+
13.
Tôi bị kẹp giữa hai người họ,tôi cảm thấy thật khó xử.
"Tôi không sao." Tôi thoát khỏi sự giúp đỡ của Chu Tri Lâm, đứng thẳng người, cố gắng hòa giải bọn họ, cười cười, nói: " Tôi chỉ hơi mệt chút thôi"
"Trở về thôi." Tôi cúi đầu, hạ tay xuống muốn kéo tay Tống Phi. Nhưng do dự một chút, vẫn không nhúc nhích.
Nếu bị vứt bỏ trước mặt Chu Tri Lâm, có lẽ sẽ làm cho phần lúng túng này càng thêm trầm trọng.
"Đúng." Tống Phi không để ý đến tôi, chỉ rũ mắt xuống, sau đó lại nâng mí mắt lên nhìn thẳng vào Chu Tri Lâm, nói: "Tôi bị mù, không nhìn ra. ”
Ngực em ấy phập phồng hai cái, nói xong liền quay đầu lại, dùng sức túm lấy tay tôi, làm ra cử chỉ thân mật mà tôi chưa từng thấy qua, nói: "Chúng ta đi vào thôi, Tri Viễn. ”
Thật kỳ lạ.
Trực giác mách bảo tôi rằng tất cả điều này rất kỳ lạ. Nhưng một Tống Phi thân mật và đáng yêu như vậy thật sự khó có được, làm cho tôi không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt.
Tôi không thể nói một từ "không".
Thực sự không thể nói một từ "không".
Cho nên tôi gật gật đầu, kéo lại cánh tay Tống Phi, lúc vừa muốn xoay người, liền nghe được thanh âm lãnh đạm của Chu Tri Lâm trước sau như một.
Nó trống vắng, vang lên trong hành lang trống rỗng, không hiểu tại sao, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy rằng anh ấy đang buồn.
Anh ấy nói: "Chu Tri Viễn, em bị thương ở đầu, nhớ phải đến bệnh viện. ”
14.
Bị Chu Tri Lâm nhắc nhở như vậy, tôi mới sực nhớ vết thương trên trán tôi.
Thành thật mà nói, so với cơn đau dạ dày dữ dội, tôi thậm chí đã bỏ qua nỗi đau ở nơi khác.
Tôi có chút muốn cảm ơn anh ấy, nhưng cánh cửa đã bị Tống Phi đóng sầm lại, phát ra tiếng vang thật lớn, vì vậy tôi kiềm nén ý nghĩ này, rũ mắt quan sát biểu tình của Tống Phi.
Nụ cười của Tống Phi trong nháy mắt biến mất, em ấy nhắm mắt lại, giống như bị cái gì kích thích, trong mi mắt của em ấy có chút mệt mỏi cùng chán nản mà tôi không tài nào hiểu được..
"Trên bàn có thuốc." Giọng nói của em ấy rất thấp, ánh mắt khép lại dường như không có tâm tình nói chuyện với tôi, nhưng đã mở miệng nói thì phải buộc mình nói tiếp: "Anh xem có thể dùng được hay không, nếu không thì đến bệnh viện đi. ”
Tống Phi nói xong liền trở về phòng, cửa phòng đóng lại, ngăn cách ánh mắt của tôi.
Tôi cúi đầu, đứng tại chỗ, sau đó đi đến bàn để tìm thuốc mà em ấy nói.
Không thể không nói, Tống Phi thật sự không biết chiếu cố người khác, đoán chừng chỉ là tùy tiện mua, có cồn và băng cá nhân.
Tôi không dùng nó, chỉ cất nó đi và giấu trong tủ quần áo. Coi như là quà tặng cho tôi đi, tôi tự nhủ thế.
Tôi lẽ ra phải vui, nhưng cơ thể khó chịu đến mức không còn sức để vui. Tôi uống thuốc giảm đau, không biết có phải là tác dụng phụ của thuốc giảm đau hay không mà chẳng mấy chốc đã thấy buồn ngủ.
Nhưng không nỡ ngủ.
