm chút là có thể ngao thành đường rồi. Vào mùa đông có thể dùng để bổ sung nhiệt lượng hơn nữa còn dễ dàng cất trữ.
Bố Cát và Mạn Đạt nhớ đến chuyện ngày hôm qua Bách Nhĩ ăn rất nhiều quả khổ diệp thảo, bây giờ nhìn nó biến thành màu hồng phấn đều giật mình.
"Bách Nhĩ, đêm qua ta không nghe thấy ngươi kêu đau, bây giờ trên người có thấy đau không?" Bố Cát vội vàng hỏi.
"Yên tâm đi Bố Cát thúc thúc". Bách Nhĩ nhe răng cười: " Ta rất khỏe, ha ha, ta đã nói rồi mà, quả khổ diệp thảo chỉ cần ngâm như vậy là có thể ăn được. Đương nhiên khi nó biến thành màu sắc như này ăn sẽ càng ngọt hơn. Mạn Đạt, có muốn nếm thử không?"
Mạn Đạt nóng lòng muốn thử: "A phụ, ta muốn thử xem!"
"Muốn ăn thì ăn đi, ta cũng muốn thử một chút". Bố Cát hiền từ nói.
"Đây, thử xem".
Bố Cát và Mạn Đạt mỗi người cầm một quả bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhai. Ngay lập tức một vị ngọt ngào nồng đậm của trái cây bộc phát ra, vừa ngon vừa ngọt hơn bất cứ thứ gì cả hai từng ăn.
"Ăn rất ngon". Ánh mắt Mạn Đạt sáng lên cầm tiếp vài quả bỏ vào miệng.
Bố Cát lúc này không ngăn cản nữa bởi vì ngay cả hắn cũng nhịn không được ăn thêm mấy quả.
Bách Nhĩ cười tủm tỉm ôm bồn gỗ, thấy Thương Viêm đi lấy thịt đã trở về đôi mắt liền cong cong, hắn vẫy tay, nhiệt tình nói: "Thương Viêm ca ca, có đồ ngon này, mau lại đây đi!"
"Ừm".
Thương Viêm buông thịt xuống, cầm một quả trong bồn gỗ lên nhìn thoáng qua, có chút giật mình.
Hắn chưa bao giờ thấy quả khổ diệp thảo màu này.
Sau khi bỏ vào miệng càng thêm kinh ngạc. Vị ngọt hơn hôm qua rất nhiều!
Thấy Thương Viêm đã ăn vào Bách Nhĩ liền thỏa mãn cong mắt cười, giống hệt như một con mèo trộm được cá khô.
Hoàn thành bước đầu tiên trong công cuộc nuôi nam thần rồi!
Buổi sáng nay ăn thịt nướng nhưng Bố Cát và Mạn Đạt cũng rất thích quả khổ diệp thảo vì vậy ăn thêm không ít. Mà Bách Nhĩ thì khỏi phải nói, thịt nướng không có gia vị, hắn cũng cắn không đứt cho nên hầu như không có ăn.
Đúng vậy, hoang dã không có muối, đều là uống máu của dã thú để bổ sung cho cơ thể. Cũng vì vậy mà phân chia càng rõ rệt, người có năng lực có thể uống máu huyết thì càng thêm mạnh, người không uống được thì ngày càng suy yếu.
Bách Nhĩ âm thầm quyết tâm phải tìm được muối, không có thì sao mà được.
"Ăn ngon thật đó. Bách Nhĩ này, làm sao ngươi biết cách xử lý quả khổ diệp thảo vậy?" Mạn Đạt ăn từng quả một, biểu cảm cực kì thỏa mãn.
Nam hài tử thích ăn đồ ngọt như tiểu bằng hữu Mạn Đạt này cũng không nhiều lắm nha! Bách Nhĩ cười trộm trong lòng.
"Là ngẫu nhiên phát hiện thôi". Bách Nhĩ xuất hiện vài phần ngượng ngùng: " Ngoài cái này, ta còn phát hiện thêm vài thứ nữa có thể ăn".
Tuy rằng bây giờ không có nhưng chỉ cần đi ra ngoài chắc chắn sẽ phát hiện thêm. Trước tiên cứ lót thảm chuẩn bị trước, đến lúc hắn tìm được đồ ăn những người khác sẽ không quá hoài nghi.
Mạn Đạt mở to mắt, vui mừng không thôi: "Thật sao?! Bách Nhĩ, ngươi lợi hại quá đi!"
