• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

Chu Tri Viễn thị giác

+

1.

Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình.

Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng.

Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng.

Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng

2.

Ngay từ đầu tôi không nghĩ tới cái chết, có thể sống thì ai cũng muốn sống.

Khi phát hiện mình bị ung thư dạ dày, tôi vẫn còn mang một chút hy vọng, hỏi bác sĩ có chẩn đoán sai hay không, tôi còn quá trẻ, làm thế nào có thể kiểm tra là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Nhưng cuộc sống cũng không phải là tiểu thuyết, chuyện chẩn đoán nhầm cũng không đến lượt tôi.

Cũng may tôi ở bên cạnh Tống Phi nhiều năm như vậy, nên năng lực chịu đựng của tôi có thể không nói là đi ngàn dặm mới tìm được thì cũng được nói là đứng đầu trong mười người về sức chịu đựng.

"Được rồi" Tôi hơi thất vọng và hỏi, "Tôi có thể sống được bao lâu?" ”

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, đoán chừng là đã nhìn ra chút thất vọng của tôi, trong ánh mắt lộ ra chút thương hại cùng không đành lòng. Bà ấy do dự một lúc, không nói quá nhiều mà đưa ra cho tôi một vài ví dụ may mắn về điều trị tích cực, cuối cùng đã sống được mười năm.

Tôi cảm ơn tấm lòng của bà ấy.

"Nếu tôi không chữa khỏi thì sao?" Tôi hỏi bà ấy.

Có rất nhiều điều may mắn và xui xẻo trên thế giới này, tôi đã sống được ba mươi năm, và tôi dùng ba mươi năm kinh nghiệm này để đi đến kết luận rằng tôi có thể không may mắn tới vậy.

Tôi nói, "Nếu không chữa khỏi, thì tôi có thể sống được bao lâu?"

Bác sĩ có lẽ chưa từng gặp qua người vừa mới chẩn đoán đã muốn từ bỏ trị liệu, trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói nên lời, thuyết phục tôi mãi không được, cuối cùng đành nói: "Nhiều nhất là nửa năm." ”

Nửa năm, lâu hơn tôi tưởng.

Tôi lúc này lại bắt đầu thấy may mắn, cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm. Tôi còn sống được nửa năm, vậy thì, tôi có thể ở bên Tống Phi thêm nửa năm nữa.

Hóa trị quá đau đớn, mà tôi lại sợ đau.

3.

Ra khỏi bệnh viện, tôi xé giấy khám bệnh thành từng mảnh, tiện tay ném vào thùng rác.

Gió bên ngoài có chút lớn, tuyết bắt đầu rơi, rất nhỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn một hồi, thầm nghĩ, không biết Tống Phi có mang ô hay không.

Tôi vừa định đi về phía nhà ga, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm em ấy. Tin nhắn đã được soạn thảo trong hộp thoại nhưng không được gửi đi.

Đầu ngón tay kéo lên trên một chút, tất cả đều là tin nhắn tôi đơn phương gửi. Chỉ nhìn thôi, tôi đã mất đi hứng thú gửi tin nhắn.

Thực ra loại phương thức ở chung này tôi sớm đã quen từ lâu, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là một kẻ muốn cho và một người muốn nhận.

Nhưng cho dù có quen đến đâu, cũng sẽ cảm thấy chua xót.

Tôi khóa điện thoại di động lại, mặc dù tôn nghiêm vốn có của một người đàn ông đến muộn, tôi nghĩ hôm nay sẽ lạnh nhạt em ấy một lần vậy, ít nhất làm cho mình trông không hèn mọn như vậy.

Tôi yêu em ấy, nhưng tôi cũng cần thể diện.

"Sắp chết rồi, mới biết mất mặt?"

Đang vào giờ cao điểm, trên xe buýt đầy người chen chúc, chật ních, tìm một nơi dừng chân cũng khó khăn.

Bà dì đứng bên cạnh tôi, gân cổ lên và hét vào phía đầu dây bên kia, giọng nói cực kỳ xuyên thấu, khiến tôi theo bản năng quay đầu, cho rằng người bà ta nói là tôi: "Tao thấy mày chính là thứ đê tiện! Chỉ có loại như mày, sống cũng tiện, chết cũng tiện! ”

Chậc chậc, mắng thật tàn nhẫn.

Tôi quay đầu lại, lặng lẽ lấy tai nghe trong túi ra. Bật âm lượng đến mức tối đa và cố gắng cách ly bản thân với thế giới bên ngoài.

Đại thẩm không hổ là đại thẩm, từng câu từng chữ đều chọc trúng tim đen tôi, đâm chuẩn từng cái, vừa lạnh vừa đau.

Cũng có chút buồn cười không thể tả.

Không phải là nó quá buồn cười đi?

Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, những suy nghĩ trong trái tim trùng khớp với kim giây, không biết bao nhiêu lần nó chạm đến số "60", tôi biết, tôi nói buồn cười là đúng.

Đối với Tống Phi mà nói, việc tôi thích, tôi theo đuổi, cuốn quýt theo em ấy, hoặc nói cách khác chính tôi, chính là một trò đùa.

Tất nhiên trò đùa chắc chắn phải hài hước, nếu không nó chẳng có giá trị gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang