Về tới nơi, Đàm Song Nghi đẩy cánh cửa biệt thự, nữ hầu lập tức chạy ra nghênh đón: "Nhị tiểu thư, mừng cô trở về! Phòng của tiểu thư đã được dọn sạch sẽ rồi. Lão gia, đại thiếu gia và tam tiểu thư đi công tác ngày mai mới về ạ."
Đàm Song Nghi khẽ gật đầu đưa vali cho nữ hầu: "Ừm, tôi ngồi nghỉ một lúc, cô mang lên phòng giúp tôi."
"Vâng ạ!"
Nữ hầu đem vai li lên tầng, Đàm Song Nghi ngồi dựa lưng xuống sô pha ở phòng khách, cô có chút mệt mỏi sau chuyến bay dài trở về nước.
Thời gian dần trôi, bây giờ là hơn một giờ sáng, hầu hết quản gia và nữ hầu trong biệt thự đã đi ngủ, Đàm Song Nghi thì vẫn ngồi ở đó. Lát sau cô xách túi của mình đứng dậy nhưng không phải lên phòng ngủ.
Đàm Song Nghi ra phía sau ngôi biệt thự tới chỗ cánh cửa sắt dẫn xuống tầng hầm. Cô đã khởi động thiết bị gây nhiễu sóng camera gắn xung quanh tầng hầm ở trong túi xách rồi mới bước xuống bậc thang bám đầy bụi bặm dẫn xuống căn hầm lạnh lẽo.
Cái lạnh trong không khí ngày một nặng dần, vết máu tanh ẩm ướt loang lổ trên sàn cùng đống hài cốt đã thối rửa của những người vô danh đã tố cáo tội ác tàn bạo của những con ác quỷ đội lót hình hài con người nơi đây!
Đàm Song Nghi đi sâu vào trong hơn nữa đến khi bắt gặp một nam thanh niên trạng dở sống dở chết nằm co rúc trong góc.
Cơ thể của người này toàn là thương tích dù được băng bó nhưng chỉ làm qua loa nên máu tươi trên ngực thấm đỏ cả lớp băng vải trắng. Cổ tay và mắt cá chân của anh bị xích chặt vào tường để lại trên da thịt dấu vết trầy xước đọng máu. Những vết rách cũ lẫn mới đẫm máu chồng chéo lên nhau lộ ra ngoài bộ quần áo rách nát đủ để thấy anh đã bị tra tấn một cách dã man kể từ khi bị bắt đến nơi này!
Cái lạnh lẽo nơi tầng hầm cùng đau đớn hành hạ trên cơ thể khiến anh không thể yên giấc, ý thức mơ hồ hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê. Miệng anh bị nhét cái dụng cụ bịt miệng hình cầu, đoạn dây da quấn chặt vào hai gò má. Chân tay đều bị xiềng xích, anh khẽ nhúc nhích muốn xoay người thì tiếng mắt xích kim loại phát ra tiếng leng keng cọ xát vào vết thương trên người làm anh đau đớn phát ra tiếng rên rỉ non. Dây xích ngắn hạn chế cử động của anh nên ngay cả khi nằm ngủ cũng không được thoải mái, một sợi xích khác nối với cái còng sắt trên cổ ghim vào vách tường...
"Vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ..." Đàm Song Nghi ngồi thấp xuống sát gần anh, giọng nói của cô bình thản, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc: "Tốt lắm..."
Năm Đàm Song Nghi 11 tuổi, ông bố Mafia tàn bạo, quyền lực của cô bắt một nam thiếu niên về nhà. Ông ta nói rằng nó là con trai của kẻ mà ông ta căm ghét! Thế cho nên... anh đã phải chịu đủ mọi loại tra tấn thảm khốc của những ác quỷ nơi đây!
Lần đó Đàm Song Nghi đã thấy anh bị đám vệ sĩ dùng đủ những hình cụ tra tấn dã man theo lệnh của ông già! Cô cũng dửng dưng vô tình như anh trai và em gái của mình, thậm chí đã nghĩ anh tốt nhất là nên chết sớm đi...
Chẳng có ai thương xót cho một đứa trẻ khốn khổ, tội nghiệp như anh, chẳng có một ai đứng ra bảo vệ anh, cứu rỗi cuộc đời anh...
Lần đầu tiên Đàm Song Nghi gặp anh, cũng là lần cuối cùng cô nhìn mặt anh sau mười năm. Lúc đó, anh đã chạy trốn nhưng không may bị bắt trở lại. Mấy người vệ sĩ theo lệnh bố của cô đè anh xuống bịt miệng, dùng dây xích trói chặt hai tay rồi nắm tóc lôi xuống tầng hầm ngột ngạt!