"Như vậy thì tốt quá, chúng ta chỉ cần chăm chỉ một chút mùa đông cũng sẽ không quá khó khăn rồi". Bố Cát cũng vui mừng nói.
Thương Viêm cũng nhìn sang, trong ánh mắt nhàn nhạt mang theo vài phần tán thưởng và khẳng định.
Ánh mắt này đối với Bách Nhĩ quả thực giống như thuốc trợ tim vậy, mang lại sự cổ vũ rất lớn.
Ánh mắt của Bách Nhĩ lập tức tràn ngập tự tin và nhiệt tình: "Ta sẽ nỗ lực. Hôm nay ta và Mạn Đạt gia nhập tiểu đội săn thú của ngươi có được không? Ngươi yên tâm, ta nhất định không tìm thêm phiền toái cho ngươi đâu".
Tiểu đội săn thú phải đi vào trong rừng rậm, thực vật trong đó không chừng càng phong phú hơn, càng có nhiều đồ ăn có giá trị hơn nha.
Thương Viêm nhìn hắn thật sâu, trầm mặt xuống, trong lòng Bách Nhĩ lập tức thấp thỏm cho rằng mình bị từ chối rồi, không ngờ thấy Thương Viêm gật đầu, trầm giọng nói: "Được, nhưng mà các ngươi không được chạy lung tung, rất nguy hiểm".
"Ta biết rồi". Bách Nhĩ cảm kích cười, đôi mắt cong cong.
Thương Viêm dời mắt đi.
(Rồi rồi, anh xong rồi Viêm ca ơi =)))))
" Ta cũng có thể đi sao?" Mạn Đạt hưng phấn. Tuy rằng hắn lo lắng trong rừng có nguy hiểm nhưng hắn rất sùng bái tiểu đội săn thú, trước giờ luôn muốn gia nhập chỉ là mọi người đều không cần người gầy yếu như hắn mà hắn cũng không dám đi một mình.
Không nghĩ đến hiện tại Bách Nhĩ có thể khiến ca ca đồng ý rồi!
Mạn Đạt cũng là một người nam nhân, tuy rằng lớn lên gầy yếu nhưng có một trái tim hướng về săn thú vậy mà mỗi ngày chỉ có thể đi thu thập, cho nên Mạn Đạt cũng cảm thấy rất nghẹn khuất.
"Cảm ơn ngươi, Bách Nhĩ". Mạn Đạt nhỏ giọng nói.
Sau khi ăn no, thời gian mà tiểu đội săn thú tập hợp cũng tới. Bách Nhĩ và Mạn Đạt chào tạm biệt Bố Cát rồi đi theo Thương Viêm đến cửa doanh địa.
Mười mấy người nam nhân đã đứng đó chờ từ trước. Sau khi thấy Bách Nhĩ từ sau Thương Viêm đi ra, vài người muốn nói lại thôi, vài người trao đổi với nhau dùng ánh mắt trào phúng và khinh thường nhìn qua, khoanh tay trước ngực chờ xem kịch vui.
Bách Nhĩ đánh giá sơ qua những người đó một lần, phát hiện mấy người này không có dáng người tốt như Thương Viêm, mặt cũng không đẹp như Thương Viêm liền thu hồi ánh mắt.
"Thương Viêm, ngươi thật sự cặp với Bách Nhĩ rồi sao?" Một nam nhân giọng nói như vịt đực mở miệng, khinh thường nhìn hai người bọn hắn: "Các ngươi ở bên nhau cũng coi như là tuyệt phối, ha ha, còn phải cảm tạ Xích Vĩ đã thành toàn cho đó, ha ha".
Cái tên nam nhân giọng như vịt đực kia tên Sơn Cước, là người ủng hộ Xích Vĩ. Hắn ta được tù trưởng phân vào cùng một tiểu đội để giám thị Thương Viêm mà thôi. Ngoài hắn ta còn có bảy tám người do tù trưởng an bài vào đây.
"Ngươi nói bậy gì đó?" Ô Lâm đứng ra, lạnh mặt trừng Sơn Cước.
Từ ngày hôm qua Bách Nhĩ giúp Thương Viêm giành lại tinh hạch cự thứ thú, thái độ của Ô lâm đối với Bách Nhĩ đã có chút thay đổi. Hắn không thích Xích Vĩ. Lúc trước không thích Bách Nhĩ thứ nhất là vì người trong bộ lạc luôn nói hắn lười biếng, thứ hai là vì quan hệ của Bách Nhĩ với Xích Vĩ.
