• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, ở phòng tập bắn cung của Đàm Lăng. Lục Tranh bị trói đứng vào cột làm bia ngắm bắn cung... phải chịu đủ mọi loại đau đớn suốt hơn bốn tiếng đồng hồ!

Phập!

Đàm Lăng đứng thẳng, hai tay dùng sức kéo căng dây cung rồi thả ra... Mũi tên sắc nhọn bay đi vun vút rồi đâm mạnh vào mạn sườn bên phải của Lục Tranh, máu tươi bắn ra tung toé! Anh đau tới mức mặt mũi trắng bệnh không còn huyết sắc, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống hòa cùng với nước mắt và máu tươi đang chảy đầm đìa trên hai gò má gầy gò! Làn da của anh cũng đã tái nhợt vì vết thương mất quá nhiều máu, những vết thương vừa khép miệng đan xen giữa những vết nứt rách toạc ra, máu chằng chịt khắp nơi!

Sau khi bắn tên một lúc đã tay rồi, cũng thấy sự đau đớn quằn quại của Lục Tranh, Đàm Lăng cười thoả mãn quay lại bàn ngồi thư giãn. Đàm Song Nghi ngồi ở đó lập tức rót một ly rượu cho ông ta. Ông ta nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: "Sao hôm nay con lại có hứng vào đây xem ta bắn cung thế?"

Đàm Song Nghi bình thản nói: "Cũng không có gì, chỉ là con muốn học hỏi một chút."

Nghe vậy, Đàm Lăng đẩy cung tên về phía Đàm Song Nghi, miệng cười nói: "Vậy con thử đi, để ta xem con học được những gì."

"Vâng."

Đàm Song Nghi không do dự tay cầm cung tên đứng dậy, sự vâng lời của đứa con gái luôn làm Đàm Lăng hài lòng, ông ta lại nói: "Lần này nhắm vào ngực, ở vị trí gần thế này dù có bắn trúng ngực thì nó vẫn chưa chết ngay đâu!"

Đàm Song Nghi kéo dây cung nhắm thẳng vào vị trí trên ngực của Lục Tranh... Anh lo sợ bất giác nhắm chặt mắt lại, cơ thể theo phản xạ không ngừng run rẩy.

Vụt!

Lục Tranh nghe được tiếng mũi tên đang bay tới nhưng Đàm Song Nghi đã xê dịch cánh tay trước khi Đàm Lăng kịp nhìn thấy, mũi tên đã bị lệch hướng, nó chỉ xượt qua cổ anh để lại vết cắt nhỏ trên da thịt rồi cắm mạnh vào tường!

"Tiếc quá, con bắn trượt rồi... Xem ra con không có đủ trình độ chơi trò này."

Đàm Song Nghi quay đầu mỉm cười nói rồi đặt lại cung tên xuống bàn, Đàm Lăng chẳng chút nghi ngờ, lại thoả mái nói: "Không sao, con từ từ học rồi sẽ tiến bộ."

"Vâng."

Đàm Song Nghi và Đàm Lăng ngồi nói chuyện vui vẻ thì lát sau Đàm Huân bước vào phòng. Hắn đưa cho ông ta một tờ giấy: "Có kết quả xét nghiệm rồi ạ."

Đàm Lăng cầm lên xem, dòng chữ kết luận màu đỏ chót trên đó làm khuôn mặt ông ta biến sắc! Và sau đó...

"Haha!"

Ông ta thấp giọng cười, tiếng cười ngày một lớn tạo ra bầu không khí ngột ngạt và đáng sợ!

Ông ta hùng hổ đi tới, bàn tay thô bạo ấn mặt Lục Tranh vào sát cây cột phía sau làm anh buộc phải ngẩng đầu!

"Thằng nhãi ranh, nói mau! A Linh còn sống đúng không?"

Ánh mắt Lục Tranh trở nên sửng sốt rồi dần chuyển thành căm phẫn! Bàn tay thô ráp của ông ta bóp chặt quai hàm, vết thương trên cơ thể làm anh đau đớn nhưng anh vẫn gằn giọng hét lên một câu: "Mẹ tôi chết rồi... là do ông hại chết!"

BỐP! BỐP!

Đàm Lăng thẳng tay đánh lên mặt anh hai cái tát dữ dội! Anh cảm giác đầu óc cực kì choáng váng, hai bên mặt nóng ran đỏ bừng lên in hằn dấu vết ngón tay, trong cổ họng ngập mùi sắt tanh nồng!

"Tao đã đào cái mộ đó lên, kết quả xét nghiệm khung xương hoàn toàn không trùng khớp với A Linh!"