Anh khi đó còn nhỏ nên đã vô cùng sợ hãi, đôi mắt non nớt đẫm lệ của anh ngập tràn đau thương! Tay chân của anh bị giam cầm bởi những dụng cụ bằng sắt lạnh lẽo, Mái tóc đen rối bời che khuất tầm mắt. Mồ hôi và máu thấm ướt bộ quần áo rách rưới. Đôi má gầy gò không ngừng run rẩy. Tiếng hét của anh vang vọng khắp cả tầng hầm tăm tối!
Bây giờ, anh vẫn bị giam cầm và hành hạ như vậy... Anh đã cao lớn hơn rồi cho nên lại càng chịu sự đánh đập của bố với hai anh em của Đàm Song Nghi nhiều hơn! Cơ thể anh bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn chưa mất miếng thịt hay một bộ phận nào cả... Đàm Song Nghi đoán rằng bố của cô còn muốn hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần của anh lâu dài.
Đàm Song Nghi nâng mặt anh lên rồi tháo cái dụng cụ bịt miệng ra.
"Khụ..."
Cơ thể anh co giật, bờ môi hé mở run rẩy hít từng ngụm khí và cổ họng chật vật nôn ra rất nhiều máu tươi! Đàm Song Nghi nhẹ tay vuốt ngực anh.
Đàm Song Nghi rất bất ngờ! Gương mặt đầy thương tích của anh như vậy mà lại vô cùng đẹp! Làn da trắng nõn cùng với đường nét sắc sảo trên gương mặt thanh tú.
Chỉ là... cơ thể gầy yếu đủ để khiến Đàm Song Nghi biết anh đã bị bỏ đói lâu ngày, đôi môi nhợt nhạt đã nứt nẻ chảy máu... Thiếu nước, thiếu dinh dưỡng trầm trọng lại còn phải chịu sự tra tấn ác liệt như vậy...
Trong mắt Đàm Song Nghi dấy lên một tia thương xót. Cô từ tốn ôm lấy anh, đặt đầu của anh lên khuỷu tay mình, lại chẳng quan tâm bụi bẩn và máu tanh trên người anh dính lên bộ váy đắt tiền của mình. Cô lấy bình nước ấm trong túi xách, mở nắp đặt lên môi để anh uống từng ngụm.
"Khụ..."
Lần đầu tiên, anh bị sặc, dù vậy cơn đau xâm chiếm cả tâm lý làm anh vẫn trong tình trạng ngất xỉu. Đàm Song Nghi cẩn thận để anh uống nước lần nữa. Lần này anh đã có thể tiếp nhận từng ngụm nước ấm vào trong cổ họng.
Xong việc, Đàm Song Nghi định đặt anh nằm xuống trở lại thì dường như dòng nước ấm đã làm hồi sinh khát vọng muốn sống của anh. Bàn tay bị xích của anh bất giác nắm lấy tay của cô.
"Lạnh quá... Đừng đi..."
Bờ môi anh run rẩy phát ra tiếng thở yếu ớt, giọng anh khẩn thiết van xin đến mức khoé mi chảy xuống một dòng nước mắt!
Đàm Song Nghi cảm thấy thật khó xử!
"Tôi... chỉ có thể làm thế này thôi." Nói rồi, hai tay Đàm Song Nghi ôm chặt anh vào lồng ngực. Tiếp nhận hơi ấm từ cơ thể của cô, bờ môi anh khẽ mỉm cười sau đó đã yên lặng, đầu óc lại chìm vào mê man.
Đàm Song Nghi đặt anh nằm xuống, thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt đầy thương tích của anh thì cảm giác có chút không nỡ... nhưng sau đó cô vẫn cầm cái khẩu tắc lên lấp kín miệng anh!
"Tôi đã quay về thế nên anh phải cố gắng sống tiếp... Cho dù có bị hành hạ, bị làm nhục thì vẫn phải sống! Sống để trả thù!"
Đàm Song Nghi giọng lạnh lùng nói xong thì đứng dậy quay lưng bỏ mặc anh nằm trên sàn đá lạnh mà bước ra khỏi tầng hầm.
***
Lạnh quá... lạnh đến mức da thịt cùng xương cốt bị nứt ra...
Đau nữa... Khắp người ngoại trừ đau đớn thì không còn cảm giác gì nữa...