Hiện tại Bách Nhĩ muốn giải trừ khế ước với Xích Vĩ, còn giúp Thương Viêm vậy thì chính là người một nhà.
"Ta nói cái gì bọn họ tự biết, ha ha, đêm qua ta đi ngang cửa động nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, ôm chặt muốn chết còn nói không cặp với nhau sao?" Sơn Cước cười thô bỉ một cái.
Bách Nhĩ sửng sốt.
Đêm qua hắn và Thương Viêm ôm nhau? Không có mà? Không, hình như có thật.... Đêm qua ngủ đến nửa đêm đột nhiên rất ấm....
Thương Viêm lạnh mặt liếc Sơn Cước, tiến lên một bước.
Sơn Cước bị hắn dọa sợ, vội vàng lui về sau: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
"Chỉ là khiến ngươi tránh ra mà thôi". Thương Viêm từ trên cao bễ nghễ nhìn Sơn Cước thấp hơn hắn nửa cái đầu, khinh thường nói: "Cho dù ta và Bách Nhĩ ở bên nhau thì liên quan gì tới ngươi?"
Nói xong liền ngay trước mặt mọi người khoác tay lên vai Bách Nhĩ, cùng đi ra ngoài doanh địa!
Mặt Bách Nhĩ đỏ đến sắp xuất huyết, trên đầu muốn bốc khói!
Cẩn thận nghiêng đầu nhìn một cái, nắng sớm ánh vàng rực rỡ chiếu lên gương mặt anh tuấn ngũ quan rõ ràng của Thương Viêm, cả người hắn giống như phát sáng lên, quả thực đẹp đến mức làm người ta không khép nổi chân!
Tiểu đội săn thú của Xích Vĩ ở đằng xa đang sắp xuất phát, Bạch Linh ở bên cạnh hắn nhưng ánh mắt hắn lại không dừng trên người nàng mà từ nơi xa thu hồi về, tiện đà siết chặt nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán.
Tù trưởng vừa thưởng thức vừa uy hiếp dặn dò: "Xích Vĩ, hôm nay ngươi chỉ cần săn một con cự thứ thú về, ta sẽ lập tức sắp xếp tổ chức nghi thức giải trừ khế ước. Qua một thời gian là có thể lập khế ước với Bạch Linh".
"Đúng vậy. Xích Vĩ, ngươi sẽ không làm ta thật vọng đâu phải không? Ngươi là ngũ cấp chiến sĩ mà!" Bạch Linh cao hứng nói.
Thật tốt quá, nàng cuối cùng cũng đuổi được Bách Nhĩ đi rồi.
Xích Vĩ hít sâu một hơi: "Ta biết rồi".
Đúng, Bạch Linh mới là người đáng giá để hắn lập khế ước, cần gì phải để ý một người vừa lười vừa xấu chỉ biết liên lụy đến mình.
Bách Nhĩ đầu óc mơ màng theo sau Thương Viêm, cảm giác giống như còn ở trong mơ.
Tuy rằng Thương Viêm chỉ khoác vai hắn một chút nhưng đây chính là tình cảm đáng quý a! A a a a a a a!
Mạn Đạt cau mày: "Bách Nhĩ, ngươi phải cẩn thận chút, vừa rồi ngươi vấp ngã rất nhiều lần".
Thương Viêm quay đầu nhìn thoáng qua.
Bách Nhĩ giật mình một cái, lập tức gật đầu: " À, được được, ta sẽ chú ý!"
Được khoảng một giờ bọn họ mới ra khỏi rừng cây, tới được mảnh đất tiếp giáp với rừng rậm. Nhìn từ đây có thể thấy phía trước rừng cây rậm rạp hơn bất kì nơi nào từng đi qua, mỗi cây đều cao hai ba mươi mét, đường đi cũng là đường nhỏ, khắp mọi nơi đều là cỏ cao đến đầu gối. Đây chính là rừng rậm.
Vừa đi vào, tiểu đội săn thú liền đề cao tinh thần, vừa đi vừa cảnh giác nhìn bốn phía.
Thực vật trong rừng quả nhiên rất phong phú, chỉ vừa mới đi vào, hệ thống giám định đồ ăn của Bách Nhĩ đã ở trong đầu hắn vô cùng mãnh liệt mà kêu tích tích không ngừng.