Tôi ngồi xổm bên mép giường, lần nữa đếm lại những thứ đồ vật đã giấu bao năm nay, mượn vật nhớ cảnh, hồi tưởng lại tình cảm của tôi với Tống Phi.
Có lẽ đã trở thành thói quen, mỗi khi buồn đều sẽ xem. Sau khi xem xong sẽ tốt hơn một chút, tự mình lừa mình, cho dù không có yêu, ít nhất cũng sẽ có quan tâm.
Chỉ thiếu một lá thư.
Khi tôi nhớ đến lá thư gây ra cuộc cãi vã giữa hai chúng tôi, tôi không còn cảm thấy tức giận như khi tôi mới biết về nó. Bình thản, không có chút gợn sóng nào.
Quên đi, không có thì không có.
Tống Phi nói rất đúng, vốn cũng không phải viết cho tôi, tôi cũng không phiền.
15.
"Tình hình đã trở nên rất tồi tệ, ít nhất anh cũng nên để tâm cơ thể mình, tôi chưa bao giờ thấy loại người như anh..."
"Trong lòng tôi đã biết rõ." Tôi ngắt lời ông ta và nói, "Ngài cứ kê toa thuốc đi. ”
Bác sĩ lải nhải, lặp đi lặp lại những lời dặn dò khiến tai tôi đều nhức.
Lúc mới bắt đầu nghe còn có chút buồn khó nén, nhưng hiện tại tôi đã sớm học được cách nghe vào tai trái và ra khỏi tai phải. Khi tôi không muốn nghe ai đó nói chuyện, tôi hoàn toàn có thể làm ngơ.
Vì vậy, tôi tiếp tục nói: "Tôi hơi sợ đau, ngài cho tôi thêm một vài chai thuốc giảm đau. ”
Bác sĩ già bắt đầu chỉ trích tôi, căn bản là sử dụng thuốc giảm đau thay cho cơm bữa
Tôi lười nghe, trong tiếng thở dài của ông ta đẩy cửa rời khỏi phòng khám.
Thời tiết hiện giờ thực sự lạnh, tôi theo thói quen chà xát bàn tay, hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó muốn ném phiếu khám bệnh vào thùng rác như những lần trước.
Nhưng tôi đã không thành công.
Bởi vì Chu Tri Lâm đứng ở đó, vẻ mặt lãnh đạm nắm chặt lấy tay tôi.
Ánh mắt anh ấy run rẩy, chất vấn: "Chu Tri Viễn, em bị bệnh gì? ”
Tôi không thể nói nên lời.
Ánh mắt Chu Tri Lâm chua xót, nhẫn nhịn lại khổ sở, khiến tôi một chữ cũng không thể nói ra.
Một lần nữa, tôi tránh tay anh ấy và đáp trả bằng sự im lặng.
"Không phải việc của anh." Tôi nói.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy rõ nỗi đau tràn ngập trong mắt anh.
Tôi nghĩ, tôi chính là một kẻ tiểu nhân đê tiện, hèn nhát lại hạ tiện. Ỷ vào tính cách thiện lương của Chu Tri Lâm, vì tư tâm ích kỷ của mình, cố ý làm tổn thương anh ấy.
Nhưng tôi rất mệt mỏi, thực sự mệt mỏi.
Tôi không muốn sự quan tâm từ bất kì ai, cũng không cần bất kì ai lo lắng.
Nếu như sinh ra là tội nghiệt, vậy cái chết của tôi cũng nên lặng lẽ không một tiếng động, tốt nhất là không có ai nhớ rõ, cũng sẽ không có ai vì tôi mà khổ sở.
Tôi nhìn mí mắt đột nhiên run rẩy của anh ấy, xé nát phiếu khám bệnh ném vào thùng rác trước mặt anh ấy, nói: "Chu Tri Lâm, anh thật sự không hiểu sao? ”
"Tôi không có hứng thú với tình cảm anh em gia đình mà anh nói, tôi không cần người nhà, không có ý nghĩa người nhà."