"Đàm Lăng... ông đã hại chết mẹ tôi... còn phóng hoả tàn sát cả gia đình tôi, tro cốt của họ rải rác không có chỗ chôn... Kẻ như ông có chết ngàn lần cũng không hết tội!!!"

Lục Tranh lấy hết sức lực gào hét như muốn chuốc hết những uất ức căm phẫn trong lòng suốt bấy lâu nay! Nhưng anh đang rơi vào tình cảnh nào kia chứ???

"Nếu A Linh còn sống thì xem ra việc tao giữ lại cái mạng quèn của mày không phải vô ích, còn nếu không... tao đã băm xác mày cho mày đi đoàn tụ với bọn chúng rồi!"

Đàm Lăng cười lạnh nói xong thì dứt khoát rút mũi tên cắm ở bụng anh để cắt đứt dây thừng rồi túm cổ áo, dùng sức ở tay đánh một quyền lên mặt anh!

Lục Tranh ngã xuống nằm bất động trên sàn, gò má bị sưng, khoé miệng thì rách ra chảy đầy máu! Đàm Lăng vẫn chưa hả cơn giận, ông ta lại xách cổ áo anh lên tiếp tục đánh... Lục Tranh mơ hồ nghe được tiếng xương khớp hàm đã vỡ vụn, trước mắt anh bị bao phủ bởi màu máu đỏ tươi!

Đàm Lăng đánh chán rồi thì ném anh xuống! Ông ta xuống tay chưa bao giờ là hết tàn ác! Vết thương của anh ngày càng thêm nghiêm trọng!

Đàm Lăng thấy anh đã kiệt sức rơi vào tình trạng ngất xỉu thì ra lệnh cho vệ sĩ: "Lôi nó ra ngoài dìm xuống nước, ép nó tỉnh táo lại, dùng kìm sắt rút hết móng tay của nó!"

"Tuân lệnh, ông chủ!"

Đàm Song Nghi nhìn Lục Tranh bị đám vệ sĩ kéo ra ngoài mà tâm trạng có chút khó chịu. Cô bắt đầu thắc mắc không biết điều gì lại khiến Đàm Lăng căm ghét nhà họ Lục như vậy? Xem ra... cũng chỉ vì một chữ "tình" thôi!

Sau khi dùng xong bữa tối, Đàm Lăng đã nói: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên máy bay tới Luân Đôn."

Đàm Huân và Đàm Song Nghi nghe vậy đều rất ngạc nhiên nhưng cũng không nhiều lời. Đàm Huân nói: "Vâng, con sẽ lo liệu tốt việc ở công ty."

Đàm Song Nghi trở về phòng nghĩ ngợi.

Luân Đôn, tại sao ông ta lại tới Luân Đôn. Lẽ nào... là muốn tìm tung tích của người phụ nữ tên Phương Linh?

Nhưng mà đây chẳng phải là cơ hội tốt sao. Ông ta không có ở trong nước, Đàm Huân thì phải thay ông ta giải quyết công việc, Đàm Yến Nhi thì bị thương nên sẽ không có khả năng tiếp cận Lục Tranh.

Vậy thì tốt, thời gian tới chỉ cần chờ vết thương lành lại, sức khoẻ hồi phục thì Lục Tranh có thể trốn thoát, chắc chắn!

***

Sáng ngày hôm sau, Đàm Song Nghi tiêm thuốc vào hai cánh tay cho Đàm Yến Nhi sau nói với nữ hầu: "Đưa em ấy lên phòng nghỉ ngơi, lát tôi sẽ mang thuốc lên."

"Vâng ạ."

Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa reo lên, nữ hầu còn chưa kịp ra thì một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm và một đám vệ sĩ đi theo sau bước vào trong nhà. Đàm Song Nghi ngay lập tức cảm thấy bực tức trước thái độ của bà ta.

"Chào buổi sáng." Người phụ nữ tháo kính râm, ngang nhiên ngồi xuống sô pha rồi cất cao giọng: "Nghe nói cô con gái út của ông chủ Đàm bị thương nên tôi mang thuốc bổ tới hỏi thăm."

Đàm Song Nghi khẽ cười nói: "Cảm ơn, Yến Nhi nhà tôi không sao."

Bà ta liếc nhìn hai cánh tay bó bột của Đàm Yến Nhi, thản nhiên cười khinh bỉ: "Hai cái tay què thế kia mà bảo không sao."

"Tay phải của tôi cử động được chút rồi... Sao bà dám..." Đàm Yến Nhi nghe vậy thì cực kì tức giận định to tiếng cãi lại nhưng Đàm Song Nghi vội vàng bảo nữ hầu đưa cô ta lên phòng.