Lục Tranh nằm gục trên sàn đá lạnh, cơ thể bị thương mà trở nên nặng nề đến mức mi mắt cũng không nhấc lên nổi! Các dây thần kinh của anh vẫn cảm giác cơn đau đến tận cùng!!!
Lục Tranh cố gắng hít thở để nhắc nhở bản thân vẫn còn sống nhưng đau đớn từ vết thương trên ngực truyền đến làm anh càng thêm kiệt quệ! Anh ngửi được mùi tanh nồng bởi máu của chính mình trong cổ họng nhưng vì bị khẩu tắc chặt miệng, không thể nhổ ra cũng không thể nuốt xuống, cảm giác ngậm mãi trong miệng như vậy càng thêm khó chịu...
Họ Đàm chết tiệt...
Không thể làm gì khác, Lục Tranh chỉ có thể thầm nguyền rủa những kẻ đã tra tấn anh.
Những ngày tháng trôi qua, khuôn mặt Lục Tranh đầy những vết thâm tím, cơ thể anh chi chít những vết sẹo... Anh bị đánh, bị ép phải uống thuốc độc, bị dí sắt nung nóng vào người... đến nỗi da thịt sau lưng anh bị bong tróc đỏ thẫm, chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm mảng da sau lưng anh lại bị bong ra...
Buổi sáng hôm nay, Lục Tranh lại bị lôi ra ngoài đánh đập ngược đãi dưới những trận roi của đám ác quỷ nhà họ Đàm trong lúc chúng lên cơn say xỉn!
Lục Tranh bị bọn chúng trói lại, treo lơ lửng trên cây rồi dùng những cái roi chi chít gai nhọn đánh tới tấp lên cơ thể của anh! Từng đòn roi liên tiếp đánh xuống làm da thịt anh rách toạc ra thành những vệt dài chảy đầy máu tươi. Đánh xong thì anh còn bị phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt cả ngày như vậy... Ánh nắng mặt trời chiếu xuống đốt cháy vết thương khiến anh càng thêm thống khổ!
Buổi tối, Lục Tranh bị ném trở lại tầng hầm tối tăm, lạnh lẽo này. Suốt 10 năm bị giam cầm, anh đã quen với việc bị đám người họ Đàm tra tấn tàn bạo như thế nào! Thay vì rên rỉ, kêu khóc van xin như lúc nhỏ, anh bây giờ đã nổi cơn hận thù muốn giết chết lão già đó và chạy thoát khỏi đây nhưng... hai việc ấy dường như là không thể...
Cái lạnh ở nơi tầng hầm sâu dưới lòng đất vẫn là nổi ám ảnh của Lục Tranh, những lần tra tấn thảm khốc của đám họ Đàm vẫn luôn đe doạ tính mạng của anh... Vô vàn cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần vĩnh viễn là rào cản gây bất lực và tuyệt vọng cho anh!!!
Cánh cửa sắt tầng hầm bỗng kêu rên, Lục Tranh nín thở khi nghe tiếng bước chân đang tới gần.
Khốn nạn... đám người không bằng cầm thú...
Lục Tranh tức giận trong lòng phát ra câu chửi nhưng phần lớn cũng lo sợ. Đám người đó đã tra tấn anh suốt cả ngày... chẳng lẽ lại không đợi được đến sáng mà đến đêm cũng không buông tha anh sao?
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Lục Tranh, người kia chẳng làm gì cả. Anh mơ hồ ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ ấm áp của đối phương. Anh muốn nhìn khuôn mặt người đó nhưng hai mặt lại chẳng thể mở ra nổi.
Sau đó, dụng cụ bịt miệng được tháo xuống, Lục Tranh theo phản xạ nhổ ra lượng lớn máu tươi... bàn tay người đó lại nhẹ nhàng xoa lồng ngực anh! Tiếp theo, dòng nước ấm áp chảy vào cổ họng tiếp thêm sinh lực cho anh. Giây phút đó, cảm xúc trong anh không kìm nén được, giọt nước mắt mang nỗi cay đắng và bao đau thương suốt mười năm nay của anh đã trào ra! Anh đã giữ chặt tay đối phương mà cầu xin: "Đừng đi..."
Và rồi... Lục Tranh đã nhận được cái ôm ấm áp của đối phương! Chút hơi ấm đó sưởi ấm trái tim và thể xác đầy vết thương của anh đến mức có thể khiến anh quên đi bao đau đớn mà khẽ mỉm cười.