Người phụ nữ trước mặt Đàm Song Nghi là bà chủ của Hộp đêm lớn mà Đàm Lăng thường xuyên tới. Bà ta tên là Tô Hoa, tuổi tác thì đã hơn 30, khuôn mặt trang điểm loè loẹt, ăn mặc thì hở hang thiếu vải và đặc biệt tính cách thì cực kì biến thái rất thích "ăn thịt" những chàng thiếu niên trẻ tuổi.

Đàm Song Nghi rót trà đưa cho Tô Hoa rồi lịch sự nói: "Bố tôi không ở trong nước, anh tôi thì bận việc ở công ty. Bà tới thăm Yến Nhi hay là bàn việc gì quan trọng với bố tôi."

"Đàm nhị tiểu thư quả nhiên khiêm tốn, hiểu chuyện khác hẳn với con bé chảnh chọe kia." Tô Hoa ung dung uống tách trà lại nói: "Chỉ là tôi muốn mượn ông chủ Đàm một thứ đồ ấy mà."

"Bà muốn mượn thứ gì?"

Bà ta cười nói: "Thì là món đồ chơi mà ông chủ Đàm nhốt dưới tầng hầm."

Lục Tranh!!!

Đàm Song Nghi mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra rất bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong thì lại đang sôi sục cơn tức giận! Nói thẳng ra thì chính cô cũng chẳng ưa nổi con mụ biến thái này! Bà ta nói là mượn tức là muốn ép Lục Tranh lên giường, bị bắt ép làm đủ trò nhục nhã mua vui cho bà ta!

Tô Hoa cười giễu cợt nói: "Chỉ là món đồ chơi rẻ tiền nên chắc ông chủ Đàm không bận tâm, với lại tôi chỉ cần không chơi chết nó là được rồi."

"Được rồi nhưng có điều... món đồ chơi đó hơi bẩn một chút. Tôi sẽ cho người tẩy rửa đem đến cho bà."

"Ấy, không cần đâu. Bây giờ cô dẫn tôi xuống tầng hầm đi, người của tôi sẽ mang nó về. Tôi muốn tự tay tẩy rửa cho nó."

Đàm Song Nghi thật sự bất lực trước bộ mặt đê tiện và biến thái của bà ta!

Đàm Song Nghi khẽ cười từ tốn nói: "Được."

***

Cánh cửa sắt tầng hầm mở ra chiếu ánh nắng vào góc tối nơi Lục Tranh đang nằm ngủ. Tiếng bước chân của Đàm Song Nghi nặng nề bước tới đã đánh thức Lục Tranh. Anh nằm trên mặt đất, hai tay bị còng tay khoá chặt sau lưng, vết thương ngày hôm qua đã được băng bó cẩn thận.

"Song Nghi..."

Nhìn thấy Đàm Song Nghi, Lục Tranh vui mừng, khoé môi cười gọi tên cô nhưng lần này cô lạnh nhạt nói: "Im lặng!"

Lục Tranh ngẩn người nhưng sau đó ngoan ngoãn mím chặt môi.

"Ngồi dậy."

Lục Tranh lập tức quỳ thẳng người dậy, Đàm Song Nghi cũng vội vàng bước tới vòng ra phía sau lưng anh. Cô rút ra một ống tiêm tiêm thứ dung dịch màu đỏ bên trong vào cánh tay phải của anh rồi đặt cái chìa khoá còng tay vào lòng bàn tay anh.

"Cầm chắc. Tạm thời anh phải nghe theo con mụ đó nhưng lát nữa... nếu rơi vào tình huống nguy cấp thì tự thoát ra!"

Lục Tranh khẽ gật đầu, anh siết chặt cái chìa khoá trong tay.

Đúng lúc đó, Tô Hoa dẫn theo đám vệ sĩ của bà ta xuống tầng hầm. Đám vệ sĩ kéo Lục Tranh lên, bà ta thì cười vô cùng đắc ý nói: "Cảm ơn nhé, nhị tiểu thư. Khi nào cô rảnh thì hãy tới chỗ tôi làm khách, bây giờ thì tôi xin phép!"

Đàm Song Nghi lẳng lặng nhìn Lục Tranh bị đám người đó lôi đi. Trong lòng cô đương nhiên là nổi cơn thịnh nộ! Bản năng hay chính là dòng huyết mạch của kẻ sát thủ tàn bạo chảy trong người cô đang sôi sục lên! Bất cứ kẻ nào dám phá hỏng kế hoạch của cô đều phải chết!

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK